CHƯƠNG 45 – ĂN MỲ GẶP CỐ NHÂN
Hàn Duyệt không khách khí, cầm điểm tâm ăn, điểm tâm tuy rằng hương vị ngọt ngào, nhưng Hàn Duyệt cứ thấy nó không ngon bằng phần bị đoạt đi ban sáng.
Căm giận cắn miếng điểm tâm, hay đây là vì thứ không chiếm được mới là tốt nhất? Đông Phương rót chén nước đặt trước mặt Hàn Duyệt trước mặt, Hàn Duyệt ăn năm khối điểm tâm, còn muốn ăn thêm, lại bị Đông Phương ngăn trở, Hàn Duyệt nghi hoặc nhìn Đông Phương, mở miệng nói, “Còn muốn ăn.”
“Lát nữa tới giờ cơm trưa rồi, ăn ít thôi, chừa bụng ăn bữa chính.” Đông Phương nhẹ giọng giải thích.
Hàn Duyệt ngoan ngoãn dừng tay, uống ngụm trà, lại bắt đầu cáo trạng, ba bộ y phục của hắn chỉ còn có một bộ, Phong Thanh Dương buộc hắn đi làm Ngũ nhạc minh chủ a.
Bản thân không có nhân quyền, liên miên nói không ngừng, nói được một lúc, nhắc tới Lâm Bình Chi, lại nói cho Đông Phương nó bây giờ là đồ đệ của mình.
Còn nói tới chuyện Tịch Tà kiếm phổ có thể làm cho võ lâm đại loạn. Lời Hàn Duyệt nói rất lộn xộn, lúc nói còn chen thêm vài câu càu nhàu, như đồ ăn không ngon, giường ngủ không tốt.
Đông Phương không ngắt lời, vẫn lẳng lặng nghe Hàn Duyệt kể, nhưng khi Hàn Duyệt nói đến Tịch Tà kiếm phổ sẽ khiến võ lâm phân tranh, mắt y sáng lên, ngầm hạ một quyết định.
Chỉ có làm cho võ lâm bất an, đám võ lâm nhân sĩ có việc làm, mình và Hàn Duyệt mới thoải mái hơn, dù đã quyết định sống cùng Hàn Duyệt, sẽ rời khỏi Nhật Nguyệt Thần giáo, nhưng y không muốn thấy đám nhân sĩ võ lâm đó sống tốt.
Tịch Tà kiếm phổ y nhất định phải có được, cong môi lên, Đông Phương lộ ra một một nụ cười, diễm lệ vô song lại mang theo vài phần tàn ngược.
Tịch Tà kiếm phổ quả thật y sẽ để lại cho đám nhân sĩ kia, nhưng đó là một phần Tịch Tà kiếm phổ do chính tay y viết.
Hàn Duyệt không biết mình vài câu vô tâm của mình đã khiến Đông Phương hạ quyết định này, lại càng không sẽ, cũng vì chuyện này, về sau sẽ mang đến cho Hoa Sơn thậm chí toàn bộ võ lâm có bao nhiêu nguy cơ.
Chẳng qua chuyện này là tương lai, Đông Phương cũng sẽ không để Hàn Duyệt biết.
Đông Phương chờ Hàn Duyệt nói xong, mới vươn tay vuốt đầu Hàn Duyệt, nhẹ nhàng hỏi, “Muốn ăn cái gì?” đôi mắt ẩn tình, nụ cười văn nhã.
“Thịt.” Hàn Duyệt không có thích nhiều, nhưng không có thịt thì không được, hơn nữa ở chỗ Đông Phương, Hàn Duyệt chưa bao giờ ăn tới thứ không hợp khẩu vị.
Đông Phương luôn luôn thận trọng, chú tâm đến cái bụng của Hàn Duyệt, tất nhiên biết Hàn Duyệt thích khẩu vị gì, Đông Phương nếu thật tâm đối xử tốt với ngươi, thì không ai có thể cự tuyệt được y.
Đông Phương gật đầu, không ra ngoài ngay, mà cất kỹ mấy xấp lụa, lại dịch dung, thay một thân hoa phục màu trắng, tay cầm quạt thêu chữ vàng.
Hàn Duyệt sùng bái nhìn Đông Phương, ngắn ngủn một lát, từ một giáo chủ phong tình vạn chủng bá nhiên nội liễm biến thành một công tủ mang theo chút phong lưu ăn chơi trác táng, nếu không tận mắt nhìn thấy, cho dù là Hàn Duyệt cũng không thể nhìn ra người này là Đông Phương.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt ngây ngốc, bất giác bật cười, lắc đầu lại thấy mình nhìn trúng một tên ngốc thế này cũng chẳng thông minh hơn ai.
Nhưng có đôi khi ngốc một chút, càng dễ dàng được vui vẻ. Đi đến trước mặt Hàn Duyệt, cúi đầu khẽ hôn lên mặt hắn, “Đồ ngốc, không phải đói bụng sao?”
Hàn Duyệt lập tức đỏ mặt, tuy biết người trước mắt là Đông Phương, mùi hương cũng đúng, nhưng khi khuôn mặt xa lạ kia hôn mình, hắn vẫn có chút ngượng ngùng.
“Thật là lợi hại.” Hàn Duyệt vội nói sang chuyện khác, tán dương.
“Ngươi nếu thích, chờ sau này rảnh, ta dạy cho ngươi.” Đông Phương một tay nắm cây quạt, một tay nắm tay Hàn Duyệt, đi ra ngoài.
Hàn Duyệt ngoan ngoãn đi theo sau Đông Phương, không chút nghĩ ngợi nói, “Không, nếu cần, ngươi làm giúp ta là được rồi.”
Đông Phương mặc dù không có ý gì khác, nhưng nghe Hàn Duyệt trả lời, trong lòng càng thêm yêu thích, chỉ thấy nhiệt độ từ thân thể Hàn Duyệt truyền đến nơi tiếp xúc của hai người, sưới ấm thân thể y.
Mới cửa phòng ra, Đông Phương liền buông tay, cây quạt trong tay y vòng quanh đầu ngón tay, mặt đầy ý cười sóng vai cùng đi với Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt thấy bàn tay khoác tay mình không còn, có chút mất mát, nhưng biết Đông Phương chỉ muốn tốt cho mình, dù sao hiện tại hắn là tiền chưởng môn của Hoa Sơn.
Vừa cảm động Đông Phương cẩn thận, lại vừa thấy đau lòng.
Kề sát vào Đông Phương, tay ẩn sau lớp y phục bắt lấy ngón tay Đông Phương, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người dựa sát vào nhau, ai cũng không thể nhìn thấy động tác đằng sau lớp y phục.
Đông Phương vì động tác của Hàn Duyệt mà hơi cứng lại, nhìn xung quanh, ngầm đồng ý Hàn Duyệt, nhưng vẫn trừng Hàn Duyệt một cái.
Lại không biết ở trong mắt Hàn Duyệt, đôi mắt ẩn tình của Đông Phương như trách giận, lại mang theo vài phần dục cự hoàn nghênh, nhất thời trong lòng ngưa ngứa, rất muốn nhào rới hung hắn hôn Đông Phương, nhưng trước công chúng, có cho Hàn Duyệt vài lá gan, Hàn Duyệt cũng không dám.
Chỉ liếc nhìn môi Đông Phương, liền mặc niệm chờ trở về sẽ hôn cho đủ, chờ trở về sẽ hôn đủ, tiêu chuẩn của kẻ háo sắc nhưng thiếu lá gan.
Đông Phương tất nhiên không biết Hàn Duyệt nghĩ gì, chỉ cùng Hàn Duyệt đi xuống lầu, ra khỏi khách ***, “Bên ngoài có một hàng mỳ rất ngon, đi ăn thử.”
“Được.” Hàn Duyệt nhất thời quên tà niệm mới rồi, một lòng nghĩ tới mỹ thực, dù sao có thể làm Đông Phương khen ngon, thì nhất định là tinh phẩm hiếm thấy.
Đông Phương nhìn thoáng qua Hàn Duyệt vẻ mặt chờ mong, không khỏi vươn tay gõ đầu Hàn Duyệt, “Thật ngốc.” Rõ ràng là ghét bỏ, lại mang chút nhu tình.
Hàn Duyệt ha hả cười, không để ý, thấp giọng giục Đông Phương đi nhanh lên.
Đông Phương không chọc Hàn Duyệt nữa, dù sao chọc lúc nào cũng được, nhưng để hắn nói bụng, y đau lòng.
Hàng mỳ kia là Đông Phương cho người đi hỏi thăm, sau đó tự mình đi ăn thử, quả nhiên không tồi, mới dẫn Hàn Duyệt đi ăn, dù sao y biết tính Hàn Duyệt, nói khó nghe chính là, Hàn Duyệt là một kẻ sành ăn, thích hưởng thụ mỹ thực, sợ chuyện phiền phức, nhưng nếu đụng chuyện hắn cũng có kiên trì của riêng mình.
Mang theo Hàn Duyệt vòng vòng vo vo vào một ngõ nhỏ, liền thấy một tiểu *** ngồi chật người, mọi người đều đang bưng một bát lớn ngồi ăn.
Hàn Duyệt từ xa đã ngửi được mùi, giật giật cánh mũi, chỉ thấy nước miếng trong miệng chảy ra, Đông Phương nhìn Hàn Duyệt dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cẩn thận suy tư, nên đi học nấu ăn, nấu cho người trong lòng mình cũng là một loại hạnh phúc.
Đông Phương trong lòng đã có mục tiêu mới, trên mặt lại vẫn đầy cười ý, không hề biến hóa, dẫn Hàn Duyệt đi vào trong ***, vận khí họ không thồi, vừa vào thì có người bước ra, Đông Phương dẫn họ vào ngồi xuống cái bàn chưa kịp thu dọn kia.
Bàn gỗ xưa cũ, thậm chí bề mặt khá gồ ghề, còn cả vài vết canh đổ ra bàn.
Nhưng Đông Phương mặc hoa phục, ngồi xuống đó, lại không khiến người ta thấy đột ngột, tiểu nhị cầm khăn nhanh chóng lau bàn thu dọn bát đũa, “Khách nhân muốn ăn gì?”
“Hai bát mỳ thịt bò lớn, cắt thêm hai cân thịt bò nữa cho ta.” Đông Phương dặn nói.
“Có ngay.” Tiểu nhị bưng chán đũa dơ lớn tiếng trả lời, đi vào nhà bếp.
Hàn Duyệt ngồi bên cạnh Đông Phương, không khí hỗn loạn này không làm hắn khó chịu, dù sao trước kia hắn cũng rất thích đi với bạn bè sà vào các quán ăn ven đường hoặc chợ đêm, mà những nơi đó, còn hỗn độn hơn ở đây, lại vẫn có thể khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Mỳ thịt bò nhanh chóng được dọn lên, Đông Phương trực tiếp tính tiền, quy củ ở đây là dọn lên trả tiền, tiểu nhị cầm tiền đi chiêu đãi khách nhân khác.
Đông Phương lấy tay khăn lau sạch đũa mới đưa cho Hàn Duyệt, Hàn Duyệt cười híp mắt, cầm lấy lập tức gắp lên một đũa, thổi thổi vài hơi mới bỏ vào miệng.
Mỳ rất dẻo, rất ngon, Hàn Duyệt lấy thìa thử nước dùng, chỉ thấy ngon vô cùng, “Ngon quá, Đông Phương ăn nhanh đi.”
Đông Phương mỉm cười gắp thịt bò bỏ vào bát Hàn Duyệt mới từ từ ăn, trong một chốc ngoại trừ những thanh âm ầm ĩ chung quanh, giữa họ không có bất kì tiếng vang nào khác, nhưng ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau, khiến giữa họ có một loại triền miên quấn quít lấy nhau.
Bỗng nhiên một thanh âm chen ngang vào, “Sư phụ. . . . . . . . . . . .” Lệnh Hồ Xung kéo Lâm Bình Chi vào quán lại không tìm được chỗ ngồi nên đang rầu rĩ, chợt thấy sư phụ của mình, nhất thời cao hứng kéo Lâm Bình Chi chạy lại.
Đông Phương sớm biết có người tới gần, nhưng không để ý, dù sao ở đây người đến người đi rất bình thường, chỉ nhìn thoáng qua, mắt ánh lên một tia sắc nhọn, nhưng lập tức khôi phục cảm giác hiền hòa.
Chờ Lệnh Hồ Xung chạy tới gọi sư phụ, Đông Phương đã gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai, gác đũa sang một bên.
Hàn Duyệt lại không may như vậy, hắn đang ăn ngon lành, bị Lệnh Hồ Xung gọi, đầu tiên là mê mang, nhưng nền giáo dục tốt đẹp làm hắn nuốt hết mỳ trong miệng xuống, mới quay đầu lại nhìn người tới.
“Xung nhi. . . . . . . . . . . .” Hàn Duyệt thật không ngờ mình bi thúc đến tình trạng này, chỉ tùy ý đi ra ngoài ăn gì đó với Đông Phương, cũng có thể gặp người của Hoa Sơn phái.
“Sư phụ, con cùng tiểu sư đệ nghe nói mỳ ở đây ăn rất ngon, xin sư nương đến nơi này ăn, nhưng mà không còn chỗ trống, có thể ngồi chung với người không?” Lệnh Hồ Xung tuy là hỏi, lại sớm biết đáp án, dù sao sư phụ dù bề ngoài cứng ngắc nhưng lại rất mềm lòng.
Hàn Duyệt thật cẩn thận nhìn Đông Phương, dù trong lòng mắng Lệnh Hồ Xung từ đầu tới đuôi, trên mặt lại chỉ có thể cười nói, “Ngồi, đây là bằng hữu của ta.” Hàn Duyệt suy tư một chút, không thể nói đây là Đông Phương Bất Bại, dù sao tên Đông Phương Bất Bại không ai không biết.
“Các ngươi là đồ đệ của Bất Quần đúng không, quả nhiên thông minh lanh lợi.” Đông Phương vẻ mặt tươi cười, còn chủ động nói, “Ngồi đi, các ngươi muốn ăn cái gì thì gọi đi, coi như ta mời các ngươi.”
Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi nhìn Hàn Duyệt, chờ Hàn Duyệt gật đầu mới ngồi xuống, “Xin chào.” Bởi vì Hàn Duyệt không giới thiệu, cho nên Lệnh Hồ Xung chỉ có thể hàm hồ nói.
Lâm Bình Chi không quá quen những nơi thế này, dù không lộ ra mặt, nhưng đáy mắt lại mang theo vài phần khó chịu, điều này Hàn Duyệt cùng Lệnh Hồ Xung không nhìn ra, Đông Phương lại nhất thanh nhị sở.
Trong lòng thầm than, chỉ có chút tâm cơ thế này, trách sao Lâm gia lại dễ dàng diệt môn đến thế, chẳng qua cũng xem nhẹ Lâm Bình Chi hơn, nhưng dù nghĩ vậy, Đông Phương vẫn nhiệt tình gọi tiểu nhị tới, gọi thêm hai tô mỳ cùng một cân thịt.
Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi nào có đạo hạnh cao như Đông Phương, tất nhiên thấy bằng hữu của sư phụ rất tốt, cũng thấy Đông Phương thân thiết hơn vài phần.
Những biến hóa đó Đông Phương đều thấy cả, lại không nói gì, chỉ dặn dò mọi người vài câu.
Hết Đệ tứ thập ngũ chương – Ăn mỳ gặp cố nhân Đăng bởi: admin