Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Qui Điền

CHƯƠNG 49– VỀ TỚI HIỆN ĐẠI
Trước không nói Phong Thanh Dương giận chó đánh mèo trút giận lên Lao Đức Nặc thế nào, chỉ nói Hàn Duyệt, chờ Hàn Duyệt mở mắt ra, nhìn thấy vách tường màu trắng, đôi mắt linh động chớp chớp, thấy có chút tức ngực.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Hàn Duyệt miễn cưỡng quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo màu nhạt cầm hoa quả đã rửa sạch đứng trước cửa, khi thấy Hàn Duyệt, trong mắt bà ta tràn ngập kinh hỉ.
Hoa quả rơi tán loạn trên đất, bà cũng chẳng để ý, chạy thẳng tới chỗ Hàn Duyệt, giọng nói tràn ngập vui sướng, “Duyệt Duyệt. . . . . . . . . . . .”
Hàn Duyệt mở miệng, chỉ thấy cổ họng khô khốc, “Mẹ. . . . . . . . . . . .”
Người đàn bà nọ chính là mẹ của Hàn Duyệt, chuyên gia phụ khoa Lâm Lam vô cùng nổi tiếng, một người luôn bình tĩnh ôn nhu trước mặt bệnh nhân, ngay khi nhìn thấy đứa con nằm hôn mê mấy tháng của mình tỉnh lại, lệ rơi đầy mặt.
“Duyệt Duyệt. . . . . . . . . . . . Duyệt Duyệt, cuối cùng cũng tỉnh. . . . . . . . . . . .” Lâm Lam không biết nên nói gì mới tốt, không biết vì sao đứa con vốn bình thường của mình chỉ đi lên núi với bạn học mà té xủi, sau đưa vào bệnh viện, trên người nó không có vết thương gì, nhưng lại chìm vào hôn mê.
Không ít người khuyên họ từ bỏ, sinh lại một đứa khác, ngay cả bác sĩ cũng nói Hàn Duyệt rất có thể sẽ thàh người thực vật, cả đời cũng khó thể tỉnh lại, nhưng đó là con của họ mà, đứa con mà họ cưng chiều che chở lớn lên, ai cũng có thể bỏ, chỉ có họ là không thể.
May mà trời cao có mắt, Hàn Duyệt tỉnh, Lâm Lam tựa vào người Hàn Duyệt, khóc nức nở.
Hàn Duyệt không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, hắn chỉ nhớ mình lên núi, sau đó tối đen, không còn tri giác, nhưng nhìn thấy mẹ mình như vậy, không khỏi ôm lấy mẹ, càng ôm, Hàn Duyệt càng thấy chua xót, mẹ gầy đi nhiều quá.
Bởi vì cửa không đóng, nên tiếng khóc của Lâm Lam tất nhiên truyền ra ngoài, không ít y tá người bệnh và người nhà đều chạy tới, nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng ai cũng vui sướng.
Dù sao bệnh viện là nơi có rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, họ lại không có ân oán gì với người ta, nên nhìn thấy cảnh này trong lòng đều chúc phúc và vui mừng.
Bệnh viện này là bệnh viện mà cha mẹ Hàn Duyệt đang làm, bệnh viện này cũng có cổ phần của công ty nhà Hàn Duyệt, y tá trưởng ở đây công tác đã lâu, tất nhiên biết nặng nhẹ, nhìn một lúc đi vào gọi điện đến văn phòng cha Hàn Duyệt, đơn giản nói lại tình huống bên này.
Cha Hàn Duyệt là bác sỹ chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện – Hàn Viễn, khi nhận được điện thoại của y tá, Hàn Viễn ngây người, không chờ y tá nói xong, liền cúp điện thoại, chạy tới phòng bệnh của Hàn Duyệt.
Hàn Viễn không già, chỉ hơn bốn mươi, là tuổi mà sức thu hút lớn nhất, cho nên mang kính mắt viền bạc kia càng tôn thêm khí chất tao nhã của ông, Hàn Viễn ngày thường lại luôn nhã nhặn, bây giờ đột nhiên chạy như điên, người xung ai cũng nhìn lại
Hàn Viễn lại không thèm chú ý, hai vợ chồng họ chỉ có một đứa con trai, dù từ nhỏ vận khí của nó rất kém, nhưng lại ngoan ngoãn nhu thuận, mặc kệ là học hành hay sinh hoạt đều không cần vợ chồng họ lo lắng, thậm chí rất ít ra khỏi nhà, ngay cả học tập đều là tự học ở nhà.
Nếu không phải Hàn gia có chút bản lĩnh, trường học cũng nể mặt vài phần, sợ là Hàn Duyệt không cách nào thuận lợi tốt nghiệp thi lên đại học.
Khi Hàn Viễn chạy tới phòng bệnh, Lâm Lam đã ngừng khóc, bà đang cười tủm tỉm đút nước cho Hàn Duyệt uống.
“Cha. . . . . . . . . . . .” Hàn Duyệt uống nước xong thì đỡ hơn nhiều, nhìn thấy Hàn Viễn tới liền cười gọi.
Hàn Viễn đỏ mắt, nhưng không khóc, chỉ nói, “Được, được, cha biết con sẽ tỉnh mà.”
Hàn Duyệt nghe mà lòng chua xót, mở miệng lại không biết nói gì, trong lúc chờ cha tới, mẹ đã nói những chuyện trải qua cho hắn nghe, Hàn Duyệt mới hiểu, mình đã lớn, lại không thể làm cha mẹ bớt lo.
Bây giờ lại nghe cha nói vậy, trong lòng càng thêm áy náy, hắn quá bất hiếu .
“Đúng rồi, đã báo cho ông bà nội, ông bà ngoại của nó chưa?” Hàn Viễn bình tĩnh lại, mở miệng hỏi.
“Đã báo rồi.” Lâm Lam vuốt đầu Hàn Duyệt, nhìn Hàn Viễn nói, “Họ chắc là đang trên đường tới.”
Hàn Viễn không trả lời, lại hỏi, “Bác sĩ đâu? Đã tới kiểm tra cho Duyệt Duyệt chưa?”
“Kiểm tra rồi, không có gì đâu, cha đừng lo nữa.” Hàn Duyệt cười mở miệng nói, “Kỳ thật không có gì mà, con chỉ thấy mình ngủ một giấc thật dài.”
Dù vậy, Hàn Duyệt lại thấy hình như trong lòng thiếu đi cái gì đó, lại không thể nhớ được đó là gì, tựa như có một lớp sương mù che khuất tất cả.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Hàn Viễn liên tục nói
Trong một lúc, phòng bệnh chỉ còn lại có tiếng cười nói rì rầm, chờ ông bà của Hàn Duyệt tới, lại là một trận vui mừng khóc lóc.
Hàn Duyệt ở lại bệnh viện ba ngày, thân thể kiểm tra vài lần, bác sỹ cam đoan không có gì mới cho xuất viện.
Hàn Duyệt vốn là bảo bối trong nhà, vừa nghe hắn được về, tức thì bị cả nhà nâng trong tay, thậm chí ngay cả Hàn Duyệt đi WC quá lâu, người nhà cũng sẽ khẩn trương, sợ lại bỗng nhiên té xỉu.
Hàn Duyệt thấy họ khẩn trương quá độ đồng thời, lại thấy xấu hổ, dù sao nếu không phải mình gặp chuyện không may, người nhà làm sao phải lo lắng tới vậy.
Hàn Duyệt không đến trường, vốn dĩ đã bị đuổi, nhưng vì Hàn gia có ảnh tưởng trong giới y học, mà Hàn Duyệt xem như nghỉ có lí do, hiệu trưởng mở mắt, chờ hết mười ngày nghỉ, Hàn Duyệt sẽ vào học.
Khi Hàn Duyệt biết mình hôn mê ba tháng hơn, thật kinh ngạc, chỉ là hắn không rõ, rốt cuộc là vì hôn mê quá lâu, hay là hắn thấy thời gian đáng lý phải dài hơn mới đúng .
Buổi sáng, Hàn Viễn đi làm, Hàn Duyệt và Lâm Lam ở nhà, Hàn Duyệt nằm trên ghế sa lon, lật xem sách ngoại khoa.
Lâm Lam rửa hoa quả để trên bàn, ngồi cạnh Hàn Duyệt, chọn một quả táo, gọt vỏ, đưa cho Hàn Duyệt, thuận miệng hỏi, “Duyệt Duyệt sao lại bắt đầu hứng thú với ngoại khoa?”
“Khoa não không có ích gì hết.” Hàn Duyệt nhận quả táo, cắn một miếng, ánh mắt không dời khỏi sách , “Vẫn là ngoại khoa tốt hơn, ngay cả phụ khoa cũng hữu dụng hơn khoa não.”
Lâm Lam ngây người, khó hiểu con mình sao lại nói vậy, dù sao lúc trước khoa não là Hàn Duyệt tự mình chọn, hơn nữa khoa não sao lại vô ích.
“Duyệt Duyệt không thích khoa não?” Lâm Lam thật cẩn thận hỏi, nếu con mình không thích thật, vậy nghĩ cách cho con chuyển hệ, dù sao con mình thích gì mới là quan trọng nhất.
Hàn Duyệt cũng ngây người, sau khi nói ra, hắn liền sửng sốt, hắn không rõ sao mình lại có loại ý tưởng này, khép sách lại, Hàn Duyệt nhìn mẹ mình, lộ ra một nụ cười, nói, “Thích a, chỉ là muốn học thêm nhiều thứ.”
Lâm Lam thở ra, vươn tay vuốt tóc Hàn Duyệt, “Duyệt Duyệt, học nhiều không xấu, nhưng mà y học, thuật nghiệp là có chuyên môn.”
Hàn Duyệt hiểu ý mẹ mình, cắn miếng táo, nuốt xuống rồi mở miệng nói, “Con hiểu mà, mẹ đừng lo.”
“Mẹ không lo, Duyệt Duyệt lúc nào cũng rất ngoan.” Lâm Lam cười tủm tỉm gọt trái cây, “Mẹ có hầm gà, để con bồi bổ thân thể.”
“Cám ơn mẹ.” Hàn Duyệt để sách lên bàn, ôm ôm gối ăn táo nhìn Lâm Lam, Lâm Làm kì thật không đẹp, nhưng ẩn chứa khí chất dịu dàng, cũng chính loại khí chất này hấp dẫn Hàn Viễn.
“Mẹ, vì sao lại thích cha?” Hàn Duyệt ăn táo hỏi.
Lâm Lam mặt đỏ, trừng Hàn Duyệt, cầm con dao nhỏ đặt sang một bên, mới mở miệng nói, “Sao lại hỏi chuyện này?”
“Muốn biết, mẹ nói đi mà.” Hàn Duyệt không biết vì sao, hắn bỗng nhiên muốn biết.
“Cảm giác.” Lâm Lam ăn táo, chậm rãi nói, “Cha con à, có thể cho mẹ cái cảm giác yên ổn, cho mẹ cảm giác an toàn, có thể giao bản thân cho ông ấy.”
“Ở chung với ông ấy rất vui, mẹ nghĩ nếu có việc, chỉ cần nói với ông ấy, thì không cần phải lo nữa.” Lâm Lam nhớ tới lúc chưa kết hôn với Hàn Viễn, cười đầy ngọt ngào.
Hàn Duyệt nghe mẹ nói vậy, cứ có một cảm giác rất quen thuộc, loại cảm giác này hắn cũng từng có, nhưng lại không thể nhớ nổi. Bỏ hạt táo vào gạt tàn, lại rút khăn giấy lau khô tay, hắn bất giác ôm gối thất thần.
Lâm Lam tỉnh lại từ trong lý ức của mình, nhìn Hàn Duyệt, chỉ thấy Hàn Duyệt hai mắt trống không, khóe miệng còn mang theo một nụ cười như hồi tưởng lại rất ngọt ngào, hệt như một thiếu niên đang yêu, Lâm Lam suy tư, đẩy đẩy vai Hàn Duyệt, mở miệng hỏi, “Duyệt Duyệt, có phải thích ai rồi không?”
Hàn Duyệt chớp mắt, có chút mơ hồ, nhìn mẹ mình, “Không có a.”
Lâm Lam thấy Hàn Duyệt phủ nhận, không truy vấn, dù sao Hàn Duyệt đã mười tám, xem như là người lớn, “Nếu có, Duyệt Duyệt thích ai, thì dẫn về cho mẹ xem, mẹ không phải người cũ kỹ, chỉ cần Duyệt Duyệt thích, mẹ cũng sẽ thích.”
Hàn Duyệt bị mẹ nói có chút xấu hổ, vẫn dạ một tiếng, cam đoan nói, “Chờ có, nhất định con sẽ dẫn về cho mẹ xem.”
“Ừ, Duyệt Duyệt xem Tv đi, mẹ đi làm cơm.” Lâm Lam bỏ hạt táo vào gạt tàn, lau khô tay, đưa remote cho Hàn Duyệt, “Đừng đọc sách hoài, thả lỏng chút đi.”
“Dạ.” Hàn Duyệt tùy tay mở TV, bắt đầu chọn đài mình muốn xem.
Lâm Lam cười cười, rót ly nước đặt trước mặt Hàn Duyệt mới vào trong nấu cơm.
Tiết mục trong Tv quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài cái, không có thứ Hàn Duyệt muốn xem, có một đài đang chiếu tiếu ngạo giang hồ, nhưng mà Hàn Duyệt từng xem rồi, không muốn xem lại, không thấy gì xem được, Hàn Duyệt bất đắc dĩ ôm gối, bật về đài lúc nãy.
Nhưng mà, càng xem trong lòng Hàn Duyệt càng bực mình, đặc biệt là lúc Đông Phương Bất Bại lên sân khấu, Hàn Duyệt kém thiếu chút là mắng ra tiếng, bộ quần áo màu hồng đó, gương mặt vẻ đầy hoa đào đó, làm sao giống Đông Phương Bất Bại.
Hàn Duyệt cắn gối ôm, nhìn Đông Phương Bất Bại biểu hiện, tức giận đồng thời thấy thương cảm, hắn thấy Đông Phương Bất Bại không nên như thế, hơn nữa Dương Liên Đình, sao lại dám đối xử với Đông Phương như vậy.
Lòng chua xót phẫn nộ thương cảm nhất thời tất cả cảm xúc kích động lên, khi nhìn thấy Đông Phương chết, Hàn Duyệt đã rơi lệ đầy mặt, không phải thế, không nên như thế, Đông Phương của hắn sao lại thế được.
“Duyệt Duyệt sao vậy?” Lâm Lam từ nhà bếp đi ra, vốn định gọi Hàn Duyệt ăn cơm, lại thấy Hàn Duyệt như vậy, nhất thời kinh hoảng, chạy đến cạnh Hàn Duyệt bên người, ôm lấy đầu hắn.
Hàn Duyệt cứ khóc mãi, hắn ôm chặt thắt lưng mẹ mình, vùi đầu vào lòng mẹ, “Không nên như thế. . . . . . . . . . . .”
“Duyệt Duyệt nói cho mẹ, như thế cái gì?” Lâm Lam tràn ngập bối rối, không khỏi khóc ra, “Nói cho mẹ biết, bảo bối làm sao vậy?”
Hàn Duyệt nghe mẹ nói, mới dần dần bình tĩnh lại, đẩy mẹ mình ra, Hàn Duyệt nghi hoặc, “Mẹ à, không sao cả.”
“Vậy sao lại khóc?” Lâm Lam thấy từ sau khi con mình tỉnh lại, đã không còn hoạt bát đầy sức sống như trước, có đôi khi thường xuyên một mình ngẩn người.
“Không biết.” Hàn Duyệt không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói với mẹ, là bởi vì xem TV, nhìn thấy đại BOSS xấu xa chết, mình liền khóc ra.
Hàn Duyệt sợ mẹ lo lắng, nghĩ chút nói, “Con có chút sợ đi học, vừa không quen ai, lại vừa đi học trễ hơn người ta nên có chút lo lắng.”
Lâm Lam nghe Hàn Duyệt nói, hơi thở ra, vuốt đầu Hàn Duyệt, “Đừng sợ, Duyệt Duyệt đáng yêu như vậy, đến lúc đó nhất định có thể quen rất nhiều bạn . . . . . . . . . . . Cho dù xui xẻo, lỡ cái gì cũng không biết, thì về nhà học, đó là trường cũ của cha mẹ, trong đó có không ít bạn bè của cha mẹ, Duyệt Duyệt không cần lo.”
Hàn Duyệt gật đầu, trong lòng vẫn có chút khó chịu, càng khó chịu chính là, Hàn Duyệt không biết mình sao lại để ý, để ý một nhân vật hư ảo trong phim, “Mẹ, con đau đầu, con về phòng nghỉ một chút, chờ cha về lại xuống lầu ăn cơm.”
“Rồi Duyệt Duyệt đi nghỉ đi, không cần xuống lầu ăn cơm, mẹ sẽ chừa, khi nào muốn thì xuống ăn.” Nghe Hàn Duyệt nói, Lâm Lam vội đáp.
Hàn Duyệt không khỏi càng thêm áy náy, ôm mẹ mình, mở miệng nói, “Mẹ đừng lo lắng, không có sao đâu mà.”
“Mẹ biết.” Lâm Lam ôm đứa con đã cao hơn mình, “Chỉ cần Duyệt Duyệt vui vẻ, Duyệt Duyệt sống tốt, vậy mẹ yên tâm.”
Hàn Duyệt gật đầu thật mạnh, thân hôn lên mặt mẹ mình, nói, “Con đi tắm rồi xuống.”
“Duyệt Duyệt nghỉ ngơi đi, không cần phải xuống làm gì.” Lâm Lam sao lại không biết tâm ý của con mình, mở miệng nói.
“Không sao mà, con đỡ hơn rồi.” Hàn Duyệt nhức đầu, cười ha hả, chạy lên lầu, nhà họ phòng ngủ đều nằm trên lầu.
Trở lại phòng, Hàn Duyệt đóng cửa lại, ngã mình xuống cái giường mềm mại, Hàn Duyệt cắn chăn bắt đầu ở trên giường lăn lộn.
Vì sao hắn lại để ý một nhân vật hư ảo, hay là, hắn để ý kỳ thật là Đông Phương Bất Bại? Hàn Duyệt nghĩ đến đây, bỗng nhiên thấy thật 囧囧, hắn vì sao lại để ý Đông Phương Bất Bại?
Lúc Hàn Duyệt 囧, Đông Phương hối hận thống khổ không thôi, y đã tính trước mới dám đánh Hàn Duyệt, vết thương đó thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng lại không có nguy hiểm, thậm chí ngay cả danh y, y cũng chuẩn bị tốt, Bình Nhất Chỉ bị y kéo tới, dịch dung rồi ở trong y quán gần khách *** nơi Hoa Sơn phái ở, nơi đó vốn là căn cứ của Nhật Nguyệt Thần giáo thiết lập để tìm hiểu tin tức.
Bình Nhất Chỉ giả làm một danh y có tiếng ở Giang Nam, chờ Hoa Sơn phải tới mời.
Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi thỉnh chính là hắn, nhưng mà rõ ràng là vết thương không nặng, Hàn Duyệt lại cứ hôn mê bất tỉnh, thậm chí thân thể cũng ngày càng suy yếu hơn.
Bình Nhất Chỉ không biết phải nói thế nào với Đông Phương, chính ông cũng không biết Hàn Duyệt xảy ra chuyện gì.
Hết Đệ tứ thập cửu chương – Trở về hiện đại Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui