Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

“Dừng tay” một tiếng hét lớn từ dưới đài truyền tới, Dư Thương Hải nghe được liền thở dài thật sâu một hơi, cuối cùng cũng đến!

Nhạc Bất Quần sau khi nghe được thanh âm kia liền phát hiện biểu tình thả lỏng của Dư Thương Hải, trong lòng y giật thót chỉ sợ sự việc có khả năng biến chuyển, cắn răng một cái, đường kiếm trên tay chẳng những không thu hồi lại mà còn tăng thêm vài phần ngoan lệ1, ý đồ đem Dư Thương Hải vừa buông lỏng kia hạ sát dưới kiếm.

“Bính!” Đột nhiên hổ khẩu2 của Nhạc Bất Quần tê rần, tiếp đó thanh kiếm vốn còn đang nắm chặt trên tay dự định kết liễu Dư Thương Hải đã rơi lăn lóc trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Đồng thời cùng bảo kiếm rơi xuống đất chính là một chiếc hài rách vẫn còn đang tỏa ra mùi vị hôi thối nồng đậm.

Nhạc Bất Quần trong lòng kinh hãi, kiếm của mình chính là bảo kiếm truyền thừa của chưởng môn phái Hoa Sơn suốt hơn trăm năm nay tất nhiên là thần binh lợi khí, mà công phu của mình tuy rằng không tính là đệ nhất thiên hạ, nhưng tuyệt đối cũng không thể bị một chiếc hài rách dễ dàng đánh bay bảo kiếm đang quán mãn3 nội lực trên tay, là ai? Chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại vừa ra tay?

Y kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, nhưng lại không phát giác được bọn họ có bất kỳ dấu vết hành động nào, Nhạc Bất Quần vẫn tiếp tục nắm chặt cánh tay còn đang tê dại nhíu mày, chẳng lẽ không phải là bọn họ sao?

“Này, Nhạc lão quỷ, ngươi thật là một tiểu nhân hèn hạ, ta vừa rồi đã bảo dừng tay, vì sao ngươi còn muốn hạ sát thủ?” Một thanh âm vang lên phân tán sự chú ý của Nhạc Bất Quần khỏi đám người Đông Phương Bất Bại.

Nhạc Bất Quần quay người lại liền thấy một kẻ đơn độc tách biệt trong đám người bên dưới, mắt trợn to, đầu bóng lưỡng, khoác một mảnh áo cà sa rách nát. Tên hòa thượng đó chân phải không mang giày, cả bàn chân to bè bẩn thỉu thản nhiên lộ hẳn ra bên ngoài, ngón chân cái còn thỉnh thoảng giật lên một cái.

“Các hạ là ai? Vì sao lại đến quấy rối trong đại hội võ lâm?” Nhạc Bất Quần biết nếu hành vi vừa rồi của mình không được nhanh chóng che giấu, hình tượng mà bản thân đắp nặn nhiều năm như thế có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, vì thế liền tiên phát chế nhân4 chất vấn hòa thượng kia.

Hòa thượng kia thô lỗ khụt khịt lỗ mũi ra vẻ khinh thường, “Phi, lão gia hỏa Nhạc Bất Quần này ăn nói thật là bừa bãi, lão tử  quấy rối con chó nhà ngươi phóng thí khi nào, chẳng qua ta có một việc phải nói rõ trước khi ngươi và Dư Thương Hải phân thắng bại thôi…. Này, được rồi, lão tử đây đi không thay tên, ngồi không đổi họ, ta chính là hòa thượng Bất Giới!”

“Bất Giới đại sư!” Bất Giới hòa thượng ở trên giang hồ cũng là một nhân vật rất nổi danh, chỉ bất quá Nhạc Bất Quần chưa từng gặp qua mà thôi. Bởi vậy khi nghe Bất Giới hòa thượng xưng danh, cho dù trong lòng Nhạc Bất Quần vẫn thầm khó chịu, thế nhưng trên mặt phải bày ra bộ dạng tươi cười.

“Bất Giới đại sư, chẳng hay người có chuyện gì gấp đến mức không thể đợi đến khi chúng ta tỷ thí xong. Hơn nữa, Nhạc mỗ tin rằng, chỉ trong chốc lát cuộc tỷ thí này cũng đã phân định xong thắng bại.” Ý tại ngôn ngoại, mặc dù vừa nghe cũng cảm thấy rất có đạo lý, thế nhưng cẩn thận đẽo gọt một chút, có thể phát giác được Nhạc Bất Quần đang ám chỉ Bất Giới hòa thượng đối với Dư Thương Hải chiếu cố.

Bất Giới hòa thượng hừ lạnh một tiếng, “Mấy việc lộn xộn kia của các ngươi ta đây cũng lười phản ứng, thế nhưng Nhạc Bất Quần, ta thật sự phải hỏi ngươi một việc.” Hai tròng mắt hổ của Bất Giới hòa thượng toát ra sát khí nồng nặc.


“Ngươi có phải đã đánh chủ ý lên người nữ nhi của ta hay không?”

Nhạc Bất Quần cảm giác mình rất là vô tội, Bất Giới hòa thượng có nữ nhi? Y làm sao có thể biết được? Nếu như có thể biết sớm, y làm sao có thể buông tha nhược điểm của vị tuyệt đỉnh cao thủ này được.

“Bất Giới đại sư, chẳng hay quý thiên kim là….” Nhạc Bất Quần chần chờ hỏi, không biết vì sao Bất Giới hòa thượng lại nói mình đánh chủ ý lên người nữ nhi của gã? Liệu có thể lợi dụng việc này một chút hay không…

“Ngươi cư nhiên không biết nữ nhi của ta là ai!” Bất Giới hòa thượng trợn to hai mắt nhìn Nhạc Bất Quần, giận đến mức thở hổn hển quát lên, “Nữ nhi của ta chính là đệ tử xinh đẹp nhất phái Hằng Sơn kia, Nghi Lâm!” Cho dù là lúc này, Bất Giới hòa thượng vẫn không quên khen ngợi bảo bối khuê nữ của mình.

“A!” Toàn bộ luyện võ trường vang lên vô số tiếng kinh hô, nhưng tiếng la thật lòng nhất vẫn là do Nghi Lâm đang đứng sau lưng Định Nhàn sư thái phát ra.

Bất Giới hòa thượng vừa rồi hiển nhiên không phát hiện nữ nhi bảo bối của mình cũng đang ở đây, thấy ánh nhìn không dám tin tưởng của Nghi Lâm hướng về phía mình thì trong lòng gã có chút hối hận.

Sớm biết Nghi Lâm sẽ ở đây, gã sẽ ăn mặc tươm tất hơn một chút, hiện tại thì… Bất Giới hòa thượng có chút uể oải xem xét bộ dạng chính mình. Y phụ rách rưới, cà sa cũ nát, quần cũng chẳng được sạch sẽ, giày thì đã sờn rách… hơn nữa lại chỉ có một chiếc… Bất Giới hòa thượng suýt nữa thì bật khóc, nếu sớm biết là….

“A, cái kia, Nghi Lâm.” Bất Giới hòa thượng cũng không quản săc mặt của Nhạc Bất Quần nửa, lúng túng xoa xoa tay, rụt rè nói với Nghi Lâm, “Cái kia… Ta là …. cha ruột của con!”

Nghi Lâm nhẹ nhàng cắn môi của mình, tin tức này đối với nàng mà nói có chút quá mức kích thích, nhìn ánh mắt mong đợi của Bất Giới hòa thượng Nghi Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cố nhích lại gần bên người Định Nhàn sư thái nhỏ giọng tỉ tê, “Sư phụ.” Sự thật có đúng như thế hay không? Ta thật sự có cha sao….

Định Nhàn sư thái nhìn Bất Giới hòa thượng bởi vì cử chỉ của Nghi Lâm mà sắc mặt trở nên ảm đạm, lại nhớ đến Ách bà đang ở phái Hằng Sơn đã âm thầm bảo vệ Nghi Lâm hơn mười năm nay, trong lòng thầm niệm một câu “Nam mô A di đà phật” sau đó liền hạ quyết tâm.

“Nghi Lâm, gã thật sự là phụ thân của ngươi.” Lúc bắt đầu không có sự định dính vào chuyện này là do Định Nhàn sư thái còn cố kỵ thân phận người trong phật môn, không muốn quản những việc chộn rộn trong thế tục. Thế nhưng, hiện tại hết thảy mọi chuyện đã được phơi bày, bà cũng không ngại giúp những kẻ… tự tìm phiền não kia thành toàn một mối gút mắt.


Nghe được sư phụ mình luôn luôn tôn kính cũng nói vậy, Nghi Lâm có chút không biết làm sao đứng lên, nguyên lai sư phụ vẫn luôn biết phụ thân của mình chính là vị Bất Giới đại sư này sao.

Bên này phụ tử đoạn viên, cảm đông thật sâu, thế nhưng đối với Dư Thương Hải đang đợi trên đài kia thì trì hoãn thêm một chút cũng không ổn. Tình thế hiện tại xoay chuyển quá nhanh, nếu như hắn không nhanh chóng nắm bắt thời cơ thì nhất định sẽ phải thất bại thảm hại thôi.

“Bất Giới đại sư, trước tiên ngươi hẳn là nên nói rõ mục đích ngay hôm nay đến đây cái đã.?” Dư Thương Hải cắt đứt không gian cảm động khi Bất Giới hòa thượng cùng Nghi Lâm tha thiết nhìn nhau.

Bất Giới hòa thượng không mấy vui vẻ liếc nhìn Dư Thương Hải đã quấy rối hắn và nữ nhi giao lưu tình cảm, đồng thời cũng nhớ lại mục đích đến đây là muốn tính sổ với người đã khi dễ nữ nhi của mình, hai tay thô lỗ xoa đám lông rậm trên cái bụng to rồi thô lỗ nói với Nhạc Bất Quần, “Ngươi nếu đã biết nữ nhi của ta là Nghi Lâm, vậy ngươi còn không nhanh đến nói lời xin lỗi với nữ nhi của ta!”

Khiến đường đường chưởng môn phái Hoa Sơn phải nói lời xin lỗi với Nghi Lâm bảo bối, Nghi Lâm nhất định sẽ cao hứng, nói không chừng sẽ lập tức từa nhận một phụ thân như mình. Bàn tính nhỏ trong lòng Bất Giới hòa thượng lanh canh đánh lên.

Thế nhưng Nhạc Bất Quần hoàn toàn không cảm thấy đó là một ý kiến hay, màu sắc trên mặt chợt xanh chợt tím, phải mất cả nữa ngày y mới có thể miễn cưỡng đè nén được lửa giận mỉm cười hỏi Bất Giới hòa thượng, “Bất Giới đại sư, chúc mừng các ngươi phụ tử đoàn tụ, bất quá, chẳng hay Nhạc mỗ đã vô tình khi dễ quý thiên kim lúc nào?” Là phái Hằng Sơn sao, việc này đã không dễ xử lý rồi.

Bất Giới hòa thượng thấy Nhạc Bất Quần có chết cũng không thừa nhận liền “Đằng” một tiếng nhảy lên lôi đài, đi thẳng đến trước mặt Nhạc Bất Quần, “Tiểu tử nhà ngươi ngay cả chuyện của một tháng trươc cũng đã không nhớ nổi! Không phải ngươi đã phái đồ đệ Lệnh Hồ Xung đến câu dẫn nữ nhi của ta nhưng cũng may là không thành sao!” Vừa nghĩ tới nữ nhi bảo bối của mình suýt nữa dưới tình huống mình không biết bị tiểu nhân vô sỉ câu dẫn, Bất Giới hòa thượng có xúc động muốn giết người.

Nhạc Bất Quần loáng thoáng đã biết Bất Giới hòa thượng nói đến chuyện gì, nhưng đối với việc này y thật sự rất vô tội, Lệnh Hồ Xung là miếng mồi y dùng để câu dẫn ma nữ Nhật Nguyệt thần giáo Nhậm Doanh Doanh, bây giờ thế nào lại dính liếu đến tiểu ni cô kia rồi. Huống hồ, Bất Giới hòa thượng vốn là một người nhàn tản, làm sao có thể biết chuyện cơ mật như thế.

“Bất Giới đại sư, liệu người có hiểu lầm điều gì hay không?” Nhạc Bất Quần hy vọng có thể giải thích rõ, “Ta từng nghe Xung nhi nói qua, một tháng đích thật hắn đã từng ra tay bang trợ nhóm người Định Nhàn sư thái trong một khu rừng, thế nhưng vẫn không đồng hành cùng các nàng như vậy chuyện câu dẫn này không biết là từ đâu tới.” Nhạc Bất Quần cố ý lớn tiếng đem chuyện này nói ra, trong lúc nhất thời ánh măt mọi người đều nhìn về phía Định Nhàn sư thái và các đệ tử đang an tĩnh ngồi ở đằng kia. Nếu thật sự đệ tử phái Hoa Sơn đã ra tay giúp đỡ người phái Hằng Sơn, như vậy trong chuyện này phái Hằng Sơn nhất định sẽ đứng về phía của Hoa Sơn.

Định Nhàn sư thái bình tĩnh tự nhiên, “Thật có việc này, lúc đầu nếu không phải nhờ Lệnh Hồ thiếu hiệp đột nhiên xuất hiện giữa lúc chúng ta bị hắc y nhân vây công, chúng ta sẽ không thể đợi đến lúc các vị thí chủ của Nhật Nguyệt thần giáo nghĩ cách cứu viện.”


Định Nhàn sư thái rốt cuộc cũng là người đứng đầu một phái, một phen từ ngữ dẫn dắt đã đem công lao của Lệnh Hồ Xung xóa đi hơn phân nửa, đương nhiên bà cũng không hề che giấu quan hệ hiện tại của phái Hằng sơn và Nhật Nguyệt thần giáo. Dù sao thì có Đông Phương Bất Bại ở đây, đám người nhát gan sợ chuyện kia cũng không dám đơm đặt luận thêm gì.

Nhạc Bất Quần trong lòng thầm giận nhưng vẫn không dám biểu đạt ra ngoài, “Bất Giới đại sư, ta nghĩ Định Nhàn sư thái đã giải thích rõ, đồ đệ Lệnh Hồ Xung của ta chưa từng có ý định bất kính gì với lệnh thiên kim.” Món nợ với Định Nhàn lão ni cô kia cứ đợi từ từ rồi sẽ tính, hiện tại trọng yếu nhất là phải đoạt được chiếc ghế minh chủ kia.

“Hừ, Nhạc Bất Quần, ngươi cho rằng ta không biết sao, ngươi đã sớm biết có người mưu toan hãm hại đám người đồng môn của nữ nhi ta cho nên mớ phái Lệnh Hồ Xung đến chỗ đó chờ, ý đồ của ngươi không phải muốn gã diễn một màn ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’, sau đó bắt nữ nhi của ta phải lấy thân báo đáp, có đúng hay không!” Bất Giới hòa thượng rất tự giác bỏ quên lúc đó còn có đông đảo sư tỷ muội của Nghi Lâm ở cùng nàng.

Nhạc Bất Quần cảm giác mình thật sự hết đường chối cãi, “Bất Giới đại sư, ta nghĩ ngươi thay vì rảnh rỗi ở chỗ này dây dưa ăn không nói có cùng Nhạc mỗ, còn không bằng lập tức đi tra xem vỗn dĩ là ai muốn ra tay hãm hại lệnh thiên kim đi!”

Bất Giới đại sư khinh bỉ liếc nhìn Nhạc Bất Quần, “Ngươi nghĩ rằng ta cũng ngốc như ngươi, ta tự nhiên có thể tra ra được, chỉ là trước khi đến tính sổ với tên đầu sỏ kia ta muốn thanh toán cho xong với ngươi. Dám mơ tưởng đến nữ nhi của ta, ngươi đúng là có không ít đảm lược a!”

Nhạc Bất Quần bây giờ là tú tài gặp phải quan binh, có lý cũng không nói được5. Cái tên Bất Giới này không biết dựa vào cái gì mà cứ khăng khăng khẳng định y phái Lệnh Hồ Xung đi cứu đệ tử phái Hằng Sơn là để giành lấy thiện cảm của Nghi Lâm, hơn nữa rốt cục là gã làm sao biết được Lệnh Hồ Xung đích thật là nghe theo mệnh lệnh của y mà hành động.

Trong khi Nhạc Bất Quần vẫn còn đang quẫn bách không biết phải xử lý thế nào cho tốt, dư quang đảo qua nhìn thấy Dư Thương Hải đang đứng bên cạnh lạnh lùng câu lên khóe miệng liền bừng tỉnh đại ngộ6, “Bất Giới đại sư, Dư Thương Hải mới là kẻ chân chính có mưu đồ bất chính với lệnh thiên kim. Ngươi vì sao không đi tìm hắn mà cứ quấn quýt lấy ta mãi không buông ta.!” Có những việc ngay cả tượng đất cũng phải nổi giận7, huống chi cá tính của Nhạc Bất Quần trước giờ vẫn rất kiêu ngạo, nếu không phải y biết võ công của Bất Giới hòa thượng quả thật rất cao cường  chỉ sợ y đã sớm trở mặt.

Bất Giới hòa thượng nhíu chặt hàng lông mày rậm, “Lão tử lúc nào nói người dự định xác hại nữ nhi của ta là Dư Thương Hải vậy, rõ ràng là tên bại hoại có chết không chừa Tả Lãnh Thiền kia!” Sau đó vừa trừng mắt nhìn Nhạc Bất Quần, “Nhạc Bất Quần, ngươi nếu không cho lão tử một cái công đạo, lão tử hôm nay sẽ không cho phép ngươi leo lên cái ghế minh chủ võ lâm kia!”

Nhạc Bất Quần giận quá hóa cười, “Ta vốn là cái gì cũng không có làm, dựa vào đâu mà phải giải thích với ngươi. Nhạc mỗ thật sự muốn nhìn xem Bất Giới hòa thượng đại danh đỉnh đỉnh muốn dựa vào cái gì mà khiến ta không thể trở thành võ lâm minh chủ.” Trước giờ y chỉ chuyên đặt điều giá họa cho người khác, lần đầu tiên bản thân phải chịu oan uổng thế này, trong lòng thật sự tràn đầy bất đắc dĩ.

Bất Giới hòa thượng lui về phía sau mấy bước, khom người nhặt lại chiếc giày rách lúc nãy mang vào chân, sau đó bày ra tư thế hùng hổ, “Đến đây đi, lão tử muốn khiêu chiến với ngươi, nếu ngươi thắng, lão tử không nói hai lời xoay  người rời đi, ngươi nếu ngươi thua, ngươi phải đích thân xin lỗi nữ nhi của ta!” Rốt cuộc vẫn là một câu như thế, Bất Giới hòa thượng rốt cục vẫn khẳng định Nhạc Bất Quần có ý đồ biến thái với khuê nữ bảo bối của gã/.

Nhạc Bất Quần tuy rằng biết rõ mình không phải là đối thủ của Bất Giới, thế nhưng lúc này nếu y không ứng chiến thì thật sự sẽ làm phái Hoa Sơn mất hết mặt mũi.

“Khụ khụ, Bất Giới đại sư, đã lâu không gặp, không bằng đến đây ngồi xuống uống chung trà!” Đan Vô Ngân thấy Bất Giới hòa thượng đã thực nổi lên nộ hỏa, cư nhiên muốn cùng Nhac Bất Quần đấu võ đài, đành nhanh chóng ho khan một tiếng mở lời chào hỏi với Bất Giới hòa thượng. Đúng là khiến người chê cười mà, nếu còn để gã náo động tiếp tục như thế vở kịch hay mà hắn chuẩn bị làm thế nào có thể mở màn a!

Hiển nhiên, vừa rồi trong mắt Bất Giới hòa thượng ngoài Nhạc Bất Quần và nữ nhi bảo bối Nghi Lâm của gã thì không còn nhìn thấy ai nửa, vì thế khi nhìn thấy Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại ngồi cạnh Định nhàn sư thái thì sửng sờ một chút, sau đó vỗ vỗ tay, “Hừ, Nhạc Bất Quần, hôm nay ta cứ tha cho ngươi một mạng trước, nhưng ta vẫn phải nói rõ, ngươi tốt nhất bảo tên đồ đệ thối kia của ngươi cách xa nữ nhi của ta một chút!”


Sau đó liền phi thân thẳng đến trước mặt của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, đối mặt với hai đại ân nhân của nữ nhi, Bất Giới hòa thượng vẫn biết chừa mặt mũi cho người ta.

Nhạc Bất Quần bị Bất Giới hòa thượng chọc giận đến mức hít thở không thông, quyết định tốc chiến tốc thắng kết thúc vở hài kịch này, “Dư Thương Hải ngươi không nên tiếp tục giả vờ nửa, chúng ta tiếp tục thôi, kẻ nào thắng cuộc sẽ trở thành võ lâm minh chủ!”

————————————–

1/ Ngoan lệ: nhẫn tâm hiểm ác.

2/ Hổ khẩu: gan bàn tay.

3/ Quán mãn nội lực: vận nội lực truyền vào vũ khí để tăng tính thực dụng.

4/ Tiên phát chế nhân: ra tay trước khống chế người khác.

5/ Tú tài gặp quan binh, có lý không nói được: chỉ việc dù mình có lý lẽ cỡ nào nhưng gặp kẻ hồ đồ ngang tàng cũng không thể nói rõ ràng cho được.

6/ Bừng tỉnh đại ngộ: bất chợt thấu hiểu việc lớn, ý là đột nhiên suy nghĩ thông suốt việc gì đó.

7/ Tượng đất cũng phải nổi giận: Nguyên văn “Nê nhân dã hữu tam phân thổ tính”, nghĩa là tượng đất cũng có ba phần giống đất, mình không hiểu rõ lắm, có hai khả năng.

Thứ nhất, cho dù tượng đất hiền lành cũng có ba phần cứng rắn (thổ tính). Người hiền đến mấy cũng có lúc tức giận.

Thứ hai, cho dù là tượng đất có thay đổi hình dáng thế nào thì vẫn có thuộc tính của đất. Có bịa đặt thế nào thì cũng phải có cơ sở/ chuyện gì cũng phải có nguồn gốc của nó không nên đoán bừa.

Mình nghĩ rằng trường hợp thứ nhất hợp với ngữ cảnh hơn nên đã dùng theo nghĩa đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận