Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Mặt trời ngả về Tây, gió thổi đi sương mù trầm tích mấy ngày, mang lại một chút sáng mờ.

Dương Liên Đình ngồi trên thềm đá nhìn ra trời xa đầy mây, một mình thất thần, quy luật biến cường trên Hắc Mộc Nhai chính là tập võ, nhưng vấn đề là bái ai vi sư?

Mà ai sẽ thu một tên đồ đệ nửa chừng thế này? (ý nói Liên đệ trước kia học văn, lớn rồi mới chạy sang võ)

“Dương tổng quản có tâm sự?” Một thanh âm truyền đến tai Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình giương mắt, chỉ thấy Khúc trưởng lão đang ôm cháu gái Phi Yên đi xuống, hắn đứng dậy giúp Khúc trưởng lão ôm hài tử, cười: “Liên Đình ở Hắc Mộc Nhai đã lâu, lại không biết mình có thể làm gì.”

Khúc trưởng lão cười nhìn hoàng hôn:“Tổng quản nói sai rồi, không phải không biết có thể làm gì, mà là tổng quản muốn làm gì?”

“Muốn làm gì?” Dương Liên Đình nhìn Khúc trưởng lão, mắt lộ vẻ kinh ngạc, cảm thấy người tập võ nói chuyện thật kỳ quái.

“Giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo xưa nay đều tùy hứng mà làm, nếu tập võ mà không thể làm việc bản thân muốn làm, vậy tập võ để làm gì đây?” Khúc trưởng lão cười hỏi Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình không khỏi sửng sốt hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải để trừ gian diệt ác? Quảng bá chính nghĩa, giải quyết những bất công của thiên hạ?”

“Ha ha!” Khúc trưởng lão cười lớn, nhìn lại Dương Liên Đình:“Nói nghe rất hay, giống những thứ gọi là danh môn chính phái hay nói, miệng đầy mua danh cầu lợi.”

“Liên Đình không hiểu!” Dương Liên Đình ôm Phi Yên, trong mắt đều là nghi vấn.

“Ngươi thấy Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta thế nào?”

“Tàng long ngọa hổ!” Nhật Nguyệt thần giáo nhân tài đông đúc, tùy tiện tóm cái lâu la đều là người nổi danh trong giang hồ.


“Vậy họ có từng nói qua việc trừ gian diệt ác? Quảng bá chính nghĩa, giải quyết những bất công của thiên hạ?”

“Thật ra…… Chưa từng nghe nói.” Liên Đình nhíu mày.

“Ha ha a, nói vậy cũng đúng, Nhật Nguyệt thần giáo ta xưa nay không cầu hư danh, trừ gian cũng thế, diệt ác cũng thế. Chỉ là nhất thời cao hứng, muốn làm thì làm, cũng không lưu lại tính danh gì, lại càng sẽ không tuyên truyền xung quanh, ngươi nói họ mưu cầu điều gì?” Khúc trưởng lão nhìn trời chiều, giống như đang hỏi Dương Liên Đình, lại tựa như đang hỏi chính mình.

“Mưu cầu thống khoái?” Dương Liên Đình thử đáp.

“Nói rất hay! Lời này lão phu thích!” Khúc trưởng lão cười vỗ vỗ Dương Liên Đình, “Chúng ta cầu chính là thống khoái trong lòng, trong lòng cao hứng, nói thế, ngươi không hẳn tin, năm đó lão phu vì [ Quảng Lăng Tán ] một hơi đào hai mươi chín tòa cổ mộ thời Tấn, cho đến khi tìm thấy đồ trong mộ Thái Ung mới thôi! Nghe vậy tổng quản có cảm thấy Khúc mỗ tội ác tày trời?”

“Khúc trưởng lão thật sự là yêu cầm như si!”

Dương Liên Đình mỉm cười nói, trước kia nghe người ta nói quật mộ người khác tội không thể tha, nhưng nay ngay cả mạng người cũng có thể đùa bỡn trong tay, huống chi là mộ phần người khác.

“Bất quá là vì ham mê không từ thủ đoạn! Trong lòng tổng quản nhất định cảm thấy lão phu đối tổ tiên đại bất kính, tội ác tày trời?” Khúc trưởng lão dứt lời quay đầu nhìn Dương Liên Đình, trong ánh mắt tưởng như nhu hòa nhưng nhìn kỹ lại có mạt sắc bén, Hắc Mộc Nhai là thánh thổ của loại người tùy hứng như bọn hắn, không ai sẽ thích bị một ngoại nhân quấy nhiễu xu hướng vốn có này.

“Ách?” Dương Liên Đình trong mắt chợt lóe, nội tâm hắn như trước chứa đầy tam cương luân thường, hắn không thể lý giải việc quấy rầy người chết ngủ yên, nhưng nhiều người trước khi chết đã hưởng hết vinh hoa phú quý, nay còn muốn mang cả người cả vật vùi vào phần mộ, hắn cũng vô pháp lý giải.

“Việc ai nấy làm, Liên Đình nhớ giáo chủ từng nói Nhật Nguyệt thần giáo xưa nay là làm theo ý mình, không chịu thế gian pháp luật hạn chế, Liên Đình không hiểu Khúc trưởng lão vì sao phải để ý quan điểm của Liên Đình?”

Khúc trưởng lão cười, hạ mắt, thầm nghĩ nếu không phải giáo chủ đối đãi ngươi bất đồng, lão phu để ý làm chi? Nhưng trên mặt lại thản nhiên cười nói: “Tổng quản nói rất đúng, thế gian này người mua danh cầu lợi nhiều lắm, mà cái gọi là danh môn chính phái quấy nhiễu giết người, chỗ nào cũng có, Hắc Mộc Nhai là chúng ta nhạc thổ, lão phu hy vọng tổng quản có thể biết.”

Liên Đình moi móc lời y nói, không hiểu Khúc trưởng lão nhìn ra cái gì: “Khúc trưởng lão đây là ý gì?”

Khúc trưởng lão đưa tay tiếp nhận cháu gái cười: “Lão phu hy vọng tổng quản có thể làm một người chân chính của Hắc Mộc Nhai trên Hắc Mộc Nhai. Cho nên lão phu mới nói tổng quản không phải không thể làm gì, mà là chưa từng suy nghĩ cẩn thận muốn làm gì? Nếu đã muốn há không thể đạt thành?”


Dương Liên Đình sửng sốt, không khỏi giương mắt nhìn Khúc trưởng lão.

Khúc trưởng lão kéo tay cháu gái, cười nói với nàng:“Yên nhi, khi lớn lên ngươi muốn làm gì thì làm cái đó, như thúc thúc tổng quản tâm thành sở trí, giữ vững kiên định.”

Khúc Phi Yên cười khanh khách với Khúc trưởng lão, còn xoay gương mặt bầu bĩnh nhìn Dương Liên Đình cười: “Cha…… Cha……”

Dương Liên Đình chỉ cảm thấy mũi đau xót, không khỏi nghĩ đến Khúc Phi Yên phụ mẫu song vong, nay đi theo Khúc trưởng lão hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng chấn động, nghĩ đến sau này mình cùng Đông Phương Bất Bại khó tránh không gặp chuyện, không khỏi nói: “Liên Đình muốn là người có thể bảo hộ giáo chủ.”

Khúc trưởng lão trừng lớn mắt, quay nhìn Dương Liên Đình, hắn không nghe nhầm đi? Bảo hộ giáo chủ? Với công phu vớ vẩn cả chó mèo trên Hắc Mộc Nhai cũng chướng mắt?

“Ách……” Tập võ quá muộn! Khúc trưởng lão nghĩ nghĩ, nhưng cũng có thể y sẽ đại tài trưởng thành trễ, có thể được cao nhân chỉ điểm.

“Liên Đình biết giờ tập võ đã quá muộn, không biết còn có thể làm chút gì?” Dương Liên Đình giải thích, ngầm bực việc mình không biết kiêng kỵ mở miệng quá nhanh.

“Tập võ có thể cường kiện thân thể, không phân biệt sớm muộn, lão phu nghĩ cũng không phải là không thể được!” Khúc trưởng lão không muốn đả kích Dương Liên Đình, dù sao y ở Hắc Mộc Nhai lăn lộn hồi lâu, khó tránh đã biết khôn hơn,“Chỉ là, Liên Đình hầu hạ giáo chủ, nếu có thể biết chút kì thuật thì cho dù nguy nan hết sức cũng có thể hóa hiểm thành an. Gặp dữ hóa lành cũng không phải chuyện không thể.”

Dương Liên Đình nghe xong hai mắt tỏa sáng, như trong bóng tối thấy được ánh mặt trời, không khỏi cảm kích nói: “Tạ Khúc trưởng lão chỉ điểm!” Nói xong phải đi, chính là đi mấy bước rồi lại quay người cúi đầu hành lễ: “Tạ Khúc trưởng lão.”

Khúc trưởng lão nhẹ cười, trước kia cảm thấy tiểu tử này cổ hủ không chịu nổi, hiện tại xem ra người biết lễ nghĩa cũng không tệ, kỳ thật không sai, không khỏi lại chỉ điểm vài câu: “Nếu muốn bái Bình Nhất Chỉ vi sư, lỡ không thể bái sư, cũng không nên cưỡng cầu.”

Dương Liên Đình quay đầu khó hiểu, nhưng Khúc trưởng lão đã ôm tôn nữ chậm rãi đi xuống.


“Chân thành kiên định sẽ thành công!” Rất xa thanh âm truyền đến, Khúc trưởng lão thân ảnh đã biến mất trong sương mù, Dương Liên Đình chỉ có thể hướng sương mù hành lễ, cho đến khi bóng đen kia biến mất vô tung, Dương Liên Đình mới xoay người tiếp tục hướng về phía trước.

Mắt nhìn đến cuối sương mù, Dương Liên Đình giống như giữa mỏng manh trời chiều thấy đèn đuốc mờ nhạt trên tầng thứ chín, trong lòng có một thanh âm nói: Đó là chỗ để về, hắn không khỏi nhanh hơn cước bộ, nhưng ở góc chỗ xa liền thấy thân ảnh nho nhỏ của Thánh cô bồi hồi dưới bậc thang, Dương Liên Đình trong lòng ngẩn ra: Lại là nữ tử mồ côi đó!

“Đông Phương thúc thúc tối nay vẫn bề bộn nhiều việc sao?”

“Vâng, Thánh cô, giáo chủ công việc bận rộn. Khi có thời gian nhất định sẽ đến nghe Thánh cô đánh đàn.”

“Ngươi không phải Đông Phương thúc thúc, làm sao ngươi biết?” trong thanh âm non nớt tràn đầy tức giận.

“Vâng, Tiểu Lan biết sai rồi!”

“Sai sai sai, ngươi chỉ biết nói sai! Ngươi còn không hữu dụng bằng phế vật tổng quản kia.” tiếng bước chân rất nhỏ tràn đầy oán hận rời đi.

Phế vật tổng quản?

Dương Liên Đình tâm cứng lại, nhàn nhạt cười, quả nhiên là đứa nhỏ, không biết nói dối, nghĩ rồi xoay người tiếp tục hướng về phía trước, lại đụng vào một người.

“Liên đệ nhìn gì vậy? Chuyên tâm như thế?” Đông Phương Bất Bại thanh âm truyền đến Dương Liên Đình, mắt lại nhìn hướng Nhậm Doanh Doanh biến mất.

Nghĩ đến việc Đông Phương Bất Bại nhất định nghe được lời Nhậm Doanh Doanh nói, Dương Liên Đình trong lòng không được tự nhiên, chính mình nói cùng hắn nghe người ta nói, dù sao cũng bất đồng.

“Ta có thể nhìn gì chứ?” Dương Liên Đình từ trong lòng Đông Phương Bất Bại lập tức đẩy y ra, nào có nam nhân rúc vào trong lòng người khác, khuôn mặt tuấn tú cố gắng chuyển thành bộ dáng nghiêm túc. Muốn ở trước mặt một nam nhân bày ra bộ dáng càng nam nhân.

Đông Phương Bất Bại còn lâu mới buông tay, Liên đệ không dựa vào hắn, hắn dựa vào Liên đệ, cũng may Liên đệ dù võ công không tốt, dáng người cũng đủ cường tráng, lời Doanh Doanh nói hắn tự nhiên nghe được, nhưng Liên đệ không nhắc tới, hắn cũng không nhắc tới, làm như không nghe thấy, bất luận kẻ nào nói Liên đệ là phế vật, hắn đều không để ý, trong lòng hắn Liên đệ không phải vậy, chỉ là hắn vẫn mất hứng, tương đương mất hứng.

“……” Giáo chủ?

Thân thể bị Đông Phương Bất Bại dựa sát vào, Dương Liên Đình lập tức nhìn quanh, hắn thì không sao, nhưng Đông Phương Bất Bại là giáo chủ, giáo chủ uy nghi há có thể để giáo chúng thấy bộ dáng này, vội đẩy Đông Phương Bất Bại ra, muốn nói chúng ta về phòng tâm sự, nhưng lại không dám mở miệng, sợ vừa phát ngôn thì những người có tai thính hơn thỏ ở đây sẽ nghe thấy hết.


“Sợ cái gì?” Đông Phương Bất Bại càng bị đẩy càng ấn người, dựa vào dán người càng chặt, hắn Đông Phương Bất Bại thật muốn xem ai dám quản việc của hắn? Hắn yêu người nào liền dán người đó, muốn yêu như thế nào liền yêu như thế ấy. Đơn giản là đem cả người dán sát vào trên người Dương Liên Đình, hắn liền cao hứng! Hắn muốn tất cả mọi người biết, Liên đệ là của Đông Phương Bất Bại hắn, hắn Đông Phương Bất Bại chính là thích Liên đệ.

“Ngươi như vậy…… Ta đi thế nào?” Dương Liên Đình quýnh lên, vừa nói lại vừa đè thấp thanh âm, nhìn như mất hứng trách cứ.

“Ta đây ôm ngươi đi!” Đông Phương Bất Bại nghĩ đến Dương Liên Đình mệt mỏi, cười nói.

Dương Liên Đình nghe được, càng khó chịu, nam nhân nhà ai để lão bà ôm vào phòng! Nghĩ, dứt khoát tâm động không bằng lập tức hành động, kiên trì một phen nâng lên Đông Phương Bất Bại vòng eo, “Cọ cọ cọ” một đường chạy nhanh thẳng lên tẩm điện tầng thứ chín của Đông Phương Bất Bại, khép cửa rồi dựa vào cửa buông Đông Phương Bất Bại ra, đến giờ Dương Liên Đình mới biết Đông Phương Bất Bại thực ra không nhẹ — nam nhân quả nhiên không ôm dễ dàng như vậy.

“Ngươi sợ cái gì?” khóe miệng Đông Phương Bất Bại khẽ nhếch, trong mắt là ý cười không thể ngăn cản, nên biết hắn cả đêm qua đã trong lòng lâng lâng, nếu biết Liên đệ có thể nhận ý hắn, hắn trước kia cần gì quanh quẩn đi vòng lớn như vậy, trực tiếp lôi người lên giường là bớt được bao nhiêu việc, sẽ không lãng phí nhiều ngày tốt như thế.

Dương Liên Đình mặt đỏ tai hồng, không rõ là vì mệt, hay vì vừa rồi bị Đông Phương Bất Bại hù sợ.

“Ta chết còn không sợ, có thể sợ gì?” Hảo tâm không hảo báo!

Dương Liên Đình nghiêm mặt, không nhịn được trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, hắn thật sự sợ hãi, hắn Dương Liên Đình bất quá là một phế vật trên Hắc Mộc Nhai, nếu để ai biết hắn cùng giáo chủ như vậy, vẫn là…… Hắn lo lắng Đông Phương Bất Bại sẽ ngồi không vững trên giáo chủ vị, y đã trải qua huyết vũ tinh phong như vậy mới có được nó, hắn không thể để y rơi vào kết cục như Nhâm Ngã Hành.

Đông Phương Bất Bại nhìn Liên đệ kia bộ dáng tức giận, hạ mắt, khóe miệng ý cười càng đậm: “Liên đệ vẫn là bộ dáng trước kia.” Phùng má giả làm người mập, khi nhỏ bị người khác đánh cho không thể động đậy, còn vịt chết không sợ nước sôi mạnh miệng hung dữ nói hắn chỉ muốn nằm trên đất nghỉ ngơi một lúc, chớ phiền nhiễu hắn nghỉ ngơi, sau đó khi không người liền một mình lén lút lết về nhà, bị phụ thân vừa đau lòng vừa tiếc sắt rèn không thành thép đánh thêm một trận……

“Ta trước kia…… là cái dạng gì?” Dương Liên Đình thật đúng là không cười nổi, vừa rồi thân mật trắng trợn như vậy, nếu bị người thấy còn vui sướng được sao.

“Chỉ bổn tọa biết là đủ!” Đông Phương Bất Bại khóe miệng nhếch lên, chỉ một mình Đông Phương Bất Bại hắn biết Liên đệ hảo là được, nghĩ vậy, Đông Phương Bất Bại bước tới giúp mở cổ áo Dương Liên Đình, nhìn Liên đệ không rời mắt.

“……” Dương Liên Đình giương mắt sửng sốt.

“Như vậy được không?” Đông Phương Bất Bại một tay rộng mở Dương Liên Đình áo, giương mắt hỏi, đôi con ngươi chỉ một thoáng đã bị đôi mắt tối đen của Dương Liên Đình hút vào…




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận