“Ca ca, ngươi tên là gì?” Tiểu cô nương chớp đôi mắt to, nghiêng đầu hỏi.
“Ta ư, ta gọi là Tiêu Hàn, Lăng Tiêu Hàn.” Lăng Tiêu Hàn ngẩng đầu, ưỡn ngực trả lời.
“Lăng Tiêu Hàn? Cái tên này nghe quen quá.
Ca ca, chúng ta có biết nhau không, đã gặp nhau ở đâu rồi?”
Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, làm những cánh hoa màu tím lay động, như thể làm nền cho tiểu cô nương đáng yêu này.
Tâm trí Lăng Tiêu Hàn chợt ngân lên một tia rung động.
“Ca ca, trước kia chúng ta có biết nhau và đã từng gặp gỡ ư?” Tiểu cô nương lần nữa nghiêng đầu chăm chú hỏi.
“Từ nay về sau chúng ta sẽ thành người quen biết nhau.
Sao ngươi lại ở đây một mình? Vì sao lại khóc?” Lăng Tiêu Hàn nói sang chuyện khác, đó cũng chính là chuyện hắn đã muốn biết ngay từ lúc đầu.
Nghe Lăng Tiêu Hàn hỏi đến, tiểu cô nương lại bắt đầu khóc, những giọt nước mắt to tròn thi nhau rơi xuống: “Mẫu thân.
.
.
U Lan vì mải xem hoa lan mà lạc mất mẫu thân.
.
.”
“Tốt lắm, đừng khóc nữa, tí nữa ta sẽ mang ngươi đi tìm mẫu thân.” Lăng Tiêu Hàn vội vàng lấy khăn lụa ra để lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Vệ U Lan, có một giọt nước mắt lạnh buốt rơi vào lòng bàn tay ấm áp của hắn làm cho Lăng Tiêu Hàn lại cảm thấy rung động một lần nữa.
“Bởi vì ta đang lo là mẫu thân sẽ mắng ta.” Vệ U Lan cong cong cái miệng nhỏ vẻ vô cùng ủy khuất nói.
“Đừng sợ, lát nữa ta sẽ sai người mang theo ít hoa dâng lên hoàng hậu nương nương và nói là ngươi do ta sai đi hái hoa để dâng lên người, chắc chắn mẫu thân ngươi sẽ không trách mắng gì đâu.”
“Thật đấy, U Lan, hãy tin tưởng ta.” Lăng Tiêu Hàn cúi người xuống Vệ U Lan nói nhỏ, “Lan nhi, hoàng hậu tương lai của ta.”
“Hoàng hậu?” Nét mặt Vệ U Lan lập tức hiện ra vẻ do dự và sợ hãi.
“Lan nhi, đừng sợ.
Nói cách khác, ngươi chính là tân nương tương lai của ta.”
“Tân nương? Có phải là người sẽ được mặc xiêm y màu đỏ không?”
“Không, nếu ta lấy ngươi, thì ngươi hãy mặc xiêm áo màu tím như hoa lan này nhé, được không?”
“Được, ta rất thích, nhưng nếu ngươi nói dối ta thì sao?”
“Không đâu, vì ta thái tử, là hoàng đế tương lai, quân vương không bao giờ nói đùa! Từ nay về sau ta sẽ là người lau nước mắt cho muội, mỗi ngày sẽ mang lại niềm vui cho muội, cứ như thế cho đến khi nào chúng ta cùng nhau già đi.”
“Thì ra người chính là thái tử điện hạ, thảo nào muội có cảm giác đã được nghe tên ở đâu.
Sau này người sẽ dung hoa lan để cầu hôn ta chứ?”
“Nhất định rồi, đến lúc đó muội sẽ là hoàng hậu của ta nhé?”
“Vâng!”
Đây thực sự là một lời ước định được thốt ra trong cái thưở ban đầu với những rung động thơ ngây, trong sáng.
Hai người bọn họ chẳng ai ngờ được Cái này lúc nhỏ non nớt ước định, một cái ngây thơ rung động hứa hẹn đối phương, rằng lời ước định ấy sẽ theo bọn họ cả đời, tạo nên một câu chuyện động lòng người trong nhân gian.
Vân Cẩm Thi rơi nước mắt, đó đáng lẽ ra phải là một khởi đầu tốt đẹp, vậy mà có ai ngờ chỉ qua một buổi tối nàng cũng đã không còn là Vệ U Lan nữa.
…..
.
..
Trong đại điện là một mảnh những sắc màu xanh, vàng rực rỡ, tiếng nói cười rôm rả, mọi người quần quaand áo áo xúng xính, đang ăn uống linh đình.
Hoàng đế nâng chén, mọi người đều đứng dậy cùng đối ẩm, tung hô câu chúc chúc cho Lam diễm quốc quốc thái dân an.
Chén rượu được uống cạn, hoàng đế ban ngồi cho chúng quần thần.
Lúc này, chỉ duy có một trung niên nam tử không ngồi xuống mà lại khom lưng thi lễ nói: “Hoàng thượng, tháng trước vi thần có xuông vùng hạ Giang Nam ngẫu nhiên gặp được một gánh xiếc, gánh xiếc này không giống như những gánh xiếc khác nên thần đã thu dụng bọn họ, hôm nay là nagày hội Trung thu, vi thần đã dẫn bọn họ tiến cung biểu diễn cho hoàng thượng xem.
Tiết mục kế tiếp trên sân khấu là của bọn họ.”
“Ha ha, tốt lắm, Vệ ái khanh thật có lòng, trẫm rất vui.
Cho phép bọn họ được lên điện biểu diễn!” Hoàng thượng cười lớn đồng ý.
Vệ thừa tướng- Vệ Gấm Đường cảm tạ hoàng thượng, rồi gọi người lên và ngồi xuống chỗ của mình.
Rất nhanh, liền có hai hán tử tầm trung niên y phục sặc sỡ đi vào cùng với hai thiếu niên còn khá nhỏ.
Bọn họ dập đầu thỉnh an hoàng thượng rồi liền bắt đầu biểu diễn.
Hai hán tử trung niên chùng gối, cúi người xuống tấn trụ trên mặt đất, trên lung đặt them hai chiếc trống làm điểm tựa để cho hai thiếu niên nhảy lên lưng mình.
Hai thiếu niên liên tục đổi chỗ cho nhau, chân họ lúc lên xuống chiếc trống phát ra từng tiếng bang bang mà đôi tay họ cũng không hề nhàn rỗi bắt đầu múa thương, làm cho mọi người trong điện tập trung xem đến ngây người.
Hai hán tử ở dưới cũng chậm rãi chuyển động về phía trước, trên lưng họ, hai thiếu niên đã chuyển trống lên tay còn thương đã rời xuống dưới chân.
Hai thiếu niên bắt đầu đổi lại dùng chân múa thương, hai cây thương bay lượn, trao đổi trên không trung, lúc cao lúc thấp, và cuối cùng mũi chân của hai thiếu niên rung lên, kẹp chặt hai cây thương dựng lên thẳng đứng tạo thành một dáng vẻ vô cùng đẹp mắt.
Trong đại điện tiếng vỗ tay lập tức vang lên từng tràng dài, mọi người không tiếc lời khen ngợi gánh xiếc.
Chỉ có một thiếu niên ngồi bên cạnh hoàng hậu không hề nở nụ cười, mà dáng vẻ như đang suy nghĩ đến một điều gì đó.
Vào lúc này, hai cậu thiếu niên đồng thời tung chiếc trống lên cao, mũi chân đẩy chiếc thương lên vừa vặn gõ vào mặt trống, khi tiếng trống cất lên cũng là lúc hai cây thương lại rơi xuống đúng mũi chân của bọn họ.Thế là trong đại điện lại vang lên tiếng khen ngợi, ngay cả đến hoàng thượng cũng mỉm cười vỗ tay khen hay.
Trong khi mọi người còn đang khen ngợi thì từ hai chiếc trống bị hai mũi thương đánh trúng bay ra một dải lụa đỏ trên đó có thêu mấy chữ vàng: “Quốc thái dân an, thiên hữu Lam Diễm” (Đất nước thái bình, nhân dân no ấm, Lam Diễm trường tồn).
Không đợi mọi người trở lại bình thường, hai thiếu niên bèn dung chân hất hai mũi thương bay đi, hai mũi thương sang loáng lập tức hướng về phía long ỷ nơi hoàng thượng đang ngồi bay vụt đến.