Đồng Phục Cùng Áo Cưới



Editor: Voicoi08

Lúc Du Thanh Quỳ xuống máy bay đã là 11 giờ đêm, mà từ sân bay đến nhà họ Diệu mất ít nhất là tiếng rưỡi ngồi xe. Vì thế Thời Diệu đưa Du Thanh Quỳ đến khách sạn.

“Mệt không?” Lúc đăng kí Thời Diệu quay sang hỏi Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ lắc đầu, cô nắm chặt tay Thời Diệu. Cô không mệt chỉ có chút khẩn trương và chút hưng phấn. Mọi người xung quanh đều nói tiếng Đức, ngay cả nhân viên lễ tân của khách sạn đang trao đổi với Thời Diệu cũng dùng tiếng Đức.

Cô nghe không hiểu.

“Em ngồi trên máy bay lâu như vậy sao có thể không mệt?” Thời Diệu làm xong thủ tục thì kéo Du Thanh Quỳ đi về phía căn phòng. Thời Diệu chọn một căn phòng ở tầng hai nên hai người cũng không đi thang máy.

Lúc hai người đi qua góc tầng hai thì thấy có hai người Đức chắc là người yêu đang ôm hôn.

Du Thanh Quỳ sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nhích lại gần phía Thời Diệu.

Thời Diệu nhìn thoáng qua đôi người yêu kia, thu rõ biểu cảm của Du Thanh Quỳ vào mắt.

Hai người đang yêu nhau kia vẫn hồn nhiên ôm hôn, nhiệt liệt kích thích hôn.

Mở cửa phòng, Thời Diệu để vali hành lí của Du Thanh Quỳ sang một bên, nắm tay cô vào nhà. Anh cởi áo khoác treo lên rồi đi đến tủ lạnh lấy nước.

Du Thanh Quỳ đứng ở một bên, không nhúc nhích, có chút co quắp.

Trước khi Thời Diệu đưa cô đến khách sạn, cô không biết anh ấy sẽ đưa cô đến đây.

“Em muốn uống gì?” Thời Diệu hỏi.

Du Thanh Quỳ tùy ý trả lời: “Cái gì cũng được.”

Thời Diệu cầm cho Du Thanh Quỳ một bình nước có ga, mở nắp rồi đưa cô.

“Cảm ơn.” Du Thanh Quỳ nhận chai nước, uống một ngụm nhỏ.

Thời Diệu mang vali hành lí của Du Thanh Quỳ vào trong phòng ngủ rồi mới quay người ra ngoài, thấy Du Thanh Quỳ vẫn đứng tại chỗ không di chuyển dù chỉ một bước, anh chỉ cảm thấy buồn cười.

Anh nhẹ nhàng sờ mặt Du Thanh Quỳ, cười nói: “Em nhìn xem có thiếu cái gì không, anh đi tắm rửa trước.”

“Ừ...”

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, lúc này Du Thanh Quỳ mới ngồi xuống ghế sofa. Ở cùng chỗ với Thời Diệu ở một nơi như khách sạn này khiến cô cảm thấy có chút lo lắng. Anh chỉ tạm rời đi nhưng cũng khiến Du Thanh Quỳ nhẹ nhàng thở ra.

Du Thanh Quỳ cúi đầu, chậm rãi chuyển động chai nước ngọt có ga trong tay.

Cô nghĩ nghĩ, để nước có ga lên bàn trà, đi vào phòng ngủ, ngồi xổm xuống lật đi lật lại, lấy áo ngủ hình con thỏ và sổ tay ra ngoài.

Cô cũng không đứng dậy, mà mở luôn sổ để lên đùi, viết câu thứ nhất xuống trang giấy:

- .- “Ngày đầu tiên, nhìn thấy anh rồi.”

Chuông điện thoại bỗng vang lên.

Du Thanh Quỳ để áo ngủ và sổ tay sang một bên, xoay người đi vào phòng khách lấy trong áo khoác của Thời Diệu ra một cái điện thoại di động. Cô cầm điện thoại di động nhìn về phía phòng tắm, có chút mờ mịt.

Nhận hay đưa qua?

Du Thanh Quỳ chậm rì rì đi về phía phòng tắm, còn chưa mở cửa để chuyển thì điện thoại trong tay cô đã tắt rồi.

Ngay lúc Du Thanh Quỳ không biết phải làm thế nào mới tốt thì tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Thời Diệu chỉ cuốn một cái khăn tắm ra ngoài.

Du Thanh Quỳ nhanh chóng khép hờ hai mắt, nhỏ giọng nói: “Điện thoại của anh kêu.”

“Ừ.” Thời Diệu lên tiếng, nhận lấy điện thoại trong tay Du Thanh Quỳ. Anh vừa gọi lại vừa đi về phía sofa. Anh ngồi xuống ghế, dùng tiếng Đức nói chuyện điện thoại.

Du Thanh Quỳ không hiểu một câu nào. Cô nhíu mày, xoay người đi vào phòng ngủ, cầm áo ngủ đi vào phóng tắm tắm rửa. Lúc cô tắm xong ra ngoài vẫn thấy Thời Diệu đang nói chuyện điện thoại,

Du Thanh Quỳ cắm máy sấy bắt đầu sấy tóc.

Gió nóng thổi lên đầu cô, thổi vào mắt cô, đôi mắt vốn đã mơ mơ màng màng giờ càng cảm thấy mệt rã rời. Cô để máy sấy thổi một lát, ánh mắt dần híp lại. Giây tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, máy sấy trong tay cô trực tiếp rơi xuống đất, khiến Du Thanh Quỳ nhảy dựng, cũng làm cô tỉnh táo hơn một chút.

Du Thanh Quỳ vội vàng ngồi xổm xuống nhặt cái máy sấy vẫn đang chạy kia lên,lqd, đầu ngón tay của cô còn chưa đụng đến thì Thời Diệu đã đến trước một bước, nhặt máy lên. Du Thanh Quỳ muốn lấy lại, nhưng Thời Diệu lại không đưa. Thời Diệu nói câu gì đó nhưng âm thanh phát ra từ máy sấy có chút lớn, Du Thanh Quỳ không nghe rõ.

Thời Diệu kéo một chiếc ghế nhỏ qua, anh ngồi lên, sau đó tay anh ôm lấy eo Du Thanh Quỳ, ôm cô đặt lên đùi anh. Du Thanh Quỳ quay đầu lại nhìn anh, Thời Diệu xoa xoa mái tóc ướt của cô, cầm máy sấy chậm rãi sấy tóc cho cô.

Âm thanh phát ra từ máy sấy quá lớn, hai người đều không nói chuyện.

Du Thanh Quỳ nhìn Thời Diệu, lúc anh nhàn nhã có một dáng vẻ, lúc anh nghiêm túc lại có một dáng vẻ khác, lúc này, anh đang sấy tóc cho cô, vẻ mặt cũng nghiêm túc. Vẻ mặt này giống như lúc anh vẻ tranh vậy.

Thời Diệu bỗng nhiên tắt máy sấy, cúi người hôn lên mắt Du Thanh Quỳ, hỏi: “Tại sao em lại nhìn chằm chằm vào anh?”

“Không, không có

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui