Hắn nói gì? Thanh Nham quốc? An Viễn công chúa? Nàng không thể tưởng tượng được cái thân tàn ma dại này lại có thể là một công chúa cành vàng lá ngọc được?
“Chủ nhân, người thấy thế nào? Có đau lắm hay không?” Thấy hai huynh đệ Tống Dục đã rời đi, Băng Nhi cũng không dập đầu cầu xin nữa, nàng mặc kệ cái trán đã tím bầm của mình, ôm lấy Vân Cẩm Thi mà bật khóc lên.
“Không việc gì đâu, ta mà chết đi thì có phải là làm cho mọi người ở đây rất vui lòng hay sao?” tiếng khóc ai oán của Băng Nhi làm Vân Cẩm Thi bừng tỉnh, đôi mắt trống rỗng của nàng dần dần khôi phục trờ lại, phát hiện ra hai hung thần ác sát kia đã rời đi rồi.
Cẩm Thi thở hắt ra, thân hình rũ xuống, ngã dúi xuống đất, nàng không ngừng ho, không chỉ ho ra máu mà dường như cả tâm can cũng muốn theo ra ngoài.
“Chủ nhân, ngươi cố lên, vịn vào Băng Nhi này, chúng ta quay về phòng.” Băng Nhi vừa lau nước mắt vừa dìu Cẩm Thi đứng dậy.
Hai người chầm chậm quay về căn phòng cũ nát của họ, vừa đi vừa chan hòa máu cùng nước mắt.
Vân Cẩm Thi nằm bẹp trên giường, mỗi một lần ho kéo theo cơn đau buốt ở ngực, vết thương trên tay cũng đau nhức vô cùng.
Đôi tay trước đây cũng đã bị thương rồi, nay lại vết thương chồng lên vết thương, vừa mới hơi động đậy một chút sẽ ảnh hưởng đến chỗ xương bị gẫy, làm nàng đau muốn chết.
Lúc này, Băng Nhi đang dùng khăn ấm chườm lên lưng cho Vân Cẩm Thi, nhẹ nhàng xoa xoa.
Nàng cũng nhận ra vương gia đã dùng toàn bộ khí lực của mình mà đối xử với một người trói gà không chặt, như vậy có khác gì muốn dồn chủ nhân nàng vào chỗ chết đâu?
“Chủ nhân, sau này người đừng chống đối lại vương gia nữa, làm như thế chỉ thiệt cho người mà thôi…” Băng Nhi vừa nói vừa nức nở khóc, nước mắt của nàng dường như lúc nào cũng có thể chảy mãi không dừng vậy.
Băng Nhi nhìn cái lưng trắng nõn của chủ nhân hôm nay toàn những vết bầm tím, trong lòng lại thấy đau xót.
Các nàng chịu phận xa xứ, ngàn dặm xa xôi đến đây, ai ngờ lại có kết cục như thế này, nghĩ đến đây nước mắt Băng Nhi lại trào ra.
Đêm xuống, ở cái tiểu viện vắng vẻ không người để ý đến này càng thêm yên tĩnh, yên tĩnh đến quái dị, làm cho người ta thấy sợ hãi.
Cửa sổ đã rách nát từ lâu, từng cơn gió lạnh ùa vào qua khe cửa.
Vân Cẩm Thi nhìn sang Băng Nhi đang ngủ say bên cạnh mình, nàng kéo thêm chăn đắp lên người nàng hầu của mình, từng động tác lại làm cho nàng đau nhói, rơi vào tình trạng này, Cẩm Thi không thể không lo lắng cho mọi chuyện sau này.
Rốt cuộc nàng nên làm gì đây? Trong vương phủ chẳng có ai quan tâm đến các nàng, để mặc kệ họ tự sinh tự diệt.
Vân Cẩm Thi cứ thế mơ mơ màng màng thiếp đi trong nỗi lo lắng, đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng rõ rồi.
Điều làm nàng không ngờ được là Tống Dục lại phái y sư đến trị liệu cho nàng, còn kèm theo các dược liệu dùng để trị thương và bổ huyết nữa.
Điều này làm Băng Nhi vui sướng vô cùng, nàng ta liên tục không ngừng nghỉ đi lại sắc thuốc, còn lại một mình Vân Cẩm Thi ở trong phòng.
Cẩm Thi vừa vỗ vỗ đầu như muốn gọi ký ức quay về, vừa suy nghĩ đến hành động của An vương gia, cảm thấy người này thật là kỳ dị: vừa mới đánh trọng thương nàng xong, lại phái y sư đến trị liệu cho nàng, liệu có phải người này nhiều tiền quá không biết cách tiêu nên dùng cách này để đốt tiền không nhỉ?
Trong khi Vân Cẩm Thi còn đang chìm trong các suy nghĩ của mình thì Băng Nhi đã bưng vào một khay đồ ăn, gồm một bát cháo loãng và một ít thức ăn chế biến cầu kỳ đặt lên bàn.
Băng Nhi vừa sắp bát đũa vừa nói: “Chủ nhân, phải một canh giờ nữa thuốc mới đươc, người cứ ăn sang trước đi đã, đã hai ngày nay người có được ăn uống ra hồn đâu.”
Vân Cẩm Thi vừa nghe Băng Nhi càm ràm bên tai vừa tự múc cá cho vào bát cháo, nhưng đột nhiên Băng Nhi kêu lên: “Ôi, Chủ nhân, người vẫn còn đang bị thương, để nô tỳ giúp người.” Dứt lời, liền lao tới giằng lấy bát cháo trên tay Vân Cẩm Thi làm cho nàng bị giật mình buông tay, chén cháo rơi xuống vỡ tan trên mặt đất.
Băng Nhi sợ hãi vội quỳ xuống thỉnh tội, Vân Cẩm Thi cúi xuống an ủi và đỡ nàng ta đứng dậy thì một tiếng hét từ ngoài cửa vang lên: “Ngươi đang làm gì thế?”
Lời còn chưa dứt, Tống Dục đã tóm lấy nàng ném lên giường, lần ngã này làm cho nàng hoa hết cả mắt.
Băng Nhi vội chạy đến đỡ chủ nhân mình ngồi dậy.
Vân Cẩm Thi hoang mang nhìn gương mặt tối sầm của Tống Dục, trong lòng tự hỏi: nàng có mắc tội gì đâu mà chưa sáng hắn đã bực bội chạy đến đây rồi.
Tống Dục thấy Vân Cẩm Thi đang nằm co thành hình chữ phiến (片 – hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác), hắn nói: “Có vẻ như giáo huấn của ta ngày hôm qua chưa đủ đối với ngươi? Ta cảnh cáo ngươi: đừng tưởng người là công chúa của Thanh Nham, đã được hoàng thượng khâm điểm cho thành trắc phi thì ta không làm gì được ngươi.
Nếu ngươi đã một lòng tìm chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Ba ngày sau sẽ tiến cung ra mắt hoàng thượng, xong rồi ngươi muốn sống chết thế nào ta cũng mặc kệ!” Nói xong hắn quay về phía Băng Nhi đạp cho nàng một cái: “Ngươi chăm sóc cho chủ nhân mình thế à? Phạt ngươi bị đánh hai mươi roi! “
Vân Cẩm Thi không hiểu tại sao Tống Dục lại nói như vậy, bọn họ bị đối xử như thế này không hề có được một lời giải thích, cho đến khi nhìn thấy Băng Nhi bị hắn đá ngã xuống sàn nhà, nàng mới thấy nọ hỏa công tâm.
Cẩm Thi bước đến nâng Băng Nhi ngồi dậy, hất mặt lên nhìn Tống Dục đầy giận dữ, khuôn mặt nàng cũng tối sầm giống y như hắn.
Người này thật là võ đoán, tự cao tự đại! Vân Cẩm Thi đang lâm vào tình trạng chưa nhớ ra mình là ai, vốn không muốn so đo gì với hắn, nhưng tự nhiên lại bị hắn mắng chửi, làm nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất, rất không cam lòng.
Vân Cẩm Thi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng lạnh lùng nhìn Tống Dục, thản nhiên nói: “Nô tì đến từ phiên bang tiểu quốc, không có chút kiến thức gì.
Nhưng quy củ này của An vương phủ đã làm cho người ta được mở rộng tầm mắt, mới làm vỡ một bát cháo thôi mà đã phạt đánh người ta như đánh chó, nếu chẳng may nô tỳ mà làm rơi vỡ ấm trà hay bát canh thì có lẽ là phải giải đến Đại Lý Tự nhỉ?” (chắc Đại Lý Tự ở đây giống như kiểu đồn cảnh sát hiện đại nhỉ? J)
Vân Cẩm Thi cảm thấy rất thoả mãn khi thấy vẻ mặt sững sờ của Tống Dục, nàng quay đi không nhìn hắn nói tiếp: “Gia, thỉnh người đi mát mẻ, gia muốn chém muốn giết gì ta cũng được, nhưng trước hết hãy để nô tỳ được ăn đã.
Nô tỳ dù muốn chết thì cũng muốn làm một con ma no.”