Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

“Nếu ta nói, ta có thể làm nữ nhân?”

Trong phòng sương mù bốc hơi, vì Đông Phương Bất Bại đột nhiên trầm giọng hỏi mà trở nên đông lạnh.

Dương Liên Đình giương mắt, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt lạnh lùng, không khỏi nhíu mày, một năm nay, Dương Liên Đình đối Đông Phương Bất Bại đã có chút hiểu biết, Đông Phương Bất Bại vô luận cao hứng hay tức giận, vẻ mặt xưa nay đều là khó có thể nắm lấy, mà giờ phút này, sự tức giận rõ ràng ỡ trên mặt, không khỏi khiến hắn trong lòng thầm giật mình.

“Liên Đình……” Dương Liên Đình mở miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết xưng hô Đông Phương Bất Bại thế nào cho thỏa đáng, thế nhưng Đông Phương Bất Bại không thích xưng hô giáo chủ này, tự nhiên phải thay đổi mới nói chuyện tiếp được.

“Ngươi gọi ta là gì?” Đông Phương Bất Bại lặp lại, giống như không kiên nhẫn, tuy lúc này hắn cũng không rõ, rằng hắn rốt cục muốn Dương Liên Đình gọi hắn kiểu gì, nhưng sau một đêm qua, hắn trong lòng tự nhiên chán ghét xưng hô xa cách này, nhất là rất có khả năng Dương Liên Đình kia cố ý dùng ngữ khí xa cách.

“Giáo……” Trừ bỏ giáo chủ, Dương Liên Đình thật đúng không biết có thể gọi kiểu gì? Nhưng hắn vừa mở miệng, liền thấy thanh tuyền xoay chuyển, thẳng bay dội vào hắn từ đầu đến chân, làm Dương Liên Đình giống như tiểu cẩu bị rơi xuống nước, cả người ướt đẫm cứ như vậy bị nước xối từ đỉnh đầu thẳng xuống.

Đông Phương Bất Bại xem Dương Liên Đình bộ dáng chật vật, đột nhiên thoải mái, tính trẻ con nổi dậy, đơn giản khiến nước suối tưới Dương Liên Đình từ trong ra ngoài, coi hắn một bộ Khổng gia lễ pháp cường hơn bao nhiêu so với Đông Phương Bất Bại!

Dương Liên Đình nâng tay nhìn nước xiết, sau đó giương mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, bỗng nhiên sửng sốt, sau đó không khỏi lại sững sờ nhìn Đông Phương Bất Bại, không nói một lời, ngược lại hướng về phía Đông Phương Bất Bại nở nụ cười.

Đông Phương Bất Bại ý cười dừng lại, hơi kinh ngạc, hỏi: “Cười cái gì?” Hắn phát ngốc à?

Dương Liên Đình không nói, lắc đầu, như cũ cười.

Đông Phương Bất Bại không khỏi dừng tay, nghĩ đến Dương Liên Đình chưa tỉnh rượu, lại bị dội nước nên choáng váng, vội từ trong ao đứng dậy, không ngờ Dương Liên Đình đứng nơi đó nhìn nhưng lại nhớ tới chỗ sơn tuyền, tiếc hận nói: “Bộ dáng cười thật lòng của ngươi, đẹp như ngươi ngày trước! Ngươi nên cười nhiều ……”

Đông Phương Bất Bại hơi sửng sốt, có chút không hiểu, Dương Liên Đình sao đột nhiên bật ra một câu như vậy, không khỏi giương mắt xem Dương Liên Đình, chẳng lẽ thực còn chưa tỉnh rượu? Híp mắt nhìn, lại thấy Dương Liên Đình sửa lại thái độ bình thường, tựa vào một bên gương, thẳng thắn xem xét mình, bộ dáng si mê, lại có chút đăm chiêu.

“Đang nghĩ gì?” Đông Phương Bất Bại một lời vừa ra, liền thấy mình hỏi ngu đần, dù Dương Liên Đình đang nghĩ gì thì vì gì y lại chịu nói?


Dương Liên Đình dựa lưng vào gương, hơi kéo vạt áo nhỏ giọt, hai mắt nhìn Đông Phương Bất Bại tắm rửa trong ao, cũng không biết chính mình đang nghĩ gì, đôi mắt mang vẻ thâm trầm khác hẳn thường ngày, nghe Đông Phương Bất Bại hỏi vậy, mở miệng: “Nghĩ nếu giáo chủ là nữ tử, Liên Đình nhất định sẽ theo đuổi tới cùng.” Hắn thật sự muốn kết hôn với Đông Phương Bất Bại, nhưng……

“Nếu không phải nữ tử?” Đông Phương Bất Bại bước ra khỏi ao, nhìn thẳng mắt Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình kéo kéo khóe miệng, dựa vào gương, nhìn Đông Phương Bất Bại một thân dấu vết, quay đầu sang một bên: “Liên Đình sẽ không làm giáo chủ đồ chơi.” Dù chết cũng thế, hắn Dương Liên Đình sẽ không vì cầu mạng mà giẫm đạp tôn nghiêm trước người mình thích, một con cẩu thích cũng là thích……

“Ta cũng không có ý này!” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, không hiểu Dương Liên Đình sao lại cho rằng như vậy.

“Vậy ngài có ý gì?” Dương Liên Đình cười lạnh, hắn không phải nữ nhân, sẽ không vì được người coi trọng vẻ ngoài mà vui sướng, lại càng sẽ không học đám đệ tử bị khinh bạc, vì danh lợi, lấy thân thị quân cầu chút vinh hoa lợi lộc, hắn chỉ cầu được yêu, được gần nhau mà thôi! Không nhiều lắm, lại khó cầu!

“Liên đệ muốn gì?” Muốn gì hắn đều cấp! Đông Phương Bất Bại kề sát Dương Liên Đình, hắn thích Dương Liên Đình, hơn nữa Dương Liên Đình giờ phút này rất chân thật, mà không phải đeo sợ hãi mặt nạ Liên đệ.

Dương Liên Đình nhíu mày, cười nhạo: “Ngươi cho ta là gì?” Một người vì vinh hoa mạng nhỏ, sẽ lấy thân thể trao đổi nịnh nọt?

“Ta cho ngươi là Dương Liên Đình!” Đông Phương Bất Bại vươn tay thăm tiến Dương Liên Đình quần áo, ai có thể so với nam nhân biết nam nhân thân thể thích gì đây? Hắn không tin Dương Liên Đình sau khi trải qua đêm qua, còn có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

“Giáo chủ!”

Dương Liên Đình hô hấp cứng lại, tự cảm giác được Đông Phương Bất Bại đi tới, dư ôn đêm qua giống như chưa tán, một cỗ khô nóng theo Đông Phương Bất Bại tới gần mà ập lại, giờ phút này lại làm Dương Liên Đình khó có thể thở dốc, bất quá vẫn còn giãy dụa, là nam nhân nên tới luôn, nhưng loại cá nước thân mật này chỉ nên là nhất thời vui thích, chung quy không nên làm.

“Ta không phải giáo chủ……” Đông Phương Bất Bại nói nhỏ, tay chạy dưới áo Dương Liên Đình.

Y phục ướt sũng, nước ướt đẫm bụng khi lướt qua mang lại cảm giác ôn nhuận.

“Liên đệ…… Ngươi muốn gì?”


“……” Dương Liên Đình mặt quay sang một bên, tối qua hắn say, nhưng hôm nay hắn không say.

“Liên đệ…… Ta đều cho ngươi!”

“……” Dương Liên Đình mắt nhìn thẳng cái ao, cố gắng nói với chính mình, dù sẽ làm Đông Phương Bất Bại tức giận thì hắn cũng không phải đồ chơi bên gối, coi nhau là gì chứ? Ở trên, ở dưới? Thì sao, cảm giác này thật giống như triều thần bị Thái hậu nhìn trúng……

“Ngươi nói đi!” Muốn quyền? Đòi tiền? Đông Phương Bất Bại đặt Dương Liên Đình trong lòng, Dương Liên Đình càng là như thế, hắn càng thích, không giống nữ nhân nhất mực lấy lòng hắn.

“Ngươi phóng…… Ngươi!? Ngươi……”

Dương Liên Đình thở dốc không nói hết, lời nói đánh bạc cái mạng vừa ra khỏi miệng, đã bị hành động lớn mật của Đông Phương Bất Bại làm cả kinh không thể ra lời, lần đầu tiên…… Lần đầu tiên hắn phát hiện chuyện như vậy, nguyên lai cũng không phải chính mình có thể định đoạt.

“Phóng? Ngươi nói, như vậy…… Như thế nào phóng?” Đông Phương Bất Bại thấp giọng hỏi, lời nói vô cùng thân thiết ngay bên tai Dương Liên Đình, cùng với thanh âm dã tính quen thuộc đêm qua kêu gào, quanh quẩn……

[ hòa hài ]

Nước ao nổi bọt sóng, chỉ có tiếng nước suối chảy vào trong ao ào ào, lẳng lặng lướt qua hai thân thể mỏi mệt quấn vào nhau trong nước, róc rách mà rơi.

Dương Liên Đình không nói chuyện. Sau toàn bộ cuồng loạn quay về bình tĩnh, hắn ôm lấy Đông Phương Bất Bại, tựa vào bệ trên vách đá, hai mắt nhìn bệ kia đã đầy chỗ lõm, giống mưa to đã trút xuống đây —

Có một số việc, phải làm mới biết được, mà có một số việc, tình lại mới có thể biết.

“Liên đệ……” Đông Phương Bất Bại nửa khép mắt, đầu đặt trên vai Dương Liên Đình, kéo tay Dương Liên Đình đặt bên hông, nỉ non, tựa như ngẩn ngơ chưa tỉnh, khóe miệng mang cười, trong lòng dính dính, có một cảm giác thuộc về không nói nên lời, sau đêm qua như vậy, Đông Phương Bất Bại liền yêu loại cảm giác này, hận không thể trồng một cái cây tạo cảm giác đó trong lòng.


“Ân!” Dương Liên Đình nghiêng mắt, có thể thấy Đông Phương Bất Bại đang quay mặt nhìn mình, tỏa ra khuyến khích động nhân tâm mị hoặc như tơ, cực kỳ giống ánh trăng đêm qua, mĩ lệ không phân biệt giới tính.

“Liên đệ nghĩ muốn cái gì?” Đông Phương Bất Bại lần đầu tiên cảm thấy mình yếu đuối, lần đầu tiên đặt toàn bộ sức nặng của mình trên người Dương Liên Đình, dựa sát vào nhau rồi nói nhỏ, đột nhiên cảm thấy nữ tử rất hạnh phúc, các nàng từ nhỏ đã có hạnh phúc như vậy, được nằm trong tay người mình yêu — hắn cũng muốn có.

Dương Liên Đình không nói, điều hắn muốn, Đông Phương Bất Bại sẽ không cho hắn, cần gì phải hỏi.

“Sao không nói lời nào?” Đông Phương Bất Bại nửa khép mắt, tay nhanh cầm tay Dương Liên Đình tạo thành chữ thập.

“Vì sao chính là ta?” Dương Liên Đình nhìn tay mình trong tay Đông Phương Bất Bại, mười ngón tương hợp, đầu óc hỗn độn.

“Ngươi không thích chúng ta như vậy?” Đông Phương Bất Bại khóe miệng mỉm cười, mắt lóe lên, cùng là nam nhân hắn hiểu rõ điểm này, bọn họ đều thích, bằng không…… Sẽ không kiệt sức như vậy.

Thích…… Như thế nào sẽ không thích! Là nam nhân đều thích!

Dương Liên Đình không nói gì, hắn để ý chính là hắn dạng này là gì? Định cứ như vậy sống? Chờ Đông Phương Bất Bại có niềm vui mới, sau đó hắn cũng giống mấy phu nhân kia bị giết?

“Ân?” Đông Phương Bất Bại không thích Dương Liên Đình ở phía sau trầm mặc, cảm thấy giống như việc này chỉ có mình khoái hoạt, hắn muốn Dương Liên Đình cũng thích, chỉ có thích, chuyện hai người mới xem như chắc chắn.

“Thích.” Dương Liên Đình thấp giọng nói.

“……” Đông Phương Bất Bại cười, thân xoay lại ôm lấy Dương Liên Đình, “Vậy sao phải rầu rĩ.” Cứ như hắn lại bắt buộc y làm gì ấy.

“Nhưng ta không muốn như vậy!” Dương Liên Đình nhìn đỉnh đầu Đông Phương Bất Bại, không muốn lại nhượng bộ vì lợi ích toàn cục, trong tình hình này, hắn chán ghét hư tình giả ý, chán ghét chuyện như vậy, càng không muốn đội mặt nạ giả bộ về tình cảm.

“Không muốn như vậy?” Đông Phương Bất Bại tâm trầm xuống, vui sướng tràn đầy như bị phủ sương giá, nhất thời rầu rĩ ngưng kết trong ngực muốn phát tác, lại không muốn lần nữa làm Dương Liên Đình bị thương, không thể không nhẫn nhịn.

“Ân!” Dương Liên Đình gật đầu, ngầm đợi Đông Phương Bất Bại lại đánh hắn gẫy xương, hoặc là một chưởng đánh chết hắn, tiếp tục nói: “Ta không muốn như vậy, ta chỉ muốn kết hôn với một nữ tử bình thường, sống những ngày bình thường.”

“Ngươi đi theo ta, sẽ có vinh hoa phú quý, ta còn có thể truyền thụ ngươi tuyệt thế võ công, ngươi cũng biết thiên hạ này, duy ta bất bại, ngươi chỉ cần theo ta, ta đều có thể cho ngươi!” Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói, mặc dù cầu người như vậy sẽ tổn hại chính mình tôn nghiêm, nhưng hắn muốn giữ lấy tâm Dương Liên Đình, cho dù y chỉ yêu quyền lợi cùng địa vị của hắn.


“Ta muốn chúng làm gì?” Dương Liên Đình cảm thấy buồn cười, hắn là một phàm phu tục tử, chưa từng nghĩ tới cái gì độc bộ võ lâm, tuyệt thế võ công có thể làm cơm ăn? Mà giang hồ này đâu có kẻ cả đời bất bại? Giang hồ chính là nơi người ăn thịt người.

“Có ta ở đây bên người, không ai dám khi nhục ngươi! Ngươi ở lại bên ta, Nhật Nguyệt thần giáo đều thuộc về ngươi?”

“Ta không có bản sự đó, cũng không có vọng tưởng kia!”

“Ngươi có tin ta sẽ đánh gãy chân ngươi, làm ngươi vĩnh viễn không thể rời ta nửa bước?”

“Vậy không bằng giết quách ta đi.” Đã chết qua vài lần, bất quá không chết hẳn mà thôi.

“Ta sẽ làm ngươi muốn sống không thể, muốn chết không thể.” Một câu, nếu rời hắn Đông Phương Bất Bại, chết cũng không được.

“Ngươi rốt cuộc phải làm sao mới có thể thả ta?”

“Ngươi hỏi sai rồi, ngươi đáng ra phải hỏi chính mình, xem ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, ngươi nên biết cân nhắc tốt xấu!” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, đứng dậy mặc đồ, đưa lưng về Dương Liên Đình lẳng lặng nói.

“Nếu ta không biết?” Ngươi sẽ giết ta? Dương Liên Đình ngồi sau Đông Phương Bất Bại đứng lên.

“Ngươi yêu kẻ nào, ta giết kẻ đó! Ngươi trừ bỏ theo ta, vẫn chỉ có thể theo ta, ngươi trừ bỏ thích ta, cũng chỉ có thể thích ta, ngươi cả đời này chỉ có thể theo ta, cũng chỉ có thể theo ta tả hữu! Liên đệ, ta thích ngươi, đây không phải nói chơi!” Đông Phương Bất Bại quay đầu, quay đầu nhìn Dương Liên Đình, vẻ mặt nghiêm túc, “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi theo ta, ta sủng ngươi, yêu ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, ngươi muốn ai chết, ta tuyệt đối không cho hắn sống!”

“Ngươi đang nói đùa?” Dương Liên Đình mặt lộ vẻ cười, trong đầu là mặt sau của Đông Phương Bất Bại câu nói, trong lòng hơi giật mình.

“Sao lại đùa?” Đông Phương Bất Bại cười xoay người, tay lướt qua mặt Dương Liên Đình, sờ soạng ***g ngực dày mà rộng lớn của Dương Liên Đình, nghiêng người, thì thầm:“Ngươi nếu cùng ta hảo, ta có thể vì ngươi làm hết thảy, cho dù là chuyện như vừa rồi, ngươi muốn ta đều cấp……”

Dương Liên Đình xấu hổ, Đông Phương Bất Bại lại nở nụ cười, với hắn đó cũng bất quá là hoan ái thôi.

“Ta là nam nhân!” Dương Liên Đình không tự nhiên kiên trì đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng.

“Nếu ta nói, ta có thể làm nữ nhân?” Đông Phương Bất Bại giương mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận