“A! ! !”- Một tiếng hét lên vang tận mây xanh.
“Không tốt rồi, tân nương tử cắt cổ tay tự sát!”
Sao mọi chuyện lại rối loạn lên như vậy? Có nhiều âm thanh ồn ào quá, ồn chết đi.
Vân Cẩm Thi cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh một chút, có cảm giác cả người đang bị trói buộc, đầu óc nặng nề, làm nàng không thở được, toàn thân đau nhức, trong lòng cũng đau.
Đang có ai đấy nắm chặt tay nàng, cảm giác đau đớn từ tay phải bị siết chặt truyền đến.
Vân Cẩm Thi cảm giác quanh đây có điều gì đó không đúng, nhưng đầu óc nàng lại mơ màng ngay, toàn thân vô lực.
Nàng cố dùng sức mạnh tinh thần để tỉnh lại, phát hiện ra mình không thể nhúc nhích được, vì nàng đang ngồi trong một khoảng không gian vô cùng chật chội, nàng cúi đầu nhìn lại mình thì thấy mình đang mặc bộ quần áo đỏ thẫm, được thêu rất nhiều long phượng bằng kim tuyến vàng rực, vô cùng chói mắt.
Vân Cẩm Thi tỉnh táo trong chớp mắt, nàng đang ở chỗ nào đây? Vì sao lại ăn mặc như thế này? Sao lại không thể cử động được, toàn thân nặng nề? khi vừa thấy Vân Cẩm Thi động đậy, nữa tử đã hét lên vừa nãy lại càng kích động hơn, âm thanh lanh lảnh vang lên:
“Vân chủ tử.
.
.
Vân chủ tử, tỉnh rồi! Nhanh! Mau dìu Vân chủ tử ra ngoài!”
Một câu này đã làm cho âm thanh xung quanh thanh âm càng ầm ĩ, bên ngoài dường như rất hỗn loạn.
Vân chủ tử? Vân chủ tử là ai? Là nói chính mình sao? Đúng rồi, nàng là ai a? Tại sao phải như vậy? Nàng là ai? Tại sao đầu óc nàng lại trống rỗng thế này? Vân Cẩm Thi đang cố gắng tự hỏi bản thân mình, bỗng nhiên một giọng nam trầm trầm, lành lạnh vang lên:
“Người đâu! Mang nàng đến hậu viện cho ta!”
Lời ra lệnh ngắn gọn này đã làm cho mọi âm thanh huyên náo yên tĩnh lại ngay, có thể nhận thấy người này rất có địa vị!
Lời vừa dứt, lập tức Vân Cẩm Thi được rất nhiều bàn tay nâng lên, kéo ra khỏi không gian chật chội kia, nàng muốn tự mình đứng lên, nhưng đôi chân không nghe theo sự điều khiển của nàng, vừa bước một bước đã ngã sấp xuống đất.
May thay từ phía sau có người đỡ được nàng, nữ tỳ đỡ được Vân Cẩm Thi, kéo đầu nàng tựa vào ngực nàng ta, một tay nâng cánh tay phải của nàng lên, run rẩy kêu lên:
“Chủ tử, người đã cử động được rồi, cũng đã nói được rồi!”
Tại sao lại là chủ tử? Có vẻ như lời nói vừa rồi chính là nói với nàng, nàng này ở đâu ra thế, còn bản thân nàng là ai đây? Sao lại phải che mặt của nàng? Vân Cẩm Thi cố hết sức nâng lên tay trái, chậm rãi với với, cuối cùng cũng nắm được mảnh vải che trước mặt mình, nhẹ nhàng kéo xuống.
Trước mặt nàng xuất hiện rất nhiều khuôn mặt, có người vẻ bối rối, vẻ phẫn nộ, vẻ lo lắng và cũng có vẻ mặt hào hứng bừng bừng chờ xem kịch vui.
“Các ngươi là ai?” Vân Cẩm Thi thầm hỏi, nhưng không thốt thành lời, nhìn bọn họ ăn mặc rất nghiêm trang, dường như là đang có việc trọng đại gì ở đây.
Không chờ cho Vân Cẩm Thi hoàn toàn tỉnh táo trở lại, thì nàng có cảm giác thân mình bị nâng lên, ôm vào phòng đặt lên trên giường, sau đó có một người vẻ nơm nớp lo sợ, mặt đầy mồ hôi chạy đến trước mặt của nàng, dùng một miếng vải bố băng chặt tay nàng lại, lúc này Vân Cẩm Thi mới nhìn xuống, cổ tay của nàng lại đang tứa máu!
Người này bôi thuốc rồi băng bó, vẻ rất cung kính, vô cùng cẩn thận đang nói gì đó với người đứng bên cạnh hắn- người này cũng mặc y phục màu đỏ.
Vân Cẩm Thi rất muốn nghe xem bọn họ đang nói cái gì, có điều ý thức nàng đã trở nên mơ hồ, mí mắt cứ sụp xuống, nỗi đau đớn trên cánh tay cũng không màng đến nữa, hay là trước tiên cứ ngủ một giấc đã rồi nói sau.
An vương phủ với chữ Hỷ đỏ thẫm dán ở trên cửa sổ, nến đỏ chập chờn, nhỏ từng giọt hồng hồng xuống bàn, mùi đàn hương thanh nhã thoang thoảng trong phòng.
Nữ tỳ Băng Nhi đang trông chờ ở bên cạnh giường, đôi mày đang nhíu chặt lại, chăm chú nhìn người nằm trên giường đang lâm vào hôn mê, rồi thở dài một hơi.
Vân Cẩm Thi là lễ vật mà Thanh Nham quốc đã dâng cho Xích Vũ quốc, nàng chính là An Viễn công chúa- nghĩa muội của hoàng đế Thanh Nham.
Đầu tiên muốn là dâng nàng tặng cho Xích Vũ quốc hoàng đế làm phi tử, nhưng không biết nguyên nhân vì gì mà An vương gia của Xích Vũ quốc lại hướng hoàng đế đòi nữ tử này muốn cưới nàng làm trắc (chính) phi.
Có điều vào chính hôm nay, toàn bộ quan to danh giá của kinh thành cùng với vương tôn quý tử đều tụ hội ở An vương phủ, chẳng có ai ngờ được ngay vào lúc hạ kiệu, tân nương tử – An Viễn công chúa- lại cắt cổ tay tự sát! An vương gia giận tím mặt, xảy ra chuyện ngày hôm nay chuyện này, mặt mũi hắn còn để vào đâu được nữa, rồi sẽ trở thành đề tài cho mọi người làng trên xóm dưới bàn tán, cười chê.
Xích Vũ quốc An vương gia là người nổi danh lãnh khốc vô tình, nếu ai làm cho hắn tức giận, tức là dám nhổ răng cọp! Cứ nhìn phản ứng ngày hôm nay của An vương gia thì biết, Vân Cẩm Thi chắc chắn từ nay về sau không thể có được ngày nào yên lành rồi.
Còn Băng Nhi nàng, chỉ là một nha hoàn nho nhỏ đi theo trong cái đám gọi là của hồi môn thôi, chắc là cũng không thể tránh khỏi bị liên lụy.Ai, cũng không biết khi nào thì Vân chủ tử tỉnh lại đây.
Nếu chủ tử nhà nàng xảy ra chuyện không hay thì chắc chắn nàng sẽ là một nha hoàn chết nơi đất khách quê người rồi.
Đột nhiên, phía bên ngoài có tiếng bước chân đang đến gần vang lên, làm cho Băng Nhi đang ngây ngốc giật mình, ánh mắt chăm chăm nhìn vào cánh cửa gỗ đang hé ra, gió lạnh bên ngoài cũng từ đó mà thổi vào phòng, ánh nến chập chờn nhảy múa, và một bóng người cao lơn đi vào.
Băng Nhi ngẩng đầu sững sờ nhìn lên khuôn mặt lạnh lẽo như băng như sương, thầm kêu lên:
“Vương gia.
.
.”
“Ra ngoài đi!” ánh mắt lạnh như băng của An vương Tống Dục nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn đang run rẩy, rồi rơi xuống Vân Cẩm Thi đang hôn mê trên giường vẫn đang mặc hỷ phục đỏ thẫm, đây chính là tân nương của hắn.
Thật ra dung mạo của nàng vô cùng bình thường, không thể gọi là xinh đẹp được, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bức họa của nàng, Tống Dục đã bị nốt ruồi đỏ giữa đôi lông mày hấp dẫn, quả thực là vô cùng giống người kia, cho nên, hắn mới hướng hoàng thượng yêu cầu có được nữ nhân này.
Người ở Xích Vũ quốc ai ai cũng biết, An thân vương nổi danh lãnh khốc vô tình, đã hơn hai mươi tuổi, qua tuổi cưới vương phi từ lâu, nhưng hắn lại chậm chạp không nạp phi.
Tuy rằng trong nhà hắn rất nhiều thị thiếp, nhưng không một ai có thể có được tấm chân tình của hắn.
Bởi vì, An vương gia lãnh khốc vô tình ấy, đời này chỉ si tình một nữ nhân mà thôi.
Người này chính là đệ nhất mỹ nữ của Xích Vũ quốc, tên là Tô Mộ Nghiên.
Chỉ vì cái nốt ruồi đỏ này mà hắn cưới nàng.
Vốn dĩ hắn cưới nàng là muốn coi nàng như một thế thân mà thôi, nhưng có vẻ như là nàng không muốn thế, vậy thì hắn sẽ thành toàn cho nàng!
Tống Dục không ngờ được rằng vì một nữ nhân mà hắn đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Chắc rằng lúc ấy đầu óc hắn để đâu mất rồi nên mới muốn lấy nàng, cho nên xảy ra cơ sự ngày hôm nay có lẽ là do ông trời trừng phạt hắn vì đã thay lòng? Hắn đã từng nói: cả đời này hắn yêu nhất là Tô Mộ Nghiên thôi, nếu nạp phi hắn sẽ lấy nàng, vậy mà sao hắn có thể sai lời thề? Nữ nhân ở trước mắt này, căn bản là không xứng đáng làm trắc phi của hắn! Nghĩ tới đây, khóe miệng hắn nhếch lên một đường lạnh lẽo, mờ hồ có cả tia tà ác.
Không biết có phải vì cảm nhận được nỗi nguy hiểm không mà Vân Cẩm Thi lại chậm chạp mở mắt ra.
Nàng thật không tin được ngay lúc mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy lại là một người như thế này.
Nam nhân trước mặt nàng miệng đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không hề cười, làm cho người ta cảm thấy khí thế lạnh lẽo của hắn làm không khí cũng lạnh băng theo, khiến họ sợ hãi, muốn chạy trốn.
“Ngươi.
.
.
Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Vân Cẩm Thi vừa nói vừa không kìm được cái rùng mình, trực giác cho nàng biết: người nam nhân này rất nguy hiểm, rất quỷ dị.
Nam nhân như vậy thật sự rất đáng sợ, giống như là tử thần từ Địa ngục đến để câu hồn người vậy- đầy sát khí và âm lãnh.
(chị tả nam chính nghe ghê quá L)
“Một trong bốn niềm vui vẻ của đời người là đêm động phòng hoa chúc, ngươi thử nói xem bổn vương muốn làm gì?” Tống Dục ngạo nghễ cười lạnh, trong mắt lấp lóe vẻ hung ác, tay hắn vươn ra, nắm chặt lấy cằm Vân Cẩm Thi bóp mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.
“Ngươi làm gì vậy? Ngươi điên rồi à, mau buông ta ra!”
Cái cằm bị hắn bóp truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, làm cho Vân Cẩm Thi từ mơ hồ hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sắc mặt nàng trắng bệch, dùng hết sức lực mà hét lên, bất chấp nỗi sợ hãi, dùng cánh tay không bị thương của mình liều mạng đánh lên cánh tay khỏe mạnh trước mặt mình.
“Ngươi điên rồi, mau buông ta ra!”
“Tiện nhân!” Tống Dục lạnh lùng cười, trong mắt âm lãnh còn có cả tia thù hận.
“Bổn vương muốn kết hôn với ngươi tức là đã để mắt đến ngươi, vậy mà hôm nay ngươi lại làm cho ta mất hết mặt mũi, vậy thì từ nay về sau ngươi đừng mong có ngày nào được an nhàn nữa!” Nói xong, tay hắn gia tăng thêm sức mạnh, nhấc cả người Vân Cẩm Thi lên, ném xuống dưới đất.
“Ngươi làm gì thế? Ta muốn giết ngươi!” Vân Cẩm Thi bị ném xuống đất, va cả trán vào góc bàn, hai tay nàng ôm lấy trán, rồi lau lau mặt mình, nghiêng người rút ra một thanh chủy thủy từ bên hông, trong mắt nàng là lửa giận đang thiêu đốt, nàng sẽ không để cho nam nhân tàn bạo trước mắt này làm nhục mình được, nếu không nàng thà rằng cùng hắn đồng quy vu tận!
“Muốn giết ta?” Tống Dục nhướng mày, chậm rãi đi đến bên nàng.
“Chỉ dựa vào ngươi? Cùng với cái chủy thủy nho nhỏ này thôi ư? “ Tống Dục cười lớn, đột nhiên tiếng cười dừng bặt lại, dễ dàng xuất kỳ bất ý tóm được cổ tay Vân Cẩm Thi, vừa siết lại, chủy thủ liền rơi ngay xuống đất.
Cổ tay trái của Vân Cẩm Thi bị rũ xuống- tay nàng đã bị hắn bẻ gẫy rồi!
“A!” Vân Cẩm Thi hét lên thảm thiết vang lên, nàng ngã trên mặt đất giãy dụa, máu từ vết thương trên trán lại nhỏ xuống, miệng vết thương bên tay phải cũng nứt ra, tứa máu và nỗi đau đơn từ cổ tay trái bị bẻ gẫy, tất cả dồn dập cùng một lúc ùa về.
“Đau đớn vẫn còn nữa đấy, ngươi tốt nhất nên tiết kiệm sức lực một chút đi.” Âm thanh lạnh lẽo lại vang đến, Tống Dục vừa kéo bộ hỷ phục đỏ thẫm ra vừa cấu lên da thịt trắng nõn của nàng.
“Ta rất muốn nếm thử xem tư vị thân thể thanh cao này của ngươi, chẳng lẽ bổn vương ta không xứng với một tiện nhân như ngươi sao? “
“Cút ngay! Không được chạm vào người ta, không được chạm vào người ta!” Vân Cẩm Thi đau đến mức giọng nói cũng run rẩy, nàng cố gượng đứng lên, nhào đến hắn mà cắn, nàng ước gì có thể cắn người này thành từng mảnh nhỏ, ăn thịt hắn, uống máu hắn, cho hắn đi chết đi (khiếp, bà này bạo lực kinh!).
Nàng tin rằng nhất định bọn họ phải có mối thâm cừu đại hận gì đấy, nếu không sao hắn lại tra tấn nàng đến như vậy.
“Tiếc là ngươi không có quyền lựa chọn, vương phi của ta ạ! “ Tống Dục một tay tàn nhẫn kéo hai đùi nàng tách ra, một tay nắm lấy đôi má nhuộm máu của nàng, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng có thể làm đông cứng mọi người.
“Ngươi hận ta, đúng không?”
“Ta hận ngươi, ta hận không thể giết ngươi, chúng ta rốt cuộc có cừu hận gì, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Vân Cẩm Thi gào thét, không thể kìm được những giọt nước mắt cứ theo nhau tuôn ra, nàng ngước nhìn ánh mắt đầy sát khí của Tống Dục, lòng tràn ngập đau thương.
“Ngươi muốn làm gì? Ta không biết ngươi, ngươi vì sao muốn đối xử với ta như vậy?”
“Hừ, ngươi không cần phải biết ta là ai.
Không phải ngươi đang muốn chết sao? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”