“Thật là một đám phế vật! Nhiều người như vậy mà không bắt đươck một thích khách!” Khi Tống Dục vừa mới quay về kinh thành, nghe đám thị vệ báo cáo lại: đêm qua có người mưu toan muốn dò xét thư phòng, tuy đã bị các thị vệ bao vây mà vẫn đào thoát được.
Điều này làm cho Tống Dục nổi giận lôi đình.
“Bẩm vương gia, hắc y nhân kia võ công rất cao, lại giỏi dùng ám khí, giảo hoạt vô cùng, bọn thuộc hạ thật sự vô năng đã để cho hắn cho đào thoát, nhưng có điều trước khi hắn trốn mất thì tử sĩ (chỉ đám thị vệ bí mật của Tống Dục-như cảm tử quân) đã đâm hắn bị thương.” Thống lĩnh của nhóm thị vệ tuần phủ đêm qua quỳ dưới mặt đất cẩn thận trình báo mà run thầm trong lòng, nếu vương gia muốn luận tội, thì chắc chắn sẽ phạm trọng tội, dễ mất mạng như chơi.
Đã bị thương à? Tống Dục chậm rãi suy tính: hiện nay trong triều những kẻ đang dòm ngó binh quyền trong tay hắn nhiêu vô số kể, chỉ rình có cơ hội đạp hắn xuống bùn sâu mà thôi.
Vấn đề là hắn nên điều tra từ đâu đây?
“Tất cả lui hết đi! Tạm thời trong lúc này bổn vương tạm tha cho các ngươi, nhưng không cho phép chuyện này tái phạm, nếu không tất cả các người mang đầu đến gặp ta! “
“Tạ ơn vương gia!” Nhóm thị vê vô cùng cảm kích, dập đầu tạ ơn Tống Dục, rốt cục đã có thể thở phào một cái: vừa mới nhặt về cái mạng nhỏ của mình.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã đi khỏi, Tống Dục quay lại ra lệnh cho Tôn Tân vẫn đang đứng sau lưng mình: “Tra cho ta xem ai là người đêm qua đột nhập vào vương phủ, muốn dò xét thư phòng!”
“Thuộc hạ nhất định sẽ phái người tra xét rõ ràng, xin vương gia cứ yên tâm!”
“Ừ, khi nào có kết quả, phải báo cho ta ngay!”
“Thuộc hạ sẽ dốc hết sức để hoàn thành!”
… …
An vương Tống Dục không phải là người coi trọng nữ nhân, bình thường cả ngày hắn đều bận bịu chính sự, thỉnh thoảng lắm mới cho gọi cơ thiếp đến.
Cho đến bây giờ Tống Dục không hề chiều chuonjg một nữ nhân nào, huống hồ là yêu.
“Yêu”- từ này hắn chỉ dành cho một người, đó là Tô Mộ Nghiên, còn đối với những nữ nhân khác, chỉ là công cụ cho hắn phát tiết mà thôi.
Nhưng hôm nay, khi Lý tổng quản hỏi hắn có cho vời cơ thiếp nào đến không thì trong đầu An vương chợt hiện lên một bóng hình, không phải nàng cũng là cơ thiếp của hắn hay sao?
“Cho gọi Vân Cẩm Thi đến.” Tống Dục không thèm ngẩng đầu lên, thản nhiên ra lệnh, trong lúc này hán chỉ nhớ đến nốt ruồi son trên trán của nàng mà không nhớ rõ ràng khuôn mặt của Vân Cẩm Thi.
Mộ Nghiên, giờ này nàng đang ở đâu? Vì sao không thể tìm được một chút tung tích nào của nàng.
Trong trí nhớ của hắn, dần hiện lên bóng hình của Tô Mộ Nghiên.
Lúc này đây, ánh mắt của hắn thoáng mơ hồ, không ai có thể tin được An vương lãnh khốc vô tình mà cũng có lúc hiện ra vẻ thất hồn lạc phách như thế này.
Mộ Nghiên, ta sẽ chờ nàng trở về, vị trí vương phi của ta là để dành lại cho nàng, nàng là nữ nhân duy nhất trên đời này xứng đáng với ngôi vị ấy.
Tống Dục thầm hứa trong lòng mà không hề biết rằng, chính lời hứa này của hắn sau này sẽ mang lại cho hắn những hối tiếc khôn cùng!
Vân Cẩm Thi vì đêm qua bận bịu cứu Tống Húc mà ngủ không ngon giấc.
Buổi sáng thức dậy, nàng thấy hối hận vì đã cứu nam nhân đó.
Nàng đang suy tính, tối nay sẽ đi ngủ sơm hơn một chút, nhưng không ngờ Lý tổng quản lại thông báo cho nàng biết rằng tối nay vương gia muốn nàng thị tẩm.
Vân Cẩm Thi có chút thất thần khi hay tin, nhưng nàng cũng lập tức nghe lời tắm rửa thay quần áo, tắm rửa trong thùng tắm rải đầy những cánh hoa hồng, đến khi nàng tắm xong thì trên người cũng tỏa ra thoang thoảng hương thơm của hoa hồng.
Vân Cẩm Thi cảm thấy rất hồi hộp, suy nghĩ có nên vì sự sinh tồn của mình mà phải hiến thân cho nam nhân tàn bạo kia không? Đáp án dĩ nhiên là có! Sự trong sạch của nàng đã bị cướp đi, nàng cũng chẳng mơ đến một tình yêu chân thành.
Giờ đây, với nàng, quan trọng nhất là phải giữ được mạng của mình, trong thời gian nàng đang nghỉ ngơi, hồi phục và tập luyện để khôi phục lại võ công thì cứ thuận theo sắp xếp của những người trong vương phủ này đi! Sau khi đã nghĩ thông mội sự, Vân Cẩm Thi đổi lại thị tẩm giờ nên mặc khinh khoác vào y trang màu bạc, ngồi trong phòng đợi Lý tổng quản đưa đi thị tẩm vương gia.