Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Mặt trời mọc phía Đông, ló ra từ tầng mây, khi sương trắng dần tan bớt để nắng mới lên thì Dương Liên Đình cũng vừa tỉnh dậy

Mặt trời mọc phía Đông, ló ra từ tầng mây, khi sương trắng dần tan bớt để nắng mới lên thì Dương Liên Đình cũng vừa tỉnh dậy, bắt đầu chuẩn bị cho một ngày vất vả.

Cái gọi là tổng quản, nói đường hoàng một chút, thì chính là Hắc Mộc Nhai tiểu tài thần, quản lí mọi việc từ cao đến thấp trên Hắc Mộc Nhai, từ việc nhỏ như tiền mắm muối tương dấm, cho đến việc lớn an bài hết thảy vấn đề giáo chủ ăn mặc ở đi lại, những chuyện không cao không thấp cũng do hắn Dương Liên Đình chưởng quản, nghe thì thật uy phong, nhưng hắn biết, tổng quản cũ đã từng làm tiền nhiệm giáo chủ Nhậm Ngã Hành mất hứng, sau đó bị Hấp Tinh đại pháp xử lý thành xác khô.

Hắn còn được biết, không ít người ngay ngày hắn nhận chức đã bắt đầu cá cược, cược xem hắn có thể sống mấy ngày, bất quá người người đều thua cuộc, các lão bà như hoa như ngọc của Đông Phương giáo chủ ra đi, hắn Dương Liên Đình lại còn sống, ngoại trừ đầu khớp xương bị đứt vài lần……

Dương Liên Đình bắt đầu chỉnh lý ăn mặc của mình, ngầm ngẫm lại những chuyện muốn làm hôm nay, suy nghĩ lại những chỗ không ổn, rồi sắp xếp lịch trình lần nữa.

“Tổng quản thực để ý tới chuyện của giáo chủ!”

Thị nữ thắt đai lưng, khen ngợi Dương Liên Đình, từ khi Đông Phương giáo chủ đột nhiên trong một đêm khiến mấy phu nhân hồn đoạn Hắc Mộc Nhai, mộng tưởng của các nữ tử với Đông Phương giáo chủ cũng như gạch đá nát vụn, tìm cũng chẳng ra ai.

Dương Liên Đình cười nhạt, hắn bất quá không muốn chết sớm thôi, những chuyện trước kia chẳng thèm làm, giờ đều đã làm, nhưng cứ hơi tí là gần chết, nhìn thế nào cũng cảm thấy mất nhiều hơn được.

“Hôm trước Thanh nhi nghe nói tổng quản sai người hướng Nam biên mua tơ lụa thượng đẳng, vô luận tính chất, ánh sáng màu sắc đều là thượng thừa, có phải Hắc Mộc Nhai sắp có hỉ sự không?” Tỷ như giáo chủ lại đột nhiên muốn nạp thiếp ? Có lẽ cưới thêm giáo chủ phu nhân?

“Cái này…… Liên Đình không dám vọng đoán, bất quá là giáo chủ yêu cầu, Liên Đình cứ y mệnh mà làm.” Dương Liên Đình cười, hắn không thể nói giáo chủ gần đây thích thêu tráng lệ non sông ah.

“Ha hả a……” Mấy thị nữ trẻ tuổi cười bên giường.

Dương Liên Đình khó hiểu, xoay qua nhìn, thấy họ truyền tay nhau xem một hà bao (túi hương) được thêu tinh xảo, mặt laapj twcs có chút hồng.


“Tổng quản…… Đây là cái gì?” Một người lắc lắc hà bao trước mắt Dương Liên Đình.

“Tổng quản không ra khỏi Hắc Mộc Nhai…… Lúc đến đây cũng chưa từng thấy nó……” Một cái nữ tử tuệ nhãn chuyển động, ám chỉ rõ ràng.

“Tổng quản, ai đưa vậy?” Người kia con mắt nhìn quanh bốn phía, nói nhỏ: “Thêu uyên ương đó……”

“Có phải người cùng cấp bậc chúng ta không?”……

Các cô nương càng đoán càng loạn, khiến Dương Liên Đình sắc mặt tái xanh.

“Nói bậy bạ gì đó! Nhặt được!” Dương Liên Đình nghiêng đầu sang chỗ khác… giống như không quan tâm, trong đầu lại hiện lên thân ảnh xấu hổ giao nó cho hắn rồi xoay người chạy đi —

Nữ hài kia hắn cũng quen biết, chỉ là, khi nhìn bóng hình kia bỏ đi, Dương Liên Đình đã nhíu mày, nhớ tới hình dáng giáo chủ đêm đó…… Thấy được, chạm được, chỉ là, chỉ là không chiếm được!

“Tổng quản?”

“Dương tổng quản?”

“Đó là tỷ muội tầng kia a?”

Một đàn thị nữ đang chờ Dương Liên Đình không đánh đã khai, chọc ghẹo Dương tổng quản, nhưng thấy y một người đột nhiên suy nghĩ xuất thần, đôi mày kiếm cau lại như đang suy nghĩ khó khăn, giữa đôi mi đều là tình sầu, không khỏi khiến họ càng thêm buồn cười trêu ghẹo tiếp.

“Ai sẽ thích ta? Các ngươi a, lại lấy ta làm trò cười!” Sao có thể thích hắn, hắn Dương Liên Đình bất quá là một “Giang hồ phế vật”dựa vào Đông Phương Bất Bại để tồn tại.


Dương Liên Đình cười nói với bọn thị nữ, rồi ôm đống sổ sách đã thẩm tra tối qua, căn bản không muốn tiếp chuyện bang tỷ muội này.

“Tức giận sao?”

“Hay là xấu hổ?”

Nữ hài môn phía sau nói thầm, Dương Liên Đình nghe được thở dài, dự định lấy lại rồi trả cho cô nương kia, nhưng hắn làm sao có thể là đối thủ của đám người này, chỉ có thể dùng trí.

“Các ngươi a, đừng náo loạn nữa, mau trả hà bao cho Dương tổng quản, chờ Dương tổng quản thành thân thì mời các ngươi uống rượu mừng.” Một thị nữ lớn tuổi giật hà bao khỏi tay thị nữ kia, thuyết: “Đến lúc đó, cũng đừng quên tỷ tỷ ta giúp ngươi lấy lại hà bao, phải bảo tiểu nương tử của ngươi kính chúng ta mấy chén a!”

“Tỷ tỷ cũng hùa vào chọc Liên Đình. Ở đây ai có thể để ý ta? Không võ công lại không bản lĩnh.” Người vợ ở nơi nào, cũng sẽ không tại Hắc Mộc Nhai.

“Tổng quản con mắt rất cao, tổng quản hạ mắt thấp xuống một chút là có thể thấy các cô nương trên nhai len lén thích tổng quản.” Người nói chuyện cười, nhét hà bao vào trong tay Dương Liên Đình.

“Như tỷ tỷ cát ngôn!”

Dương Liên Đình cười, tiếp nhận hà bao, qua quýt bỏ vào trong ngực, xoay người ra khỏi phòng, ngầm tính lát nữa khi xong việc của giáo chủ thì tiện đường trả hà bao lại. Không thể đáp lại thì cũng đừng làm lỡ nhân duyên của cô nương người ta, hắn Dương Liên Đình sinh tử khó tự quyết, không nên liên lụy người khác.

Dương Liên Đình ôm đồ vật này nọ bước nhanh ra khỏi phòng, cách đó không xa là sương mù tràn ngập thềm đá, ánh sáng buổi sớm cũng không xuyên thấu được sương mù này – ánh sáng nhạt nhè nhẹ, cấp tốc hiện lên, phảng phất Hắc Mộc Nhai này là nơi Nhật Nguyệt gặp nhau, mỗi ngày ngửa đầu, các cao nhân bay tới bay lui trong không trung, mỗi cú nhảy dài mấy trượng, như trước xẹt qua xẹt lại trên đầu hắn.

Từ mùa đông năm ngoái, hắn bị mang đến Hắc Mộc Nhai, tới nay đã nửa năm ……

Tựa như một giấc mộng.


Mà hắn Dương Liên Đình thật giống phàm nhân xông vào thiên đình trong mộng, tận mắt thấy người khác đều là thần tiên, đều mang tiên pháp, cứ nhắm trời cao mà bay.

Còn hắn là con người, ngoại trừ ngưỡng vọng thì chỉ có thể ngưỡng vọng, sau đó là chết lặng, đồng thời tập mãi thành thói quen, mặc cho người khác bay qua bay lại trên đầu hắn, thậm chí còn có tên đáng ghét, dùng đầu hắn làm điểm tựa–

Là ai, hắn cũng không thấy rõ, cứ coi như mình gặp bướng bỉnh tiểu yêu, sau đó tưởng tượng nàng mỹ lệ động nhân, cười rộ lên sẽ thấy một cặp tiểu răng nanh khả ái, nếu không nhờ tự hình dung thế, hẳn hắn không dễ dàng chịu việc bị đạp lên đầu suốt nửa năm.

Vẫn như thường lệ, Dương Liên Đình ôm trọng trách vô cùng nặng nề đột nhiên bị vứt cho từ năm ngoái, người giang hồ luôn nói chết có gì đáng sợ, nhưng sổ sách luôn là thứ khiến họ tránh không kịp, kiêm căm thù đến tận xương tuỷ —

Đúng vậy, Nhật Nguyệt thần giáo buồn thiu sổ sách, chữ như vẽ bùa không ai đọc hiểu sổ sách, hắn phải cố xem mà làm việc, dẫm lên thạch thê được điêu khắc tinh tế, để lại từng vết chân rẽ mây hướng vào chỗ sâu trong — Đông Phương giáo chủ đại điện.

Khoảng cách từ sườn núi tới đỉnh núi, nha đầu võ công kém cỏi nhất trong giáo cũng chỉ dùng một khắc (20 phút) công phu, mà trong một khắc này có hơn phân nửa là đi báo danh hào, đợi cho thủ vệ khắp nơi đến khám xét, không như hắn, một canh giờ, còn chưa khám xét, chưa báo danh, bọn thị vệ đã từ thật xa nhìn hắn tập tễnh, dáng dấp đi bước một thở hổn hển như trâu, nhìn xa đã biết người tới là ai.

“Không cần nhìn, ngoại trừ phế nhân nhắc đến tối qua còn có thể là ai?” Một người ngáp một cái, nhìn tên mới tới đứng cạnh mình đang quan sát, không khỏi cười nói.

“Xem ra cũng khôi ngô!”

Người mới tới vươn cổ nhìn, nhìn xa xa từ đầu là một điểm đen, nửa ngày sau điểm đen liền hiện rõ là Dương Liên Đình, khiến y hơi có chút không thể tin tưởng, rõ ràng người phía dưới vóc người thon dài, lưng dài vai rộng, mang một cổ dương cương khí.

“Kia chỉ là cái túi da, ta nói ngươi hay, hắn cùng giáo chủ đứng đầu về dáng dấp ở đây, vấn đề là…… Ngươi xem bộ dáng ốc sên kia kìa!” Đâu giống người của Hắc Mộc Nhai!

“A……” Giáo chủ rất hảo bộ dáng đó a! Hắn mỗi lần len lén nhìn xa xa, đều là nhìn đến mất hồn a. Người mới tới mắt lại trừng lớn hơn một chút, điểm đen vẫn là điểm đen, hình như qua ba khắc công phu, người kia mới đến tầng thứ tư thôi……

“Không biết giáo chủ giữ thứ phế vật như thế làm gì?” Càng xem càng muốn một chưởng đập chết hắn.

“Ách –” Người mới im lặng, hắn càng không hiểu, giáo chủ võ công cái thế, lại mang về một phế nhân như vậy, chẳng lẽ là tìm trò chơi để chọc ghẹo?

“Ít nói thôi, giáo chủ ghét nhất người khác vô sự lắm mồm, không thấy đường chủ ngày ấy trên điện vì nói nhiều một câu, làm giáo chủ khó chịu, liền nhất chiêu mất mạng sao?” Một người đi ngang qua cảnh cáo.


“Khâu trưởng lão…… lão nhân gia hảo.” Người vừa căm giận bất mãn vội nhảy xuống, cung kính quỳ trên đất rồi chào hỏi.

“Tiểu hầu tử nhà ngươi, suốt ngày ngồi đây nóiluyên thuyên! Đó chính là Dương tổng quản trong đồn đại à?” Người có chòm râu hoa râm nhìn điểm đen ra sức chạy dưới núi, cũng nhịn không được nhíu mày.

“Dù sao cũng tới đây nửa năm rồi, làm thế nào mà vẫn còn dùng thang!” Không biết tự đi bái sư học chút khinh công, chỉ biết ngồi trong phòng gảy bàn tính thì có ích gì.

“Giáo chủ dùng hắn, tự nhiên là giáo chủ tự quyết, ngươi cũng biết hiện nay danh môn chính phái quá rảnh rỗi, cứ thích đến Hắc Mộc Nhai chúng ta thám thính thực hư, giáo chủ xưa nay nổi tiếng thần bí, sát kẻ không thể sát, dùng người này tất nhiên có thâm ý của ngài!”

Khâu trưởng lão nhìn điểm đen phía dưới, mi bất giác cau lại.

“Khâu trưởng lão, có người nói giáo chủ thần công cái thế, đã là thiên hạ vô địch ……” người nọ ngôn ngữ tràn đầy kính phục.

“Điều đó không phải chỉ mình ta nói, Đồng trưởng lão cùng các trưởng lão khác cũng nhận xét vậy, họ bây giờ thậm chí không nhìn ra giác chủ ra chiêu lúc nào, thần công ngài đã đại thành! Bất quá giáo chủ xưa nay đối mình yêu cầu rất cao, ít ngày nữa lại có thể muốn bế quan!”

Khâu trưởng lão nói, nhìn thoáng qua Dương Liên Đình đã bò được tới tầng thứ bảy, nghĩ đến việc mình muốn nhờ người như vậy bẩm báo giáo chủ, liệu có thỏa đáng không? Nghĩ, đầu ngón tay không khỏi niết niết lá thư cầm trong tay.

Khâu trưởng lão suy nghĩ một lúc, rốt cục đã thấy điểm đen kia trèo lên đến đây, không khỏi tập trung nhìn vào, trong lòng thầm khen, dáng dấp quả nhiên tốt như trong đồn đại: Mày kiếm mắt sáng, tuy không phải người trong giang hồ nhưng mơ hồ lộ ra một cổ dương cương khí của giang hồ, cùng giáo chủ giờ đây càng lúc càng âm nhu, cứ như Nhật Nguyệt tranh nhau phát sáng, chỉ là……

Khâu trưởng lão thở dài, cơ thể hảo hảo, nhưng hết lần này tới lần khác đều là một văn bất năng võ bất năng phế vật, hơn nữa…… Khâu trưởng lão mắt như chim ưng nhìn trộm gương mặt Dương Liên Đình, ngực mơ hồ nghĩ, không phải Hắc Mộc Nhai phúc khí a, không phải hắn hoài nghi điều gì, mà là sau khi Dương tổng quản xuất hiện, liên tiếp xảy ra chuyện, làm cho hắn ngực không thoải mái, nhất là giáo chủ đột nhiên trong một đêm tru sát thất vị phu nhân, không biết tại sao không có lí do…… Làm cho người ta run rẩy!

Khâu trưởng lão nghĩ, chậm rãi nhảy về sau mấy trượng, hắn muốn âm thầm hảo hảo quan sát Dương tổng quản một phen, hắn tâm tư cẩn thận, luôn cảm thấy trong lòng bất an, nhất là khi Dương Liên Đình này chạy tới, rõ ràng mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng là mặt đỏ tới mang tai, nhưng cổ ánh lên màu đồng, hơi lộ ra vệt hồng, phản chiếu tầng mồ hôi bạc……

Hắn không thể không nhớ tới gương mặt trắng nõn tinh xảo của giáo chủ, phảng phất có cái gì hiện ra rõ ràng, rồi lại trở nên mờ ảo.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận