Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Địch Vân được người ta gọi là sư phụ có chút không được tự nhiên. Nhìn thiếu niên trước mắt chỉ mới mười lăm tuổi nhưng thần thái cử chỉ lại lộ ra một cỗ lão thành thậm chí là tang thương. Trong con ngươi lạnh nhạt xem ra còn có chút đề phòng.

Địch Vân không nói gì, bảo hắn hảo hảo nghỉ ngơi, liền đi ra ngoài. Đến trước chủốc thì dừng một chút, nhìn thoáng qua, Đông Phương cùng tiểu Địch Vân đang ngủ say, phía dưới chăn bông, một lớn một nhỏ trán kề trán, thực yên bình.

Khi Địch Vân rời khỏi mới phát hiện thời điểm đã không còn sớm. Bận rộn cả ngày, đợi đến khi rảnh rỗi thì thái dương đã chạy về phía Tây. Chiếc bóng dưới chân kéo dài trên nền đất, tịch dương đề hồng khiến khoảnh sân nho nhỏ trở nên phá lệđẹp đẽ, ấm áp dạt dào.

Địch Vân chạy đến phòng bếp bận rộn một trận, nhìn rau muống trước mắt có chút phát sầu, nói chung cũng không thể cứăn rau muống hãm giáo tử qua một ngày ba bữa. Nhưng nếu muốn làm món khác, hắn cũng không thể a.

“Sao vậy?”Địch Vân nghe thấy bên ngoài có cung âm, biết người tới khẳng định làĐông Phương, xoay người nhìn thấy một mạt hồng ảnh đi đến, không khỏi bước tới hỏi.

“Sắc trời đã trễ thế này, ngủ tiếp sợ là buổi tối muốn ngủ cũng không được.”Đông Phương Bất Bại nói.

Địch Vân gật đầu,“Vừa lúc ta muốn chuẩn bị cơm chiều, Đông Phương muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được.”Đông Phương Bất Bại nói:“Ta đến giúp ngươi.”

“Không cần, hài tử còn ở trong phòng, ngươi trở về chiếu cố nóđi.”Địch Vân phất tay.

“Đồđệ ngươi đâu, ta bảo hắn đi chiếu cố tiểu tử kia.”Đông Phương Bất Bại nói xong, cũng không ra ngoài, dùng thanh thủy rửa sạch tay, chuẩn bị giúp hắn làm cơm chiều.

Địch Vân nghe Hạ Tuyết Nghi đang chiếu cố tiểu tử kia, cóđiểm lo lắng, dù sao mới bị phếđi võ công, thân thể không thế nào tốt được. Nhưng ngẫm lại bản thân có truyện một cổ chân khí cho hắn, hẳn là không có gìđáng ngại, cũng không nói gì.

Đông Phương Bất Bại nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bàn, không khỏi nhíu nhíu trưởng mi mở miệng nói:“Ngươi đem nhiều rau muống về thế này, buổi tối hôm nay sẽ không ăn giáo tử nữa đi?”

Địch Vân thấy y chế nhạo mình, lại cười cười, nói:“Ta là sợ không đủ, mới nhiều mua thêm một chút. Bất quáăn giáo tử hoài cũng sẽ ngán, nhưng ta trừ bỏ món này cũng không biết làm mòn gì khác a.”


“Vậy giáo tửđi,”Đông Phương Bất Bại nói xong dùng nước rửa thức ăn. Địch Vân ở bên cạnh trở thành trợ thủ hỗ trợ, Đông Phương không chê hắn tất nhiên là cao hứng, ngán không ngán đều là việc râu ria.

Hai người bận rộn hơn nửa ngày, trong phòng đã có chút tối, Địch Vân điểm chúc đăng, cùng Đông Phương nói một tiếng, liền trở về chủốc nhìn hai người Hạ Tuyết Nghi cùng tiểu Địch Vân một cái.

Trong chủ phòng còn chưa đốt đèn, có chút tối, Hạ Tuyết Nghi đem ghế dựa kéo đến đầu giường khuynh thân ngồi xuống, đang cùng tiểu tử kia chơi đùa. Tiểu tử kia lả lướt “nha nha hừ hừ”, thỉnh thoảng “khanh khách” Cười. Gương mặt lạnh lùng của Hạ Tuyết Nghi cũng nhịn không nổi, đuôi mắt mang theo độ cong, khẽ mỉm cười.

Địch Vân thấy không khỏi cảm thán, mặc kệ ngụy trang có bao nhiêu lão thành, nhưng bản chất vẫn là một hài tử chưa trưởng thành.

“Sư phụ……” Hạ Tuyết Nghi nghe có người trước cửa, bỗng dưng quay đầu thấy Địch Vân, từ ghế trên đứng lên. Tiểu Địch Vân “ai nha nha”, chính mình đang chơi rất vui bỗng nhiên bị cắt ngang tất nhiên không thích, cổ họng chít chít.

“Ta đến đốt đèn cho các ngươi.”Địch Vân cười cười, nói:“Lập tức có thểăn cơm chiều.”

“Ân.” Hạ Tuyết Nghi đem ánh mắt chuyển khai, chỉ khô cằn lên tiếng, liền không nói chuyện.

Địch Vân nghe hắn lãnh đạm mở miệng như thế cũng không đểý. Hài tử kia chịu mở miệng gọi hắn một tiếng ‘sư phụ’ xem như là thừa nhận hắn, chỉ là có lẽ còn có khúc mắc chưa giải.

“Trước cho hài tửăn chút gìđi, có thể nóđang đói bụng.”

Địch Vân vừa muốn ra ngoài, chợt nghe Hạ Tuyết Nghi bỗng nhiên lên tiếng, cười đáp ứng một tiếng, thân thủ mở cửa lại bỗng nhiên dừng một chút.

Hạ Tuyết Nghi thấy hắn đột nhiên nhíu mi, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn qua, nhanh chóng đem tiểu Địch Vân nằm ở trên giường bế lên.

Địch Vân chỉ nghe thấy trên nóc nhà có tiếng vang rất nhỏ, hình như có người ởđó. Chỉ là người tới cốýđem cước bộ phóng rất nhẹ, hơn nữa võ công không kém, hắn nhất thời không chúý.


“Vậy ngươi mang theo tiểu hài tử cho nóăn chút gìđi.”Địch Vân đem cửa phòng đẩy ra, nói:“Đông Phương còn đang ở phòng bếp.”

Con ngươi Hạ Tuyết Nghi vòng vo chuyển, gật đầu ôm tiểu Địch Vân đứng lên đi ra ngoài. Hắn hiện tại mất hết võ công, căn bản không phát hiện trên nóc nhà có người. Nhưng hắn tâm tính nhạy bén, lại ở trên giang hồ một mình trưởng thành nhiều năm, lập tức hiểu được ý của Địch Vân.

“Giáo tửđược rồi.”

Hạ Tuyết Nghi mới ra khỏi cửa, liền thấy Đông Phương Bất Bại từ phòng bên cạnh đi ra, trên ống tay áo có chút thủy tích, chắc là vừa rồi nấu cơm bị thấm vào.

Đông Phương Bất Bại sửa sang lại ống tay á bị cuộn lên một chút, thấy Địch Vân cùng Hạ Tuyết Nghi đều đứng ở cửa, cũng không kỳ quái, chỉ giương mắt nhìn nóc nhà, nói:“Hạ Tuyết Nghi, ngươi lại đây.”

Hạ Tuyết Nghi nghe rồi nhanh chóng đi qua. Đông Phương Bất Bại cúi đầu, chờ hắn đi qua bên người mình mới chậm rãi đi về phía trước một bước. Y cũng không muốn trong chốc lát khi động thủ sẽ tổn thương đến tiểu hài tử.

“Như thế nào đến làm sao cũng không an bình.”Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

Địch Vân cũng hiểu được, trở lại nông thôn hẻo lánh này vẫn xảy ra thật nhiều chuyện. Không nói tiếp, trầm mặc nửa khắc, bỗng nhiên phóng lên, phiên thân xuống nóc nhà.

Đông Phương Bất Bại thấy động tác của hắn, bản thân chỉ khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt lại theo hắn nâng lên.

Địch Vân đột nhiên làm khó dễ, phóng lên nóc nhà. Người trên nóc nhà hiển nhiên không nghĩ tới sẽ bị người khác nhận thấy được, nhất thời sủng sốt, lập tức nhanh chóng tẩu thoát, từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Địch Vân cũng ngây ngẩn cả người, nam tử bất quá mới vừa hai mươi tuổi, một thân khí khái bất đồng bình chúng nhân gia (dân chúng bình thường). Dung mạo nam tử kia hắn rất quen thuộc, bất quá, chỉ là so với trong trí nhớ càng thêm trẻ tuổi, cũng không có tang thương khi đó, hệt như một công tử hoạt bát bình thường.

Khi lấy lại tinh thần, người nọđã từ nóc nhà nhảy xuống. Trong lòng Địch Vân không khỏi thầm kêu không tốt,“Đông Phương! Dừng tay!”


Đông Phương Bất Bại dĩ nhiên nâng tay phóng ra một thanh ngân châm. Địch Vân mở miệng chậm, lại cả kinh, muốn ngăn lại cũng không còn kịp rồi.

Đông Phương Bất Bại nghe thấy lời Địch Vân, lập tức lại nâng tay, phóng thêm một ngân châm. Thanh phía sau khiến thanh phía trước lệch qua, hai thanh ngân châm từ hai bên tóc mai nam tử bay qua.

Địch Vân không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Đã thấy nam tử lại muốn đào tẩu, nhất thời tình thế cấp bách, mở miệng gọi thành một tiếng “Đinh đại ca”. Nói ra miệng mới phát hiện thật sự không ổn, xấu hổ không biết làm sao.

Địch Vân nhất thời vô thố, thân thể hiện tại của hắn là Dương Liên Đình, Đinh Điển tất nhiên không biết hắn, huống chi niên kỉ của Dương Liên Đình so với hắn lớn hơn. Một câu “Đinh đại ca” này nghe thế nào cũng không được tự nhiên. (Hố chưa anh=]]~)

Nam tử này thật làĐinh Điển không thể nghi ngờ, nghe tiếng động tác bị kiềm hãm, không khỏi quay đầu nhìn hắn. Nhíu mày kiếm, nói:“Ngươi là?”

Địch Vân há mồm nói không ra lời, cũng không biết nên giải thích hảo như thế nào. Hiện tại Đinh Điển căn bản không biết Địch Vân là ai, càng không biết Dương Liên Đình.

“…… Ta,” Địch Vân im lặng một lúc lâu, mới nói:“Ta là bằng hữu của Lăng tiểu thư.” Hắn thầm nghĩ, hiện tại Đinh Điển hẳn đã cùng Lăng Sương Hoa gặp nhau……

Đinh điển vừa nghe không khỏi mở to hai mắt, rất kinh ngạc, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Địch Vân cao thấp đánh giá.

“Vào nhà đã,” Đông Phương Bất Bại mở miệng, lại nhìn về phía Hạ Tuyết Nghi, nói:“Hài tử có thể bị cảm lạnh.”

“Đông Phương.”Địch Vân lại nhìn Đinh Điển, cũng không biết trong lòng là tư vị gì, thiếu chút nữa đã quên giới thiệu cho Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại chỉ là hướng về phía Đinh Điển khẽ vuốt cằm, liền xoay người trở về phòng. Đinh Điển giống như tin Địch Vân là hảo hữu của Lăng Sương Hoa, theo Địch Vân vào phòng.

Bọn họ dùng cơm chiều, Đông Phương Bất Bại trừ bỏ cùng Địch Vân đối người ngoài cũng không nói nhiều, nếm qua liền ôm tiểu Địch Vân lại uy cho nóăn.

Đinh Điển tựa hồ tuyệt không hoài nghi lời nói của Địch Vân, lôi kéo hắn hàn huyên một hồi lâu.

Khi Địch Vân trở lại trong phòng liền thấy tiểu tử kia đã ngủ. Ghé vào trên vai Đông Phương Bất Bại, một tay tùm lấy mái tóc đen dài của Đông Phương.

“Đã trở lại.”Đông Phương Bất Bại xoay người nói:“Giúp ta đem Vân nhi đặt lên giường đi.”


Địch Vân nhanh chóng chạy đến, nhẹ tay đem tiểu Địch Vân bài khai, ôm lại đặt ở trên giường. Chắc là tiểu tử kia chụp lấy tóc Đông Phương đang ngủ, Đông Phương lại sợ làm nó thức nên không có cách đem nóđặt lên giường.

“Ngồi đi, Đông Phương.”Địch Vân kéo cho y một cái ghế dựa, vẫn ôm hài tửđứng lâu như vậy, nhất định có chút mệt mỏi.

Đông Phương Bất Bại ngồi xuống, Địch Vân liền lấy chiếc lược nhỏđem mái tóc dài bị nắm loạn của y chải lại cho lưu loát, nói:“Đông Phương, chuyện Đinh đại ca……” Nói tới đây cũng không biết nên nói tiếp như thế nào. Đối với xưng hô‘Đinh đại ca’ này, Địch Vân xấu hổđã lâu. Nhưng Đinh Điển lại không có phản đối, cũng không cảm thấy tuổi tác có vấn đề gì.

“Làm sao vậy?”Đông Phương Bất Bại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn.

Địch Vân chỉ phải nói:“Không có gì.” Dừng một chút lại nói:“Chỉ là cảm thấy nơi này xem ra cũng không phải một nơi an bình.”

Vừa rồi sau khi nếm qua cơm chiều, Địch Vân cùng Đinh Điển trò chuyện trong chốc lát nói. Hắn mới biết được Đinh Điển làđuổi theo Ngôn Đạt Bình cùng Vạn Chấn Sơn đến nơi này. Sau hai người lại tìm được Thích Trường Phát, Thích Trường Phát rất giảo hoạt, nhân cơ hội chạy thoát. Hai người kia cùng nhau đuổi theo, thế nên tiểu Địch Vân mới bịđể lại trong phòng một mình không có người quản.

Đông Phương Bất Bại im lặng nghe, bỗng nhiên nói:“Đinh Điển này là người không đơn giản.”

“Ân?” Địch Vân nói:“Đinh đại ca? Điểm ấy có thể yên tâm, Đinh đại ca không phải người xấu.”

“Nga?” Đông Phương Bất Bại nói:“Ngươi làm sao mà biết được?”

Địch Vân nhất thời không biết giải thích như thế nào, nói:“Ta trước kia có nghe người khác nói qua chuyện của hắn……”

“Người khác?”Đông Phương Bất Bại chọn mi,“Là Lăng tiểu thư kia? Bổn tọa thật đúng là không biết Dương tổng quản luôn luôn ở trên Hắc Mộc nhai, làm sao biết được Lăng tiểu thư.”

Địch Vân bị y chế nhạo một trận, hắn biết bản thân ăn nói vụng về, gạt một người sâu sắc nhưĐông Phương Bất Bại căn bản không thể thực hiện được, cuối cùng cũng chỉđành thua trận, thở dài, nói:“Đông Phương…… Ta trước kia có biết Đinh đại ca, chẳng qua hắn đã quên mà thôi.”

Đông Phương Bất Bại không nói chuyện, Địch Vân nói tiếp:“Hắn đối ta cóân.”

END21


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui