Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Trong ấn tượng của Bạc Băng, Ấn Chung
Thiêm luôn mặc Âu phục, mang giầy da bóng loáng, tóc không một chút rối. Nhưng Ấn Chung Thiêm trước mắt cô bây giờ, khiến người khác cảm thấy
chua xót. Anh ta gầy, xương hàm dưới gồ lên, mái tóc rối tung, nhìn qua
thì có thể thấy đã một thời gian dài chưa được tắm. Ấn Chung Thiêm không mặc áo khoác, chiếc áo sơ mi màu trắng được cởi hai cúc trong cơn gió
thu lộ ra chút vẻ yếu đuối.

Diệp Chính Thần và Ấn Chung Thiêm cùng
bước ra, trên người Diệp Chính Thần là bộ quân trang mà cô vừa là vào
sáng nay, phẳng phiu như mới.

Đúng là mỉa mai, vô cùng mỉa mai.

“Chung Thiêm!” Bạc Băng đứng ở khu phố đối diện, vẫy vẫy tay, gọi Ấn Chung Thiêm.

“Tiểu Băng.” Ấn Chung Thiêm vừa thấy cô, liền kích động chạy đến, không buồn chú ý đến tín hiệu đèn xanh đèn đỏ.

Băng qua dòng xe cộ đông đúc ở ngã tư đường, Ấn Chung Thiêm đứng trước mặt Bạc Băng, dùng sức ôm cô vào lồng ngực.

Rõ ràng cô có rất nhiều lời muốn nói,
nhưng lúc này, một câu cô cũng không thốt ra được. Bởi vì, đôi môi mềm
mại của Ấn Chung Thiêm đang bao phủ lấy bờ môi của cô nhưng lúc này Bạc
Băng chỉ có duy nhất một cảm giác, đó chính là: Lạnh!

Diệp Chính Thần đứng ở khu phố đối diện, một chiếc xe chậm rãi chạy ngang qua làm cho thân ảnh của anh lúc ẩn lúc hiện.

Trong làn sương mù mênh mông, Bạc Băng
vẫn có thể nhìn thấy rõ Diệp Chính Thần đứng trong gió, cả người anh
cứng đờ, hai tay nắm chặt thành quyền, xương ngón tay căn lên một cách
rõ rệt…

Bạc Băng nhắm mắt lại, cô không nghĩ là
ngay cả lúc nhắm mắt, trước mắt cô vẫn là hình dáng của Diệp Chính Thần, trùng trùng điệp điệp, lúc ẩn lúc hiện. Mỗi một động tác, mỗi một ánh
mắt, đều khắc sâu vào tâm trí cô.

Sau vài phút kiên trì, cố gắng hết sức để nhẫn nại. Cuối cùng Bạc Băng cũng không chịu được nữa, cô đã dùng tay
đẩy Ấn Chung Thiêm ra.

Ấn Chung Thiêm cũng nhanh chóng hiểu được cử chỉ vừa rồi của mình đã vượt quá sự lễ độ hằng ngày, nên anh ta chỉ
lưu lại một nụ hôn ngắn ngủi trên đôi môi của cô, sau đó nhanh chóng
buông Bạc Băng ra.

Bạc Băng âm thầm hít thật sâu, mở to mắt, cô chỉ thấy Diệp Chính Thần đang từ con phố đối diện bước đến, ánh mắt
sắc bén của anh đang nhìn chằm chằm vào môi cô, giống như đôi môi đó
chính là vật sở hữu riêng của anh nhưng lại bị người khác xâm phạm.

Bạc Băng không hề hay biết, liếm nhẹ đôi môi như đang bị đóng băng của cô, nhìn anh nói: “Cám ơn!”

Đôi tay đang nắm thành quyền của Diệp
Chính Thần dần dần nới lỏng: “Cũng đã trưa rồi, chúng ta ăn cơm trưa rồi hãy trở về Nam Châu.”

Để giữ kín các nguồn tin, cuộc thẩm vấn
và nơi giam giữ Ấn Chung Thiêm được dời đến Lăng Châu. Thành phố Lăng
Châu cách thành phố Nam Châu khá xa, khoảng ba giờ ngồi xe, hiện nay đã
hơn mười giờ, đúng giờ cơm trưa. Tuy Bạc Băng không muốn Ấn Chung Thiêm
và Diệp Chính Thần va chạm nhiều, nhưng cô không thể buộc anh để bụng
đói lái xe đưa cô và Ấn Chung Thiêm về nhà.

Do dự một lát, Ấn Chung Thiêm đã thay cô quyết định: “Cũng được.”

Sự việc đã đến bước này, Bạc Băng cũng
không thể từ chối được nữa, cô chỉ có thể dùng vài câu nói trái với
lương tâm của mình rằng mời anh ăn cơm cũng chỉ để tỏ lòng biết ơn.

Diệp Chính Thần không thích nghe nhất lại chính là những lời vô nghĩa như thế, anh nhìn thoáng qua cô một lần, đi thẳng đến nơi đỗ xe: “Lên xe đi.”

Ấn Chung Thiêm thấy chiếc xe lẫn biển số
xe đều màu trắng, dường như nhớ đến một việc gì đó, nhìn Bạc Băng, sau
đó lại nhìn Diệp Chính Thần.

Bạc Băng mở cửa xe sau: “Chúng ta ngồi ghế sau đi.”

Diệp Chính Thần đã từng dạy cô lễ tiết
khi chọn chỗ ngồi trong xe, ví dụ như: Nếu người lái xe không phải là
tài xế, thì người ngồi chung xe phải ngồi vào vị trí cạnh người lái xe
để trò chuyện cùng người lái xe. Còn nếu mọi người đều ngồi ở ghế sau,
để trống chỗ ngồi kế bên người lái xe, như vậy có nghĩa là người lái xe
chính là người làm nghề tài xế.

Bạc Băng vừa muốn lên xe, Diệp Chính Thần đã quay đầu lạnh lùng lườm cô, biểu hiện của anh như đang nói: Em và
hắn ta cùng ngồi ghế sau thử xem?!

Bị anh lườm đến mức xấu hổ, Bạc Băng ảo não đẩy người Ấn Chung Thiêm: “Anh ngồi ở phía trước đi.”

***

Diệp Chính Thần đưa Bạc Băng và Ấn Chung
Thiêm đến một nhà hàng sang trọng nhất ở Lăng Châu, vừa vào cửa, trên
gương mặt của người quản lí đã hiện lên vẻ tươi cười, tiếp đón anh vô
cùng cung kính, không dám chậm trễ một chút nào. Còn tự gọi thức ăn hộ
anh, nịnh nọt một cách thao thao bất tuyệt.

Nghe họ nói chuyện, Bạc Băng biết được
một chút thông tin: Hai ngày qua Diệp Chính Thần đến đây tiếp đãi khách, chi phí cực cao, địa vị của người khách kia cũng rất cao.

Ấn Chung Thiêm nghe vậy, cúi đầu kéo tay
áo sơ mi đang được xắn lên nhiều lớp của anh ta xuống, chỉnh lại cổ tay
áo, lại kéo thẳng vạt áo sơ mi dang dính bẩn, cẩn thận kiểm tra lại
nhiều lần. Dường như đang khinh thường chính mình, và cũng lo sợ người
khác khinh thường mình. Ấn Chung Thiêm không phải là một người đàn ông
chưa gặp qua những mặt trái của xã hội, anh ta đã từng tham dự không ít
những buổi tiệc xã giao, rất nhiều trường hợp Ấn Chung Thiêm đều có thể
ứng phó một cách thành thạo. Nhưng hôm nay anh ta lại hoàn toàn mất đi
sự tự tin, không biết là do vụ thẩm vấn trong những ngày qua đã khiến
anh ta sa sút, hay là do khí thế bức người của Diệp Chính Thần.

Gọi thức ăn xong, quản lí châm trà cho cả ba người, sau đó cúi người lui ra ngoài, hai tay khép kín cửa lại.

Bạc Băng giúp Ấn Chung Thiêm sửa sang một chút phía sau cổ áo sơ mi: “Anh gầy hơn rồi, thời gian qua chắc anh vất vả lắm.”

Ấn Chung Thiêm gượng cười, nhìn về phía
Diệp Chính Thần: “May mắn nhờ có Tham mưu Diệp giúp đỡ, nên tôi mới có
thể được thả nhanh như vậy.”

“Anh không cần cảm ơn tôi.” Diệp Chính
Thần tựa lưng vào ghế ngồi, nói một câu mang ý nghĩa vô cùng sâu xa:
“Bạc Băng đã thay anh cám ơn tôi rồi.”

Bạc Băng hoảng hốt, sợ đến mức trái tim
cô co rút liên hồi, cô sợ câu nói kế tiếp của anh sẽ làm người khác kinh sợ, vội vàng tranh lời: “Đúng vậy, em đã nói rất nhiều lời cảm ơn rồi.”

Không đợi Ấn Chung Thiêm mở miệng, Diệp
Chính Thần thuận miệng nói tiếp: “Bạc Băng rất khách sáo, cứ khách khí
với tôi. Thực ra, chỉ cần cô ấy mở lời muốn tôi giúp đỡ, tôi nhất định
sẽ không từ chối, tôi cầu còn không được.”

Khách sáo gì chứ, cái gì mà cầu còn không được, chẳng lẽ chuyện cô làm ở phòng tổng thống, là do chính cô tự mình đa tình! Bạc Băng hít vào, cố gắng nhẫn nhịn để không tranh cãi với
anh, vẻ mặt tươi cười: “Đúng vậy, Tham mưu Diệp luôn luôn giúp đỡ người
khác mà không cần báo đáp.”

Ấn Chung Thiêm đương nhiên không nhận ra
sự khách sáo giả tạo hiện tại của cô và Diệp Chính Thần, kéo tay Bạc
Băng, hỏi cô: “Tiểu Băng! Em và Tham mưu Diệp đã quen biết trước đó rồi
à? Tại sao anh chưa từng nghe em đề cập đến?”

“…” Thân thể Bạc Băng run nhẹ, cô thay đổi tư thế ngồi.

Cô không biết vì sao hôm nay Ấn Chung Thiêm lại hỏi như vậy, càng không biết nên trả lời như thế nào.

Thật ra, câu hỏi này của Ấn Chung Thiêm
hoàn toàn không nể mặt người khác, nếu đổi lại là trước kia, anh ta sẽ
nói: Thường nghe Tiểu Băng nhắc đến anh…

Sau đó sẽ lén lút hỏi cô: Hai người quen nhau khi nào, làm sao có thể quen biết nhau?

Diệp Chính Thần thấy Bạc Băng khó xử, chủ động trả lời thay cô: “Chúng tôi quen biết khi còn ở Nhật Bản, đã nhiều năm rồi không liên lạc. Nếu không phải vì nhờ tôi giúp anh, chỉ e rằng
cô ấy đã sớm quên vị sư huynh này rồi.”

Diệp Chính Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ “Sư huynh” nghe qua có phần chói tai.

Ánh mắt Ấn Chung Thiêm lập tức trầm
xuống, dụng tâm đánh giá Diệp Chính Thần, anh ta như rơi vào sự suy tư
thật lâu. Thấy không khí ngày càng kỳ lạ, Bạc Băng không thể không tìm
cách điều hòa lại một chút, cô nở nụ cười và nói: “Làm sao có thể quên
được? Năm đó sư huynh và Sư tẩu giúp đỡ em nhiều như vậy, cho dù em có
bị mất trí nhớ, vẫn phải khắc sâu vào lòng.”

Dường như Bạc Băng đã không điều hòa bầu
không khí đúng cách, cô dùng lời nói như thế để điều hòa chỉ càng làm
cho không khí nhanh chóng trở thành ngọn lửa bắn ra tứ phía.

Diệp Chính Thần giương giương đôi mày tự
đắc, cười giả dối đến mức không thể nào giả dối hơn được nữa: “Đáng tiếc là năm đó em đi quá vội, không cho anh một cơ hội đi tiễn, hay nói cách khác, anh đã nuối tiếc rất lâu, sau đó còn thường xuyên nói với Sư tẩu
của em rằng: Con bé nha đầu nói đi là đi, thật sự là làm cho người ta lo lắng… Nhất là, cô ấy vẫn còn thiếu anh học phí dạy kèm hai mươi chín
chương, cũng không biết đến khi nào mới có thể trả cho anh.”

Nhắc đến học phí dạy kèm, một dòng máu nóng từ bụng của Bạc Băng xông thẳng lên đầu, cô phải cố gắng cắn răng nuốt xuống.

Diệp Chính Thần cong miệng cười, bổ sung thêm một câu: “Không tin em hỏi Sư tẩu của em đi.”

Bạc Băng thật sự muốn hỏi, nếu anh thật sự đã từng nói với Dụ Nhân những lời như vậy, cô ngay cả nằm mơ cũng có thể mỉm cười!

Nghe Bạc Băng và Diệp Chính Thần nhắc đến “Sư tẩu”, biểu hiện của Ấn Chung Thiêm trở nên thoải mái và tự nhiên
hơn một chút, tinh thần cũng tươi tỉnh hẳn lên: “Tiểu Băng, em còn nợ
học phí dạy kèm của Tham mưu Diệp à?”

Bạc Băng cười gượng hai tiếng: “Anh đừng
tưởng thật, Tham mưu Diệp làm sao có thể nhớ rõ về khoản học phí dạy kèm như thế được, anh ta nói đùa đấy.”

“Đúng vậy, nói đùa đấy.” Diệp Chính Thần
mỉm cười nói: “Anh không phải là người keo kiệt, anh chỉ là người có gì
nói nấy… Nếu em không muốn trả cho anh, anh cũng không để ý.”

Bạc Băng nhíu mày, cố gắng nở một nụ cười: “Sư huynh, nhiều năm không gặp, anh đã hài hước hơn trước rất nhiều.”

“Cám ơn, cám ơn!”

Thấy Diệp Chính Thần cúi đầu uống trà,
Bạc Băng mới thở phào nhẹ nhõm. Bầu không khí khó thở cũng dần dần nóng
lại, Ấn Chung Thiêm bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi cô: “Tham mưu Diệp đã kết
hôn rồi à?”

Bạc Băng cũng không suy nghĩ lâu, trả lời: “Vâng, kết hôn rồi.”

Cô lại không ngờ tới, Diệp Chính Thần
ngồi đối diện vừa nghe được đã lập tức phản bác lời nói của cô: “Đã ly
hôn không lâu sau đó.”

Ấn Chung Thiêm kinh ngạc nhìn về phía Diệp Chính Thần: “Thật sự xin lỗi, tôi không biết…”

“Không sao. Chúng tôi vốn không có tình
cảm.” Diệp Chính Thần giả vờ thâm trầm, rồi bổ sung thêm một câu: “Loại
tình cảm này, không có chính là không có, không thể nào miễn cưỡng
được.”

Sắc mặt Ấn Chung Thiêm thay đổi, im lặng nâng tách trà lên, uống một hớp lớn.



Thức ăn được mang lên, mọi người cùng nâng ly “khách sáo” vài lần, đầu Bạc Băng đau như muốn vỡ ra.

Thừa lúc Ấn Chung Thiêm đi toilet, máu
tươi uất nghẹn của Bạc Băng cuối cùng cũng có thể trào ra: “Diệp Chính
Thần, cuối cùng anh muốn thế nào?”

“Anh không muốn thế nào cả…” Diệp Chính
Thần bắt đầu xoay xoay ly rượu: “Em không muốn làm rõ mối quan hệ với
anh à? Thừa nhận anh đã từng là bạn trai của em, đối với em là một sự sỉ nhục sao?”

“Đây là vấn đề tôn nghiêm của một người
đàn ông. Đổi lại nếu anh là người vào nhà giam, anh có chấp nhận để em
tìm bạn trai cũ để nhờ giúp đỡ cứu anh không?”

Diệp Chính Thần cười lạnh: “Đừng nói là
anh không vào, cho dù anh có vào, cứu anh còn rất nhiều người, không tới lượt em hy sinh sắc đâu…”

Nghe như vậy, Bạc Băng vội vàng mở cửa
nhìn ngoài hành lang, xác định Ấn Chung Thiêm vẫn chưa quay lại, cô mới
yên tâm trở lại chỗ ngồi. Bạc Băng không ngờ rằng, cô vừa ngồi xuống,
Diệp Chính Thần đã nghiêng người đến chỗ cô, gần cô hơn một chút: “Em
nói thật cho anh nghe đi: Đổi lại là anh vào nhà giam, em có chấp nhận
hy sinh sắc để cứu anh không?”

Anh từ từ đến gần, thân thể cô lại như có một luồng nhiệt bắt đầu khởi động, Bạc Băng nghiêng người né tránh: “Sẽ không.”

Lời Bạc Băng nói là sự thật, ngoại trừ
Diệp Chính Thần, không có bất kì một người đàn ông nào có thể khiến cô
cởi bỏ trang phục trên người, bao gồm cả Ấn Chung Thiêm.

Diệp Chính Thần lại tiến đến gần tai cô, nói nhỏ: “Anh có chết cũng không cho phép em làm như vậy!”

Chỉ một câu, lại có thể gợi lên những
hình ảnh kích tình mãnh liệt mấy ngày trước, anh ôm cô, đủ mọi tư thế,
chiếm giữ và khát khao cơ thể hoàn mỹ của cô.

Bạc Băng quay đầu, đối mặt với ánh mắt
đang mang đầy vẻ chiếm hữu và khát khao không thể che đậy của anh, cô
hỏi một vấn đề đã muốn hỏi từ sớm: “Vậy tại sao anh còn bức em?”

Anh nở nụ cười, nụ cười đúng chất xấu xa của Diệp Chính Thần: “Anh không bức em… Là em tình nguyện.”

“Em tình nguyện?!”

“Đúng vậy, anh vẫn chưa kịp nói gì, em đã cởi hết quần áo, anh làm sao có thể nhẫn tâm để em thất vọng.”

“Anh?!” Mặt của Bạc Băng như bị lửa thiêu đốt, tức đến mức không còn lời nào để nói.

“Đừng bày ra vẻ mặt không cam tâm tình
nguyện.” Anh nhỏ giọng, ghé sát môi vào tai cô: “Em ở dưới thân thể anh
rên rỉ mê hoặc làm cho anh muốn ngừng mà không ngừng được, vẻ mặt em khi đó không phải như thế này…”

Bạc Băng vừa định hắt nước trà lên mặt
anh, thì chợt nghe tiếng động của khóa cửa bỗng nhiên vang lên, Diệp
Chính Thần liền ngồi thẳng.

Thấy Ấn Chung Thiêm đẩy cửa ra, Bạc Băng
cũng thay đổi thành gương mặt tươi cười, tách trà đang được giơ lên
trong không trung đành phải hạ thấp một chút, tách trà được đưa về phía
Diệp Chính Thần: “Sư huynh, về sau nếu có cơ hội mong anh chiếu cố Chung Thiêm, truyền đạt cho anh ấy những kinh nghiệm quý giá… Em nhất định sẽ vô cùng cảm kích.”

Ấn Chung Thiêm vừa mới bước vào cửa, nghe hai người bên trong đang nhắc đến mình, không hiểu gì hỏi: “Hử? kinh nghiệm gì?”

Người nào đó đang nghiến răng nghiến lợi cố gắng thốt ra bốn chữ: “Đạo lí làm người.”

Nhìn bộ dáng tức giận mà không dám nói gì của Diệp Chính Thần, trong lòng của Bạc Băng bỗng nhiên như có ánh mặt
trời chiếu vào, trái tim cô chợt thức tỉnh sau nhiều năm ngủ yên.

Khóe môi cô cong lên ý cười, Bạc Băng uống một hớp trà, trái tim dưới lồng ngực cô vẫn đang đập rất nhanh.

Hóa ra trái tim cô vẫn chưa chết, chỉ là thế giới không có Diệp Chính Thần thì không ai có thể làm cho nó đập liên hồi như vậy.



Cuối cùng cũng trải qua buổi tiệc Hồng
Môn, trên đường về nhà, Bạc Băng mệt mỏi đến mức lười nói chuyện, lui
vào vị trí cạnh cửa xe mà ngủ.

Lúc tình cờ tỉnh lại, Bạc Băng dụi dụi
mắt, ngồi ở vị trí của cô, qua kính chiếu hậu có thể thấy được ánh mắt
của Diệp Chính Thần tràn đầy vẻ trầm lặng mênh mông.

Nhắm mắt lại, ánh mắt đó cứ lượn lờ trong giấc mộng của cô…

Có dạng người, để quên anh ấy đi bạn cần thời gian dài đến ba năm, nhưng để nhớ, chỉ cần ba giây là đủ.

Bạn hận anh ấy, buồn anh ấy, liên tục trong ba năm, nhưng anh ấy muốn trêu bạn cười cũng chỉ ba giây là đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui