Editor: Voicoi08
Tháng 11, câu lạc bộ văn hóa đã chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng tiến hành.
Câu lạc bộ văn hóa không chỉ có triển lãm dáng vẻ của các câu lạc bộ khác, mà quan trọng nhất là hàng năm đều tuyển người mới, vì thế cho dù là sinh động, hay nhưng câu lạc bộ đã ngủ đông trong thời gian dài đều làm lều trại tạo thành con đường thật dài để giới thiệu bản thân. Âm nhạc cùng với ánh đèn dưới bầu trời đẹp mắt đến vô cùng.
Cách chỗ này gần nhất là ký túc xá, trong lòng Trần Mộng Mộng đã sớm ngứa ngáy khó nhịn rồi.
“Hotboy Phó Vũ là trưởng câu lạc bộ bóng rổ, hôm nay nhất định sẽ có mặt ở dưới lầu. A a a. Mình muốn nhìn soái ca.” Trần Mộng Mộng ôm trái tim thiếu nữ đứng trước mặt Lâm Tiểu Ngộ. “Tiểu Ngộ, cậu đi cùng mình được không?”
Sau khi Lâm Tiểu Ngộ mặc xong áo khoác đã bị Trần Mộng Mộng kéo ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa ký túc xá, âm nhạc to đến mức điếc tai đã đập vào màng tai, Trần Mộng Mộng kích động lôi kéo Lâm Tiểu Ngộ đi về phía câu lạc bộ bóng rổ.
Nhưng mà, chỗ câu lạc bộ bóng rổ đã đầy ắp người. Hai người mất sức chín trâu hai hổ mới có thể chen vào.
“Oa.” Nhất thời trong mắt Trần Mộng Mộng như đang hiện lên những ngôi sao sáng.
Phó Vũ đang cùng mấy sinh viên nam cao lớn khác chơi đùa quả bóng như trẻ con.
Đúng vậy, họ đang chơi đùa với quả bóng như trẻ con. Quả bóng trên tay họ như đang tung bay, giống như đang chơi đùa vậy, vô cùng thoải mái. Theo mỗi động tác của họ, nhóm sinh viên nữ đều hò hét thành từng đợt.
Mà Phó Vũ đang đứng ở trung tâm đang biểu hiện vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Lều bên cạnh bọn họ là của câu lạc bộ hiphop, âm nhạc, đèn nháy, hơn nữa là soái ca, mỹ nữ đều khiến mọi người ồn ào. So sánh với bên đó thì câu lạc bộ bóng rổ có chút vắng vẻ.
Mấy người anh em thật sự không thể nhìn được nên mới nghĩ đến chủ ý này, dùng bóng rổ chơi đùa. Hấp dẫn người đến xem, lại có thể giới thiệu cho câu lạc bộ bóng rổ. Nếu không, câu lạc bộ bóng rổ cứ thể đi xuống thì sẽ làm biết bao đàn anh đàn chị thất vọng đây...
Trong lòng Phó Vũ, bóng rổ là để mang ra đùa giỡn à?
Nhưng mà vì tuyển người mới, anh chỉ có thể... nhịn.
Trần Mộng Mông vừa xem vừa thét chói tai liên tục, Lâm Tiểu Ngộ bị đẩy lên đứng trên đầu, cô yên lặng nhìn Phó Vũ, trong lòng có chút không cho là đúng, đây chính là hotboy trong miệng Trần Mộng Mộng sao? Nhìn qua, cũng không có gì đẹp trai mà...
Một trận gió lạnh thổi qua, Lâm Tiểu Ngộ bắt đầu hắt xì, trong mắt đều là nước mắt. Cô nắm chặt áo khoác quấn vào người, sức khỏe của cô vốn đã yếu, thật sự có chút bất đắc dĩ.
Phó Vũ vừa biểu diễn xong trong sự nhục nhã thì thấy một cô gái nhỏ vừa quấn chặt áo khoác vừa yên lặng nhìn anh biểu diễn, mái tóc đen, lqd, thẳng, dài, đôi mắt to ướt sũng, trong mắt như có mơ hồ chút ánh lệ.
Trong nháy mắt đó, anh không biết vì sao, mọi người xung quanh như thành phong cảnh, trong mắt anh chỉ còn lại cô gái, nước mắt của cô như muốn tràn vành mi.
Cô... có phải cô cũng
//