Tống Húc chưa bao giờ gặp qua một nữ nhân nào như nàng, vừa rồi lúc đối mặt với tử thần, nàng không hề sợ hãi, giãy dụa.
Khi hắn nói không giết nàng, nàng cũng chẳng thèm đôi co thêm với hắn lpif nào, lại có thể than nhiên lăn ra ngủ.
Tống Húc nghi ngờ nàng có thể cứ thế an nhiên mà ngủ.
Có điều không phủ nhận là nữ nhân này đã khơi gợi lên hứng thú của hắn.
Nhưng giờ này bình minh cũng sắp đến rồi, hắn phải mau mau rời khỏi đây đã!
Nếu cứ thế mà đi thì Tống Húc không cam lòng, trước đây chưa từng có một nữ nhân nào coi thường hắn như vậy, mà nữ nhân này lại không thèm nắm lấy cơ hội ra điều kiện, muốn hắn phải hứa hẹn này nọ, nàng còn thản nhiên kéo chăn lên đánh một giấc.
Hay là vì hôm nay hắn bị thương nên trông có phần chật vật? Vết thương đã làm giảm vẻ tuấn lãng của hắn rồi? Chắc chắn là như vậy rồi! Chẳng có một nữ nhân nào nhìn thấy dung nhan đẹp đẽ của hắn mà có thể giữ được bình tĩnh cả!
Nghĩ tới đây, trong tâm Tống Húc thoáng hiện lên ý nghĩ gian xảo.
Hắn ghé sát mặt mình vào Vân Cẩm Thi, nhân lúc nàng không để ý mà hôn trộm lên môi nàng một cái.
Nhưng Cẩm Thi chẳng hề có phản ứng gì làm Tống Húc ấm ức trong dạ, hắn không ngờ rằng hương vị của nàng không tồi chút nào.
Giờ đây Tống Dục ghét bỏ nàng, không cần đến nàng nữa, hắn cũng chẳng ngại mà kết nạp nàng vào trong đám thê thiếp của mình!
“Vừa nãy thì chỉ có một điều kiện, nhưng bây giờ thì thêm một nữa!” Vân Cẩm Thi không hề mở mắt, nàng nhàn nhạt nói làm cho Tống Húc đang đắc ý cười trộm trong lòng có một phen giật mình.
Không phải là nàng đang ngủ hay sao? Chẳng lẽ nàng không rằng bỗng dưng lên tiếng như vậy sẽ làm người ta giật mình? “Ta chưa từng thấy nữ nhân nào được ta hôn lại còn muốn ra điều kiện với ta cả.
Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ngươi chả có tư cách gì để ra điều kiện cùng bổn vương cả! ” Từ trước đến giờ Tống Húc hắn nào có bị ai kiềm chế đâu, cũng chẳng có nữ nhân nào làm hắn quan tâm cả.
Các nàng đối với hắn chỉ là công cụ ấm giường mà thôi! Hắn cũng sẽ không vì một nữ nhân nào mà phá lệ.
Huống chi, đối với nữ nhân này hắn đã lần đầu tiên phá lệ là không giết nàng, lại còn đồng ý điều kiện của nàng.
Thế mà nàng còn không biết điểm dừng mà đòi ở hắn điều kiện thứ hai, quả thực là si tâm vọng tưởng! Vậy thì nàng cũng giống như các nữ nhân khác thôi: lòng tham không đáy.
“Khuôn mặt ta chưa từng có một nam nhân nào hôn, cho nên thừa sức để đổi thêm với ngươi một điều kiện.”
Nếu không kể đến một đêm bị bạo ngược kia thì quả thật là Vân Cẩm Thi chưa bao giờ cùng với một nam nhân nào tiếp xúc thân mật cả!
Cái gì? Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng? Mà hắn cũng là người đầu tiên hôn nàng? Khi nghe thấy nàng nói thế, không hiểu tại sao trong lòng Tống Húc cảm thấy lâng lâng.
Hắn chưa bao giờ có được cảm giác này cả, chưa khi nào vì hôn một nữ nhân mà trong lòng cứ dâng lên cảm giác ngọt ngào như thế này.
Tuy hắn khẳng định mình không phải là nam nhân đầu tiên của nàng, nhưng hắn rất tin những lời này của Vân Cẩm Thi lời.
Nhưng nói gì thì nói, Tống Húc cảm thấy hôm nay bản thân mình có điểm khác thường, không giống con người hắn từ trước đến giờ tí nào.
Đúng lúc này, Vân Cẩm Thi mở mắt, ánh nhìn trong veo của nàng làm Tống Húc hơi sững người, dường như trên người nữ nhân này có một mị lực, cứ hút lấy ánh mắt của hắn.
Trong lúc hắn còn đang lơ lơ đãng đãng thì đã nghe chính miệng mình thốt lên: “Được, ta sẽ đáp ứng ngươi hai điều kiện!”
Cho đến khi Tống Húc định thần trở lại thì phát hiện bản thân mình đang nhìn chằm chằm vào nàng-một nữ nhân với dung mạo thật bình thường nữ nhân.
Hắn cuống quýt quay đi, che dấu vẻ xấu hổ của mình, Tống Húc vội đẩy cửa bước ra, nhưng vẫn không quên quẳng lại một câu: “Nhớ kỹ, lần sau bổn vương sẽ lại đến!”
Sẽ đến nữa? Người này không sợ chết hay sao, vừa mới trải qua phút đối mặt với tử thần mà? Vân Cẩm Thi thầm nghĩ, nhưng thôi mặc kệ hắn? Dù sao người cũng có giá trị cho nàng lợi dụng một phen.