Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

“Ha hả.” Điền Bá Quang cười khan chà chà bàn tay, “A, vị huynh đệ này, bà nương của ngươi còn ở đó, chúng ta làm sao có thể làm những chuyện không văn nhã như vậy được chứ!”

Đan Vô Ngân tựa tiếu phi tiếu, “Nga? Không có quan hệ, nội tử của ta cũng là nhân sỹ giang hồ không câu nệ tiểu tiết.” Sau khi Đan Vô Ngân nghe báo cáo của ám vệ thật ra cũng có chút hảo cảm với Điền Bá Quang, chỉ tính riêng việc gã có thể vì che chở Nghi Lâm mà chịu một roi của Khúc Phi Yên cũng đủ khiến mọi người nhìn bằng con mắt khác.

Điền Bá Quang vừa nhìn thấy một thân khí thế của Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại, còn có thân thủ của hai nha đầu Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên lúc ban ngày, cùng với đông đảo cao thủ hộ vệ theo bên cạnh họ cũng đã đủ biết mình dẫm phải đá cứng rồi. Cười khổ một tiếng, gã cũng không tiếp tục phí công giãy dụa nữa.

“Hôm nay rơi vào tay các ngươi, là Điền Bá Quang ta tài nghệ không bằng người, dám làm thì dám chịu, Điền Bá Quang ta nhận!” Sau đó tỏ ra một bộ lợn chết không sợ nước sôi quay về nằm trên ổ cỏ rơm của gã.

“Ngươi là tên đại bại hoại, khi dễ nữ hài tử bị chúng ta bắt gặp thế nào lại còn lớn lối như vậy!” Khúc Phi Yên đối với thái độ của Điền Bá Quang rất bất mãn, gã không phải nên quỳ trên ămtj đấy khống rống thỉnh cầu nàng tha cho gã một mạng sao? Tại sao có thể hành động không giống lẽ thường như thế!

“Phi Yên, ngươi nói ít vài câu!” Doanh Doanh so với Khúc Phi Yên mà nói thì tương đối trầm ổn hơn nhiều, nàng thấy thái độ của Điền Bá Quang thì cũng có vài phần tán thưởng. Từ suy tính của một thượng vị giả mà nói, tên Điền Bá Quang này nếu là có thể để cho bọn họ sở dụng, nhất định có thể làm nên chuyện lớn đi!

Đan Vô Ngân tán thưởng liếc nhìn Doanh Doanh, sau đó lôi kéo bàn tay của Đông Phương Bất Bại nói, “Đông Phương, đã vất vả cả một ngày đường, ngươi cũng mệt mỏi rôi, chúng ta đi về nghỉ ngơisớm một chút đi.”

Đông Phương Bất Bại sống cùng Đan Vô Ngân lâu như vậy, từ lâu đã tâm ý tương thông, mỉm cười, “Được.” Sau đó hai người dĩ nhiên cùng nhau rời khỏi địa lao, hơn nữa khi vừa ra đến cửa Đan Vô Ngân còn quay lại nói với Doanh Doanh và Khúc Phi Yên còn đang đứng yên nơi đó, “Doanh Doanh, Phi Yên, các ngươi không dự định cho bọn ta một lời giải thích sao?”

Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên thật không ngờ Đan Vô Ngân cư nhiên vẫn có ý định hưng sư vấn tội, biết rõ bản thân các nàng nhất định là chạy không thoát đành cúi đầu thè lưỡi, cũng không quản việc vừa rồi còn muốn giáo huấn Điền Bá Quang, ngoan ngoãn cúi đầu đi theo Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại.

Điền Bá Quang bị chiêu thức này của Đan Vô Ngân khiến cho mờ mịt, vội vàng trông theo hướng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân hô, “Này, huynh đệ, ngươi thế nào cái gì cũng không nói liền rời đi? Không phải đã nói muốn cho ta nếm thứ cái gì thập đại khốc hình kia sao?” Điền Bá Quang nói lời này tuyệt đối không phải khiêu khích, mà là nghĩ đưa đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, thái độ ỡm ờ của Đan Vô Ngân thật sự khiến gã không thể an tâm.

Thế nhưng không có nai trả lời gã, ngược lại là không lâu sau, một tên đệ tử Nhật Nguyệt Thần giáo cầm một hộp cơm đến, phía trong không ngờ lại là một bữa ăn phong phú.

Mặc dù bao tử của Điền Bá Quang đã biểu tình khá lâu rồi, thế nhưng gã cũng không dám tùy tiện động đến những món ăn thoạt nhìn rất ngon mắt này.

Chẳng lẽ là dự định hạ độc ta? Sau đó đem thi thể hủy thi diệt tích? Dù sao Điền Bá Quang ta cũng là hái hoa tặc nổi danh trên giang hồ, muốn chết cũng phải chết làm sao cho thống khoái, không thể chết một cách uất ức như thế này! Hừ, muốn độc chết ta? Ta sẽ không ăn, để xem các ngươi làm như thế nào!

Điền Bá Quang rất có cốt khí thầm nghĩ trong lòng, thế nhưng bao tử của gã cứ liên tuc réo lên trước từng đợt hương khí lan tỏa xung quanh, thức ăn nóng hôi hổi thật sự khiến người ta chảy nước bọt ròng ròng, rốt cục, hắn không nhịn được.

“Hừ, dù sao cũng phải chết, thay vì phải chết đói còn không bằng để lão tử đi làm con ma no, chỉ mong chết không quá khó coi, nếu không đám tiểu tình nhân của ta phải thương tâm rồi!” Điền Bá Quang tự an ủi mình, sau đó cũng không thèm để ý thức ăn có độc hay không, hùng hổ cầm lên một cái đùi gà cắm cúi gặm.

Khiến Điền Bá Quang kinh ngạc chính là, sau khi ăn hết thức ăn vào bụng cư nhiên một chút việc cũng không có! Gã vẫn sống thật khỏe a!

“Chẳng lẽ là bọn họ không có biện pháp xử lý ta nên dự định cứ thế mà giam giữ?” Lý do như vậy ngay cả bản thân Điền Bá Quang cũng không tin được, thế nhưng gã lại không thể nghĩ ra giải thích gì tốt hơn. Ngay lúc Điền Bá Quang thoáng yên tâm, cái bụng gã bất chợt réo lên.

Không cần có kinh nghiệm giang hồ Điền Bá Quang cũng biết đây nhất định không phải do gã lại đói bụng, mà là…

Trên trán Điền Bá Quang toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, không thể nào? Mấy người vừa rồi nhìn rất giống chính phái nha, làm sao sẽ dùng loại này…

“Cai tù đại ca! Cai tù đại ca!” Mắt thấy cái bụng réo càng lúc càng lợi hại, Điền Bá Quang cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lớn tiếng gọi người.

Các đệ tử trông giữ địa lao vốn không dự định để ý tới Điền Bá Quang, thế nhưng nghe hắn gọi đến thê thảm như vậy, lại nghĩ đến hành động vừa rồi của Đan Vô Ngân có vẻ cũng không giống như dự định hung hăng xử phạt gì gã. Thế nên để đề phòng gã phạm nhân này sẽ nhanh chóng nước lên thuyền lên, tên cai tù dù không tình nguyện mấy cũng lắc lư bước đến, “Có chuyện gì? Không phải ăn no rồi sao! Kêu la cái gì!” Nga, vị nhân huynh này còn đang vì Điền Bá Quang là phạm nhân nhưng đồ ăn còn tốt hơn so với hắn mà oán niệm ni.

Điền Bá Quang nỗ lực ra vẻ tươi cười, “Cai tù đại ca, ta muốn đi nhà xí, ngươi có thể phương tiện một chút không?” Gã đã sặp không nhịn được nữa rồi.

Nghe vậy, huynh đệ coi ngục không nhịn được nhíu mày một cái, “Nhiều chuyện!” Sau đó không tình nguyện lôi một cái thùng gỗ bẩn thỉu từ trong góc phòng ra, “Ở nơi này mà giải quyết đi, ta đi ra ngoài trước.” Sau đó không đợi Điền Bá Quang có phản ứng, liền nhanh chóng đem thùng gỗ ném tới bên cạnh Điền Bá Quang, xoay người rời khói, “Bính”, một tiếng, cửa lao liền đóng lại.

Điền Bá Quang tuy rằng đối với việc phải tùy tiện giải quyết vấn đề như thế thật không hài lòng lắm, thế nhưng vị huynh đệ kia thật sự là rất không phúc hậu, cư nhiên hèn hạ cho vào thức ăn nhiều ba đậu như thế! A, không được, thực sự không nhịn được.

Điền Bá Quang liếc mắt nhìn quanh một cái, xác định cửa đã đóng tốt, liền giải khai đai lưng cấp tốc bước đến.

Mọi thứ thuận lý thành chương a…

Ngày tiếp theo, Điền Bá Quang hầu như không rời khỏi cái thùng gỗ kia, gã chưa bao giờ biết ơn sư phụ gã nhiều như lúc này, nếu không phải ngày trước lão nghiêm khắc dạy dỗ, dùng roi quất bắt gã nghiêm túc luyện tốt trụ cột, sợ rằng cả ngày hôm nay phải đứng trung bình tấn như vậy cơ thể gã đã sớm không chịu được mà ngã nhào lên cái thùng gỗ bẩn thỉu kia rồi.

—————————————-

Nói về khi Khúc Phi Yên và Nhậm Doanh Doanh theo hai người Đan Vô Ngân ra khỏi địa lao.

Nghĩ đến tính tình của Đan Vô Ngân Khúc Phi Yên và Nhậm Doanh Doanh tuyệt đối không tin hắn có thể dễ dàng bỏ qua tên Điền Bá Quang dám khi dễ hai nàng, cho dù hắn có thưởng thức tên kia đến thế nào cũng không thể.

“Vô Ngân thúc thúc, người định làm gì?” So với Doanh Doanh, tính cách của Khúc Phi Yên càng khó thể nhịn được việc Đan Vô Ngân tựa hồ không định giải thích, thẳng thắn chủ động mở miệng hỏi.

Đan Vô Ngân thần bí cười, “Phật viết: Không thể nói, không thể nói.” Sau đó nhìn thấy dáng vẻ không phục của Khúc Phi Yên thì sầm mặt lại, “Lỗ mãng, tự đại, nhìn không rõ tình huống, các ngươi như vậy làm sao khiến ta và Đông Phương thúc thúc, còn có phụ thân và gia gia của các ngươi yên tâm! Hiện tại, đến Giới đường tiếp nhận huấn luyện hai canh giờ đi.”

Nhậm Doanh Doanh và Khúc Phi Yên nghe xong chỉ biết than khổ, không giống Hình đường, Giới đường là vì bọn giáo chúng tài nghệ không bằng người khiến Thần giáo xấu hổ mà chuyên môn thiết lập, Giới đường huấn luyện là so với huấn luyện bình thường tăng lên gấp mười, “Dạ, Vô Ngân thúc thúc.”

Tuy rằng trong lòng kêu khổ, thế nhưng Doanh Doanh và Phi Yên đều rất hiểu chuyện, biết lần này xác thực là lỗi của mình nên cũng ngoan ngoãn nhận phạt không dám oán giận gì, khiến cho Đan Vô Ngân sau này nghe ngóng tin tức cảm thấy hài lòng hơn rất nhiều.

Tiếp nhận xong huấn luyện cường độ cao suốt hai canh giờ, Doanh Doanh và Phi Yên kéo thân thể mệt mỏi ra khỏi Giới đường, “Doanh Doanh, ta thấy giống như sắp chết!” Bởi vì khi còn bé địa vị bất đồng, căn cơ nội công của Khúc Phi Yên mỏng hơn một chút so với Doanh Doanh, vì vậy so với Doanh Doanh càng thêm thống khổ.

Doanh Doanh tuy rằng tốt hơn Phi Yên một ít, nhưng cũng chỉ hữu hạn, hữu khí vô lực lên tiếng, “Đúng nha, cuối cùng cũng xong rồi!”

Khúc Phi Yên đem đầu gác lên vai Doanh Doanh, “Doanh Doanh, chúng ta đi đến địa lao xem đi, vì tên đại bại hoại Điền Bá Quang đó nên chúng ta mới phải chịu tội như vậy, ta nhất định phải nhìn thấy kết cục của hăn!” Trong mắt Khúc Phi Yên hừng hực hỏa quang.

Mặc dù có dự cảm xấu, thế nhưng Doanh Doanh dù sao cũng là một tiểu cô nương, cũng muốn nhìn một chút bộ dạng suy sụp của Điền Bá Quang để bù đắp linh hồn bị tổn thương của mình, vì vậy gật đầu.

Ở dưới án mắt khổ sở của cai ngục, Khúc Phi Yên đoạt lấy chìa khóa mở cửa.

Sau đó… Khúc Phi Yên phát thệ nàng hối hận, nàng cả đời này chưa từng hối hận như thế!

“Oa! ~” môn, mở ra, Khúc Phi Yên và Nhậm Doanh Doanh còn chưa kịp nhìn thấy vẻ suy sụp của Điền Bá Quang, bản thân lại vì sự lỗ mãng của chính mình mà một lần nữa bỏ ra đại giới!

Kéo theo Khúc Phi Yên kinh hoảng chạy ra khỏi địa lao, Nhậm Doanh Doanh tựa vào một gốc cây bắt đầu nôn mửa liên tục, mà người bên cạnh nàng cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, thẳng đến khi đem tất cã những thứ trong dạ dày nôn ra sạch sẽ, Khúc Phi Yên mới hữu khí vô lực nói, “Doanh Doanh, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, chúng ta thực sự không nên đến chê cười Điền Bá Quang, chúng ta hẳn là nên đồng tình người yếu thế.”

Nguyên lai, khi Khúc Phi Yên vừa mở cửa ra, một mùi hôi kinh khủng liền xộc vào mũi các nàng, khiến cả hai vô cùng khó chịu. Chỉ là trãi qua một chút các nàng đã là bộ dáng này, như vậy kẻ vẫn ngây ngô ở trong địa lao Điền Bá Quang khẳng định thảm hại hơn, vừa rồi cũng không nghe được thanh âm của hắn, không lẽ đã hôn mê sao?

Phi Yên và Doanh Doanh đối với Điền Bá Quang chính là mười hai vạn phần đồng tình, nguyện Phật tổ phù hộ gã, Nam mô A di đà phật!

Ngày thứ hai, Đan Vô Ngân tràn đầy tiếu ý hỏi Doanh Doanh và Phi Yên, “Thế nào, đối với thủ đoạn của ta có hài lòng không?” Phản ứng ngày hôm qua của hai nàng đã sớm bị ám vệ báo cáo toàn bộ cho Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân.

Nghe Đan Vô Ngân nói như vậy, gương mặt nguyên bản đã tái nhợt của hai nàng lại lập tức càng thêm trắng bệch, bất giác nhớ đến vị đạo kinh khủng đó, ngay cả điểm tâm cũng không kịp dùng qua, cả hai người dã kéo nhau lao ra ngoài nôn nửa một trận.

Đông Phương Bất Bại có chút bận tâm nhíu nhíu mày, phân phó người hầu bên cạnh mang đến cho Doanh Doanh và Phi Yên khăn lông nóng cùng trà nóng, sau đó oán giận Đan Vô Ngân, “Tử Khiêm, hai nha đầu đó hôm qua đã thật khó chịu, ngươi thế nào còn…” Nói là oán giận, kỳ thực Đông Phương Bất Bại cũng luyến tiếc nói nặng lời với Đan Vô Ngân, cho dù người chịu tội chính là hai chất nữ y thương yêu cũng vậy.

Đan Vô Ngân không cảm thấy hổ thẹn chút nào vì phản ứng của Doanh Doanh và Phi Yên, “Đông Phương, dùng điểm tâm thôi.” Sau đó chậm rãi nói, “Đó là do bản thân các nàng không tiếp thu giáo huấn, trong lòng các nàng cho rằng sở dĩ bị phạt toàn bộ là do lỗi lầm của người khác, một chút cũng không có tự giác nhận ra sai sót. Ta thấy bộ dạng hiện tại của các nàng cũng coi như xứng đáng!”

Đan Vô Ngân nói đến không lưu tình chút nào khiến Doanh Doanh và Phi Yên đã nôn mửa xong, đang hùng hổ đi đến muốn hưng sư vấn tội bỗng chốc lâm vào trầm mặc, lẽ nào thật sự là lỗi của các nàng sao?

Im lặng dùng cơm xong, Doanh Doanh và Phi Yên cũng không giống như lúc ở Hắc Mộc Nhai lưu lại làm nũng bên cạnh Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, mà là một đường lẳng lặng trở về phòng, có rất nhiều chuyện, các nàng cần đơn độc suy nghĩ một chút.

Đông Phương Bất Bại nhìn bóng lưng Doanh Doanh và Phi Yên giống như mất đi sức sống thì có chút đau lòng “Tử Khiêm, ngươi liệu có nóng lòng quá hay không?” Doanh Doanh và Phi Yên dù sao vẫn còn trẻ con.

Đan Vô Ngân tuy rằng cũng rất lo lắng cho tình trạng của hai nàng, nhưng vẫn kiên trì quan điểm của mình, “Đông Phương, Doanh Doanh và Phi Yên chung quy có một ngày phải ly khai sự bảo hộ của chúng ta, tự bay đến bầu trởi rộng lớn, dù sao cưng chiều cũng không phải một loại bảo hộ.” Đan Vô Ngân có thể đem đệ muội ở thế kỷ 21 hoàn hảo nuôi lớn, tất nhiên là có phương pháp giáo dục đặc biệt của hắn.

Ở chỗ này, Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại đã định trước không có hài tử, vì thế không tự chủ đã đem Doanh Doanh và Phi Yên coi như nữ nhi của mình. Không chỉ là yêu thương, cưng chiều, còn muốn đem các nàng dạy dỗ nên người, thành một thượng vị giả hợp cách.

“Đừng lo lắng, Đông Phương, Doanh Doanh và Phi Yên so với hài tử bình thường hiểu chuyện hơn nhiều lắm, ta tin tưởng các nàng rất nhanh sẽ có thể nghĩ thông suốt.” Đan Vô Ngân an ủi Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại cũng không có cách nào khác, chỉ có thể gật đầu.

“Điền Bá Quang, ngươi ra đây cho ta!” Điền Bá Quang đang nằm xụi lơ trên ổ rơm của gã, chợt nghe được thanh âm của hai nha đầu đã được gã thăng cấp thành ma nữ, “A, ông trời ơi, để ta chết đi!” gã vô lực rên rỉ.

Hắn hoàn toàn hiểu rồi, haitiểu ma nữ này thì dễ chọc, thế nhưng vị thúc thúc kia phía sau các nàng lại rất khó chơi. Nếu như lại chọc đến hai tiểu ma nữ này, không biết gã phải chịu hình phạt gì nữa đâu.

Ngày hôm qua “Ba đậu công kích” và “Độc khí kế” đã suýt nữa đoạt mất nữa cái mạng già của gã! Trãi qua một lần nữa, còn không bằng để gã trực tiếp chết đi, mười tám năm sau vẫn lại là hảo hán, dù thế nào cũng tốt hơn ở chỗ này bị treo nửa cái mạng nhận hành hạ.

Chỉ là, bất quá ta hoàn tránh không khỏi sao! Điền Bá Quang tức giận nghĩ, sau đó trở mình, tiếp tục nằm trên ổ rơm giả chết, làm bộ không nghe được, không để ý tới tiếng gọi của Khúc Phi Yên.

“Điền Bá Quang, ngươi ra đây cho ta!” Cửa “Rầm” một riếng bị đá văng, Điền Bá Quang kinh dị ngẩng đầu, phát hiện Khúc Phi Yên mang theo mấy tráng hán che mặt bằng vải đen xông vào.

“Các ngươi muốn làm gì?” Điền Bá Quang trong lúc bị mấy tráng hán kia thốc lên thì ra sức giãy dụa, thế nhưng hoàn toàn vô ích mà.

Khúc Phi Yên chán ghét mà vứt cho Điền Bá Quang một cái liếc mắt, “Tắm cho ngươi một chút!” Ở trong lúc Điền Bá Quang còn quá rõ ràng gã đã bị ném vào một cái ao nông ở bên ngoài…Đệch, bây giờ vẫn còn là mùa đông, nước trong ao cư nhiên không hề kết băng, thật là một kỳ tích!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui