Edit: Chị Bích Dao
Vân Cẩm Thi không hề cảm thấy hối hận hay khổ sở vì quyết định của Tống Dục, thậm chí nàng còn cảm thấy nhẹ nhàng, được tự do.
Hai người bọn họ cùng nhau quay trở về cái hậu viện nhỏ bé và tiêu điều, heo hút kia.
Vân Cẩm Thi xoa nhẹ nhàng lên vết bầm trên cổ, Tống Dục đáng khinhh kia, thật là muốn giết nàng hay sao mà xuống tay độc ác thế.
Có điều bây giờ nàng cảm thấy dễ thở hơn nhiều rồi, hít một hơi không khí tươi mát đầy phổi, Vân Cẩm Thi cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nàng vươn thẳng lưng, hào sảng vỗ lên vai Băng Nhi:
“Băng Nhi, sao cứ khóc mãi thế? Nước mắt của ngươi quả là nhiều a.
Cuộc sống như vậy không phải là tốt hay sao? Chúng ta cũng không phải ngày nào cũng chạm mặt gã Tống Dục đáng ghét kia, từ nay về sau chúng ta sẽ nương tựa lẫn nhau mà sống, cho đến một thời gian sau Tống Dục đã quên chúng ta rồi thì ta lập tức tìm cách rời khỏi vương phủ, ra ngoài sống cuộc sống tiêu dạo tự tại, như vậy không tốt sao?”
“Chủ nhân … Người có biết cuộc sống nơi hậu viện khổ cực đến thế nào không? Chẳng lẽ người thực sự rời bỏ cuộc sống chăn ấm nệm êm mà đi chịu khổ như thế này sao? Nếu như… Nếu như người thật sự đã có quyết định này thì Băng Nhi chỉ sợ từ nay về sau sẽ không có cách nào ở lại bên người nữa.”
Có lẽ tại thời điểm mà nàng đến An vương phủ, nhìn thấy những cảnh hoa lệ kia thì Băng Nhi đã hạ quyết tâm rồi, mục tiêu của nàng chính là cuộc sống ấm no, nhàn nhã chứ không phải làm kiếp trầu ngựa cho người khác sai khiến.
Triệu ma ma đã nói đúng: đừng có trông đợi vào Chủ nhân mà phải dựa vào chính bản thân mình.
Mỗi một người đều có cách sống riêng của mình, nàng vốn từ đến lớn đều ở trong hoàng cung, nếu sau này mà Vân Cẩm Thi có thể ly khai khỏi vương phủ, sống cuộc đời phiêu bạt nắng gió thì nàng không thể nào chịu được.
“Băng Nhi, ngươi…” Chỉ trong một tích tắc, Vân Cẩm Thi đã hiểu ra cơ sự.
Thì ra muốn sống cuộc sống người người nương tựa lẫn nhau mà cũng khó khăn đến thế, cái yêu cầu đơn giản và tối thiểu nhất của Băng Nhi mà nàng cũng không thể thực hiện được.
Có lẽ ngay từ lúc ban đầu, tiểu nha hoàn xấp xỉ tuổi của nàng này cũng chỉ biết cứ trung thành với nàng đã, nàng ta lại là người không có đảm lượng gì, nên chưa dám tự mình chọn lấy một con đường mà đi.
Thôi kệ, mọi chuyện đều không thể cưỡng cầu được, chỉ cần nàng ta vẫn còn đang chọn mình là được rồi.
“Băng Nhi, thôi đừng dọn dẹp nữa, ngươi chỉ cần gấp riêng ra cho ta hai bộ quần áo màu là được rồi.
Còn lại quần áo và đồ trang sức thì ta cho ngươi, có thể từ nay về sau ngươi không còn ở bên cạnh ta nữa thì ta vẫn hy vọng chúng ta sẽ là những chị em tốt của nhau.
Trước đây, ngươi theo hầu ta, ta chỉ mang lại cho ngươi những lo lắng, bất an, thế nên giờ này ta cũng chỉ có thể đền đáp lại ngươi thế này được thôi.” Vân Cẩm Thi vô cùng bình tĩnh nói.
“Chủ nhân …” Trong lúc phút chốc, Băng Nhi trong mắt lại ngập nước.
“Kìa nha đầu ngốc, tại sao lại khóc? Từ nay về sau ngươi ở một mình thì phải nhớ là lúc nào cũng phải kiên cường, vì những khó khăn trước mắt ngươi còn rất rất nhiều.” Vân Cẩm Thi nhẹ nhàng lau nước mắt cho Băng Nhi.
Cứ như vậy, Vân Cẩm Thi và Băng Nhi cuối cùng đã hai người rẽ về hai ngả đường khác nhau, lựa chọn ấy mang lại nỗi buồn hay niềm vui cho họ thì phải chờ một quãng thời gian rất dài sau này mới biết được.
Hai người bọn họ cứ tưởng rằng lần chia tay này là mãi mãi không gặp lại, nhưng chẳng ai ngờ, trong tương lai không xa bọn họ đã bị cuốn vào một hồi gió tanh mưa máu, mãi cho đến khi tất cả đã kết thúc, nghĩ lại ngày hôm nay thì quyết định của bọn họ thật là đúng đắn.
….
.
.
Ban đêm, trong đại điện của An vương phủ đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn, tiếng nhạc réo rắt.
“Ôi nhìn xem kìa, ai làm cho nhị ca của ta giận dữ thế kia?” Tống Húc vừa cười vừa hỏi Tống Dục.
Đáy mắt Tống Dục lóe lên một tia sắc lạnh, hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cười nói: “Tam đệ thật đa tâm, ta đây có thể có chuyện gì chứ?”
Tuy hai người là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng đã sinh ra và lớn lên trong Hoàng gia, bọn họ đều hiểu được rằng thâm tình ruột thịt trong cung là điều vô cùng xa xỉ.
Thân là người của Hoàng gia, không thể nào có được tình thâm thủ túc như những nhà bình dân, mà chỉ có những toan tính và hãm hại nhau mà thôi.
“Nhị ca, mấy hôm nữa Bắc Cương sẽ cống nộp 30 vũ nữ danh tiếng, hãy để ta lựa chọn cho huynh mười người đứng đầu, thế nào huynh cũng sẽ vừa lòng, được không?”
Tống Húc nhìn thấy vẻ giận dữ trên khuôn mặt của Tống Dục thì cười thầm trong lòng.
Vốn là từ sáng sớm nay hắn đã vào hoàng cung, cùng với hoàng thượng ngồi chờ An vương gia Tống Dục cùng với trắc phi Vân Cẩm Thi vào cung dự yến, nhưng mặc cho hai huynh đệ họ chờ đợi đến tận trưa mà chẳng thấy ai, mãi sau này mới nghe được tin An vương gia đã phế truất trắc phi.
Hoàng thượng đã vô cùng tức giận, có điều chỉ là tức giận suông mà thôi, vì hiện nay Hoàng thượng vẫn có phần kiêng kị Tống Dục.
An vương gia nắm giữ binh quyền trong tay, các tướng lĩnh trong quân đội cũng là tâm phúc của Tống Dục.
Thế cho nên hiện tại hoàng thượng vẫn không thể công khai đối đầu với Tống Dục được, mà chị vụng trộm sau lưng, điều này các huynh đệ bọn họ đều hiểu rõ ràng, dù sao đã sinh ra trong Hoàng gia thì những mâu thuẫn này là không thể tránh khỏi.
“Ý tốt của Tam đệ, vi huynh tâm lĩnh, có điều ta không có phước được hưởng, những mỹ nhân kia không phải là ân điển của hoàng thượng ban cho tam đệ hay sao? Tam đệ ngươi mấy năm nay quả là tài không đợi tuổi, liên tục lập công lớn, tháng trước ngươi mới bình định được phản loạn ở Bắc Cương, không chỉ nói mấy nữ nhân này, dù cho là vạn lượng hoàng kim cũng xứng đáng.
Ta làm sao có thể tranh giành với ngươi?”
Tống Dục cười lạnh trong lòng, Tam Đệ của hắn đã không còn là một cậu bé con suốt ngày lẽo đẽo theo đuôi hắn nghịch ngợm ngày xưa nữa rồi, Tống Húc bây giờ đã trưởng thành, có thể đứng ngang hàng với hai ca ca của mình, điều này hắn cũng đã đề phòng từ sớm, nên cũng đã bố trí tai mắt bên người Tống Húc.
“Ha ha.
.
.
Nhị ca cần gì phải câu nệ tiểu tiết như thế? Ta nói được thì sẽ làm được, những điều tốt đẹp muốn chia sẻ cho huynh đệ mình thì có gì là sai chứ? Chẳng lẽ nhị ca đã quên ngày xưa còn bé ta và huynh cùng nhau trốn khỏi cung, tìm chỗ uống rượu thưởng hoa hay sao? Ha ha!”
Tặng mỹ nhân cho hắn cũng chính là đang trêu chọc hắn, nếu chỉ có mấy người đàn bà mà cũng không buông tay được thì làm sao có thể cùng hắn tranh đoạt giang sơn? Có điều cũng nên cho Tống Dục một chút mặt mũi, để hắn chỉ coi mình là một tiểu tử chưa ráo máu đầu thích trêu đùa mà thôi.
Tống Dục nghe những lời này, mắt hắn khép lại, nâng chén rượu lên uống cạn một hơi.
Hừ, muốn mượn cơ hội này để làm nhục hắn sao? Không dễ dàng như vậy đâu.
Có điều trong lúc này cứ tạm thời làm cho Tống Húc được chiếm một chút tiện nghi, nhưng sau này đừng có mơ lặp lại điều này nữa.
Nghĩ rồi, Tống Dục tiếp tục cúi đầu, lặng lẽ uống rượu.
Tống Húc thấy hắn không hề có chút phản ứng gì, vội mừng thầm trong lòng, đôi mắt phường tà mỵ híp chặt lại thành một đường chỉ mảnh dài, che đi ánh sắc lạnh vừa lóe lên, khóe miệng nhênh nhếch cười, cao giọng hỏi:
“Nhị ca, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là mấy phụ nhân thôi.
Thật ra là ta cũng có chút tư tâm trong đó khi nói huynh đệ có thứ tốt thì cũng nên chia sẻ.
nếu một ngày nào đó huyng tìm được Tô Mộ Nghiên thì cũng cho ta cùng nếm thử tư vị của đệ nhất mỹ nhân của Xích Vũ quốc một chút xem sao?”
Lời của Tống Húc còn chưa dứt, mà không khí trong trong đại điện như đông đặc lại, hàn khí từ Tống Dục thật dọa người, đôi mắt hắn ánh lên lửa giận.
Nhưng Ninh vương gia Tống Húc lại chẳng có chút sợ hãi nào, khuôn mặt vẫn giữ mãi vẻ trêu đùa, trong lòng hắn đang cười thầm: Tô Mộ Nghiên vĩnh viễn là điểm yếu của Tống Dục.
Cho dù An vương gia của Xích Vũ quốc đối với người ngoài lãnh khốc vô tình, tâm ngoan lạt thủ đến thế nào thì Tô Mộ Nghiên vẫn mãi mãi là nhược điểm của hắn.
Nắm được trong tay điều này thì làm sao phải sợ hắn nữa? Nghĩ đến điều này, trong mắt Tống Húc ảnh lên vẻ vui vẻ và có cả nét thâm trầm.
Còn Tống Dục thì chăm chú nhìn Tống Húc một cách giận dữ, đôi tay nắm lại thành quyền, chỉ muốn nhào tới đánh đám hắn một hồi, rồi tiếp tục hành hạ cho hả bớt nỗi giận này.
Hắn không cho phép bất cứ ai có thể xúc phạm đến Tô Mộ Nghiên của mình, Mộ Nghiên trong lòng hắn luôn luôn là thượng đài của sự thánh khiết.
Trong nháy mắt, hai huynh đệ Tống gia trong lòng đều dậy sóng.
“Quả thật là không ngờ tam đệ ngươi càng ngày càng lớn mật.
Có điều vi huynh cũng khuyên ngươi một câu: có nhiều điều không thể ăn bậy, làm bừa được, cho dù là một chút hay có bất cứ tư tưởng nào thì cũng là không được phép!” Tống Dục nghiêm lạnh cất tiếng, tuy trên khuôn mặt hắn không có biểu lộ gì nhưng trong thanh âm lại ẩn hiện vẻ uy nghiêm không thể chối bỏ được.
Tống Húc cũng không phải là kẻ có lá gan chuột nhắt, hắn hơi nhếch khóe miệng, cất tay nâng chén rượu hướng về phía Tống Dục, mỉm cười, nhấp một ngụm rượu rồi chán nản nói: “Rượu tuy ngon, nhưng tiếc là lạnh quá nên mất đi hương vị.
Thật là đáng tiếc a, nếu nhị ca không đáp ứng thì cũng không cần phải giận dữ như vậy, tiểu đệ ta từ nay về sau tuyệt sẽ không giữ ý niệm ấy trong đầu là được chứ gì.
Còn nữa, mỹ nữ Bắc Cương là những người có những người có dáng vẻ rất nóng bỏng, công phu rất cao, có thể mang lại nhiều niềm vui cho nam nhân.
Dạo này tâm tình của nhị ca rất kém, ta muốn tặng tất cả bọn họ cho huynh!” Tống Húc vừa nói vui, vừa nói sang chuyện khác.
Có điều, trong lòng hai người đều rõ mươi mươi ý tứ của kẻ kia là gì, nhưng vì việc lớn nên có thể xuống thang, đặt lợi ích lên trên hết.
Thế nên Tống Dục cũng không khách sáo nữa, hắn cười to nói: “Ha ha, nếu đã như thế thì vi huynh cung kính không bằng tuân lệnh!”
Hai huynh đệ đều có tâm sự riêng nên chẳng ai nói gì nữa cả, chỉ lẳng lặng uống rượu trong cảnh kẻ cười, người khóc.
Sau mấy chén đối ẩm, hai người đều hướng ánh mắt lên vũ đài đang có mỹ nữ nhảy múa, nhưng tâm trạng hai người bọn họ đều đang có những toan tính riêng tư của mình.
.
.