Ngày hôm qua, Tống Húc đã tận mắt chứng kiến buổi hôn lễ hoàn hảo ấy đã trở thành một trò cười cho thiên hạ, cứ theo như tính tình Tống Dục thì hắn dám chắc rằng nàng An Viễn công chúa này sẽ bị đối xử tàn bạo thế nào.
“Có chuyện gì không? Ngươi có ý kiến gì à?” Tống Dục vừa nói vừa mặc áo vào, lạnh lùng nhìn Tống Húc đang hếch mặt lên thở dài, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ chán ghét.
“Ta sẽ không ngại sai người đưa tới Ninh vương phủ cho ngươi đâu.”
Thấy ca ca vừa dứt lời, Tống Húc vội vã xua tay, cười lấy lòng, vừa bá vai nhị huynh mình, vừa nói: “Nhị ca, người đừng nói đùa như thế, được không? Đây chính là trắc phi mới cưới của ca, người đã phải cầu xin hoàng huynh mới có được, đệ làm sao mà dám đoạt người yêu của ca chứ.”
Hừ, đồ chết nhát, vậy mà còn dám lấy cớ đến thăm để chê cười hắn! Tống Dục khép hờ đôi mắt, ánh mắt lạnh lẽo của hắn rơi vào bàn tay trắng nõn như của nữ nhân đang đặt trên vai mình, khóe miệng nhếch lên: “Ta không ngại bẻ gẫy thêm một cánh tay nữa đâu!”
Ngay trong chớp mắt, Tống Húc rụt ngay tay về, hắn nhảy lui lại đằng sau mấy bước, cách xa nhị ca hắn hơn một trượng: “Nhị ca, ca thật là càng ngày càng quá đáng.” Nói xong, hắn liếc nhìn sang phía người đang đứng lặng yên không nói ở bên cạnh vương gia, cảm thán thốt lên: “Ai, Tôn Tân, ta vô cùng khâm phục định lực của ngươi, ngươi đi theo nhị ca ta cũng đã được mười năm rồi mà vẫn còn tại vị.
Có điều ngươi cứ mãi lặng yên như thế cũng làm cho nhị ca bình tĩnh lại, nếu không tính tình của hắn thật càng ngày càng không chịu được.”
Tôn Tân chỉ ngước mắt nhìn cử chỉ khoa trương Tống Húc một cái rồi lại cúi đầu xuống, yên lặng đứng bên cạnh, không tỏ thái độ gì, giống y như một cây “Cọc gỗ” vậy.
Tình cảnh này hắn vẫn thường xuyên chứng kiến.
Tam hoàng tử- tức là Ninh vương gia Tống Húc trời sinh tính tình phong lưu, lười nhác còn nhị hoàng tử An vương gia Tống Dục lại lạnh lùng, tàn bạo.
hai huynh đệ bọn họ luôn tỏ vẻ hòa thuận với người ngoài, nhưng thực chất lại đang cùng nhau đấu đá.
Dù sao, trong hoàng thất làm gì có thân tình? Trong này, tình cảm giữa người với người chính là một loại xa xỉ phẩm, từ xưa tới nay làm gì có cái gọi là chân tình, có chăng chỉ là hư tình giả ý và ghen ghét nhau mà thôi.
Tống Dục bước nhanh về phía trước đi, mặc kệ Tống Húc đang nói: “Ôi, ta cũng đi thôi, mới sáng sớm ra mà đã có người khóc, như nhà đang có tang vậy.” Dứt lời, hắn cao giọng cười, nhún người một cái là thoải mái bay qua tường rào cao cao, tiến về phía cửa chính xuất phủ, trên đường đi hắn vẫn còn nghe thấy tiếng khóc thê lương kia.
“Chủ nhân, người nhất định muốn xuất phủ ư?” Băng Nhi rón rén như mèo, nấp sau thân cây, vô cùng cẩn trọng xem xét các thị vệ canh cửa.
Nàng kinh hoảng kêu lên: “Ôi, không được rồi, chủ nhân, chắc là không thể được rồi, bọn họ đều mang đao, có lẽ họ sẽ được quyền tiền trảm hậu tấu?” Nàng vừa nói vừa làm động tác cắt ngang cổ.
Vân Cẩm Thi nhìn trời chán nản, ông trời ơi, ông thật sự là muốn đẩy nàng vào chỗ chết sao? Muốn xuất phủ mà cũng khó khăn như vậy, nếu nàng biết khinh công thì tốt biết mấy, sẽ dễ dàng bay ra khỏi tường thành này.
Mà bây giờ? Nàng đang cùng Băng Nhi ẩn nấp trong bụi cây, vắt óc suy nghĩ cách xuất phủ.
“Băng Nhi, chúng ta sang phía bên kia xem sao.” Cửa chính không đi được, chẳng lẽ cả cửa sau lại cũng không được ư, Vân Cẩm Thi cười cười, kéo tay Băng Nhi chạy về phía tường rào.
“Chủ nhân, chẳng lẽ người muốn trèo tường ư?” Băng Nhi rụt đầu rụt cổ, nàng ngẩng đầu nhìn tường rào cao ngất trước mắt, cao như thế này cho dù là có trèo lên được, nhưng chẳng may ngã một cái có phải là đi tong cái mạng nhỏ này không?
Nhìn thấy Băng Nhi đang run như cầy sấy, Vân Cẩm Thi càng thêm chán nản, nàng đẩy Băng Nhi đi bằng cánh tay không bị đau của mình đến dưới bóng cây đại thụ, rồi ngẩng đầu lên ước lượng.
“Băng Nhi, đừng sợ, nếu từ đây trèo ra ngoài, nhất định sẽ không coa ai nhìn thấy đâu.” Họ đã bị ném đến một nơi hoang vắng như thế trong vương phủ thì nào còn có ai để ý đến họ đâu.
“Chủ nhân, em sợ, em không dám trèo đâu, từ nhỏ đến giờ em có trèo cây bao giờ đâu.” Băng Nhi co người lại, không phải nàng chưa trèo cây bao giờ, mà có một lần trèo cây bị ngã, phải nằm trên giường một tháng mới khỏi, nên từ đó nàng không dám trèo cây nữa.
Vân Cẩm Thi lắc lắc đầu: “Băng Nhi, ngươi thật là nhát gan.”
Mặc kệ Băng Nhi đang từ chối, Vân Cẩm Thi liền ôm lấy thân cây bằng hai tay, hai chân dùng sức đạp một cái, rất nhanh đã có thể trèo lên được một nhánh cây to, nàng không ngờ rằng thân thể mình lại khá là nhẹ nhàng.
Nàng cúi đầu nhìn Băng Nhi vẫn còn ở dưới gốc cây đang trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, Vân Cẩm Thi có cảm giác rất, nàng phấn khởi vẫy vẫy tay với Băng Nhi: “Băng Nhi, nhanh trèo lên đây, ta sẽ kéo ngươi.”
“Chủ nhân.” Băng Nhi nuốt nuốt nước bọt, vẻ mặt khẩn trương, nàng cũng bắt chước Vân Cẩm Thi, cố gắng trèo lên cây, chỉ có điều trèo mãi mới lên được chút chút.
Trời ạ, đần độn như thế mà cũng có thể làm nha hoàn a.
Vân Cẩm Thi vô cùng giận dữ, nàng thả người xuống, hai chân ôm lấy cành cây, vươn tay xuống: “Băng Nhi, nắm lấy tay ta, ta sẽ kéo ngươi lên, ngươi cố trèo lên đây đi.”
“Chủ.
.
.
Chủ nhân.
.
.” Trời đất ơi, Băng Nhi há hốc mồm vì kinh ngạc, nàng giật cả mình, buông hai tay, thế là cả người lại rơi xuống, ngã ngồi trên mặt đất.
Chủ nhân của nàng ôi, sao người lại có thể hành động mạo hiểm như thế này chứ.
Vân Cẩm Thi đã hoàn toàn chán ngán nha hoàn này, nàng lại leo ngược trở lại lên cành cây, hướng xuống Băng Nhi đang ngồi dưới đất kêu lớn: “Băng Nhi, ngươi thật là đáng chán, mau đứng lên nha, trèo lại lên đây.”
Đang chuẩn bị xuất phủ, Tống Húc chợt nghe thấy câu này, hắn sững người, dừng bước, phi thân lướt qua tường vây, thì thấy một cô nương mặc áo màu xanh, đang quặp hai chân vào cành cây mà chúi người xuống dưới đất, mà ở dưới gốc đại thụ thì có một tiểu nha hoàn đang ngã ngồi dưới đất, sống chết không đứng dậy, mắt đỏ hoe như đang khóc.
Tống Húc đang nhìn từ phía sau nên hắn không hiểu được họ đang làm gì.
“Cô nương, cô đang luyện công gì vậy?” Tống Húc khoanh hai tay trước ngực cười khẽ, không ngờ rằng trong An vương phủ này lại có người thú vị như thế này, liệu đây có phải là kim ốc tàng kiều của nhị ca không nhỉ?
Âm thanh vang lên đột ngột làm Vân Cẩm Thi giật mình, rồi lại nghe thấy Băng Nhi kinh hoảng kêu lên: “Ninh… Ninh vương gia, nô tỳ đã từng gặp người.”
Cái gì? Cái gì mà Ninh vương gia, cẩu vương gia, không có một người tốt nào hết.
Nghĩ tới chuyện đã xảy ra vào tối hôm, lửa giận trong lòng Vân Cẩm Thi liền bốc lên ngùn ngụt, hơn nữa nàng còn nhận ra người trước mắt này với tên cầm thú tối hôm qau có vẻ khá là giống nhau.
Trong lúc giận giữ, Vân Cẩm Thi liền quên mất mình đang treo ngược trên cành cây, trong phút chốc,cả thân hình nàng rơi uỵch xuống đất.
“Ôi, chủ nhân!” Băng Nhi hét lên hoảng sợ, có điều nàng cũng không kịp đỡ được chủ nhân của mình.