Giờ nghỉ trưa kéo dài nửa tiếng, tôi còn chẳng giải nổi một bài toán đơn giản.
Lúc giáo viên bất chợt lướt qua cửa sổ, thần kinh của tôi căng chặt như dây đàn.
"Giang Mộc", tôi trở tay muốn đẩy cậu ấy, rồi nhỏ giọng nhắc nhở, "Giáo viên chủ nhiệm!"Tôi đẩy cậu ấy một cái, chẳng thấy động tĩnh gì, phía bên dưới vẫn còn đang đùa nghịch.
Tôi có chút cuống lên.
Thế là tôi giơ tay đẩy một cái, hô "Giáo viên tới rồi"Một giây sau--Bạn nam tóc trên đỉnh đầu có hơi rối ngồi bên cạnh bắt đầu ngẩng đầu lên sau chồng sách cao cao.
Đôi mắt đen láy của cậu ánh lên sự tức giận.
"Ồn chết đi được!"Giọng của cậu ấy trầm thấp lại hơi khàn, còn mang theo thanh âm vừa mới ngủ dậy, đủ khiến tôi không dám lên tiếng thêm nữa.
Cậu ấy tên Lục Dã, bạn cùng bàn của Giang Mộc, cũng là học sinh mới chuyển tới.
Khi cậu ấy mới tới, đầu cậu, chân cậu đều băng bó to một cục.
Nghe nói là vì cậu ấy đánh nhau, nên mới bị buộc phải chuyển trường.
Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, như thể muốn giết chết tôi vậy.
"Tớ xin lỗi! "Tôi sợ tới nỗi răng cũng run cầm cập, cuối cùng, tôi cẩn thận choàng lại áo đồng phục lên đỉnh đầu cậu ấy, ám thị rằng mời cậu ấy tiếp tục ngủ.
Một giây sau! Giáo viên chủ nhiệm mở cửa bước vào.
Trông thấy giáo viên dường như muốn bước về phía tôi, tôi sợ bị giáo viên phát hiện rằng mình tự ý đổi chỗ, sốt ruột đến mức đầu muốn nổ tung, phản ứng đầu tiên của tôi chính là —— trốn.
Trong lúc hoảng loạn, đầu tôi có chút chập mạch, tôi kéo khóa áo đồng phục của Lục Dã ra, chui vào trong, và giả vờ ngủ.
Cảm nhận được tiếng động, cậu ấy đột nhiên quay đầu lại.
Tiếp đến là, dưới lớp áo đồng phục, cậu ấy và tôi, mặt đối mặt áp sát vào nhau.
Trong bóng tối, hàng lông mi của cậu ấy khẽ chạm vào đầu mũi tôi! Tôi nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cậu ấy, con tim cũng bất chợt mà rung lên từng nhịp.
"Làm cái gì thế hả?" Giọng của cậu ấy rất nhẹ, còn mang theo chút khôi hài.
Bởi vì quá sát gần nhau, hơi thở của cậu ấy phả hết lên mặt tôi.
"Xuỵt! " Tôi nhỏ giọng cầu xin cậu ấy.
Bởi vì tôi đã nghe thấy tiếng bước chân của giáo viên chủ nhiệm ở gần bên tai.
Cậu ấy không nói gì nữa.
Có lẽ là khoảng một phút đồng hồ sau, tiếng bước chân chủ nhiệm đã biến mất tại cửa phòng học.
Lúc này, tôi mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Khi tôi vừa mới định mở khóa đồng phục để chui ra, thì cánh tay đã bị cậu ấy túm chặt lấy.
Tim tôi ngừng đập một lát.
"Buông ra, cậu túm thế khiến tớ rất khó chịu", tôi nghẹn ngào nói.
Ấy thế mà cậu ấy đột nhiên cười phá lên, nụ cười rất chi là yêu nghiệt, "Yô, cậu muốn thoải mái thế nào?".