Các trưởng lão
Đông Phương Bất Bại cười, mắt không ngừng nhìn kỹ biến hóa của Dương Liên Đình, đem quyền chủ động trả lại cho y, mở ra thân thể chờ y đến phủ lên người mình, đầu ngón tay lướt nhẹ trên môi Dương Liên Đình.
Trái tim kề sát nhau, thân thể cọ xát bên kia, đến giờ Dương Liên Đình mới hiểu được tâm tư của mình, môi hắn khi được đầu ngón tay của Đông Phương Bất Bại mơn trớn, thì lập tức hiểu ý lấy môi và tay làm quen với khối thân thể hắn đã rất quen thuộc, đã tiến vào vô số lần này, làm quen với mỗi một tấc da thịt hắn vẫn chưa từng hảo hảo làm quen……
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại dần thay đổi, mắt nhìn hướng cỏ xanh cạnh bên, sau đó dần chuyển sang mê mang, ngón tay không nắm chặt vai Dương Liên Đình như trước, mà là nắm lấy cỏ xanh cạnh người, cảm thụ sức sống của cỏ cùng bùn đất ẩm ướt xung quanh, cảm nhận sự thong thả trước đó không hề có, từng tấc chậm rãi dịu êm trước cơn bão tiến đến, tựa như thâm trầm bình lặng của sóng thần chỉ đợi thời điểm bùng nổ, khi nổ ra thì phong vân biến sắc, sóng lớn ngập trời.
“Liên……” Đệ? Thân thể Đông Phương Bất Bại run lên, ánh mắt hơi cuồng loạn nhìn hướng đầu đang vùi sâu của Dương Liên Đình, đó là…… Nhưng trả lời của Dương Liên Đình chính là kéo tách chân Đông Phương Bất Bại……[ hài hòa!]
Sự thong thả…… làm khi bão tố chờ mong đã lâu tấu vang lên cuộn trào, thì Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại tựa như hai con cá nhỏ đói khát giữa ngập trời sóng lớn, cấp bách muốn có sinh mệnh chi dịch của nhau, tiếng kêu, tiếng thở dốc, thanh âm khát cầu lại một lần nữa kinh động các tiểu động vật trong cánh rừng đêm qua chưa ngủ, chúng mở to các đôi mắt lớn, nhìn hai người đang cuồng dã đắm chìm trong nắng mai, quấn lấy nhau quay cuồng trên bãi cỏ, nội tâm tràn đầy rối rắm:
Chẳng lẽ đây là nguyên do nhân loại có thể sinh sản phồn vinh như thế?
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sau khi vui thích chậm rãi lui bước, mỏi mệt cùng đói khát dần dần hướng về Dương Liên Đình, thân thể như oán giận hắn dùng lực quá độ, cứ như bắt đầu bãi công, kết hợp với rượu chưa tỉnh hết càng làm Dương Liên Đình cảm thấy buồn ngủ.
“Làm sao vậy?” Đông Phương Bất Bại xoay người đặt Dương Liên Đình dưới thân, nằm trên bờ ngực thở dốc chưa bình ổn của Dương Liên Đình, ôn nhu hỏi, trong lời nói tràn đầy triền miên cùng khoái lạc được thoả mãn.
“Buồn ngủ!” Dương Liên Đình thật rất buồn ngủ, nhưng nghĩ đến việc họ đang nằm xích lõa, thì liền đơn giản tùy tay kéo y bào đỏ thẫm đặt gần đó khoác lên hạ thân của mình và Đông Phương Bất Bại, lo lắng không muốn để Đông Phương Bất Bại cứ thế trần trụi nằm giữa ban ngày, trước kia không để ý, nhưng hiện tại hắn bản năng không muốn chia sẻ hình ảnh này với ai, hắn cảm thấy Đông Phương Bất Bại là người của hắn.
“Vậy ngủ một lát đi!” Đông Phương Bất Bại cảm nhận được y bào trên lưng, ý cười trên mặt càng thêm sâu sắc, có lẽ Dương Liên Đình còn chưa nhận ra, nhưng Đông Phương Bất Bại biết, rằng chuyện giữa hắn và Dương Liên Đình coi như đã được xác định rồi, hắn vừa nghĩ vậy vừa nằm xuống áp đầu vào ngực Dương Liên Đình, nhớ lại hành động của Dương Liên Đình vừa rồi.
“Ân……” Dương Liên Đình nhắm mắt lại, ý thức dần dần đi xa, nghe Đông Phương Bất Bại nói một câu như vậy, hắn ngay trong mộng lẩm bẩm một tiếng, chỉ là mí mắt quá nặng, thật sự không nâng nên nổi.
“Liên đệ?” Đông Phương Bất Bại lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng Dương Liên Đình hít thở dần đều đều, trong lòng biết y đây là đang ngủ, hắn nhắm mắt lại, tai nghe tiếng sơn điểu chiêm chiếp trong rừng, gió núi thổi qua vẫn lan tràn ngàn dặm, liền ngay cả tiếng ánh mặt trời hân hoan xuyên thấu qua cành lá cũng nhất nhất bên tai hắn, trong da thịt vẫn lưu động khoái hoạt của sinh mệnh tràn đầy lúc đó, như là yêu, như cách Phật pháp hay nói: Núi vẫn là núi kia, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Mà Dương Liên Đình cũng vẫn là Dương Liên Đình, nhưng y trong đáy lòng Đông Phương Bất Bại cũng đã không còn là người cũ.
“Liên đệ……” Đông Phương Bất Bại tay mơn trớn da thịt thô lớn của Dương Liên Đình, đầu dán vào ngực Dương Liên Đình, toàn thân đều là vui sướng không thể kìm chế, hạnh phúc mạnh trào ra bốn phía, thoải mái đến làm trái tim hắn không thể hình dung, tựa như hắn đang nghe được vui sướng của vạn vật sinh mệnh, còn hắn Đông Phương Bất Bại vui sướng chính là tiếng hít thở của Dương Liên Đình……
Đông Phương Bất Bại một đêm chưa ngủ không có chút ủ rũ, chỉ là thích đè nặng lên người Dương Liên Đình, cảm nhận cảm giác thỏa mãn hạnh phúc từng chút một tràn đầy trong thân thể, sau đó toàn thân đắm chìm trầm mê trong phần hân hoan ấy, hắn thích Dương Liên Đình nhiều hơn nhiều so với hắn dự đoán, giờ phút này hắn yêu cả râu ria Dương Liên Đình chưa kịp cạo, mắt nhìn, tay vuốt, chỉ cần là y sẽ khiến cho lòng hắn mê say đến vậy.
Mà trong đại sảnh nghị sự trên Hắc Mộc Nhai, không khí quỷ dị, nặng nề dị thường.
Trong đại sảnh, mười vị trưởng lão và mười vị đường trưởng lão ngồi đó, ngoài đại sảnh là các thủ hạ tâm phúc và đệ tử những trưởng lão mang đến, tất cả đều im lặng đợi từ lúc mặt trời mọc cho đến tận giữa trưa.
Giáo chủ không xuất hiện, ngay cả nam sủng tổng quản trong truyền thuyết cũng không thấy tăm hơi, mọi người ngươi xem ta ta xem ngươi, trong mắt đều hiểu ý mà không nói, sắc mặt đều là ngưng trọng nặng nề.
“Giáo chủ còn chưa đến sao?” Trưởng lão Bào Đại Sở nhíu mày.
“Không ai thấy ngài cả!” Thanh Long đường “Hoàng diện tôn giả” Cổ Bố lắc đầu, vẻ mặt cũng rất trầm trọng, theo tin của hắn, thì võ lâm các phái, đặc biệt là Ngũ Nhạc kiếm phái, tất cả đều đang rất không an phận, tựa hồ định đánh Phúc Uy tiêu cục đoạt Tịch Tà kiếm phổ.
“Khúc trưởng lão thường ở trên Hắc Mộc Nhai, không biết có gặp giáo chủ không?”
Cát trưởng lão quay đầu nhìn Khúc Dương, y đang đầy đầu là về đàn cổ, thấy mình bị nhìn liền không khỏi nhíu mày, trước mắt đúng là thời buổi rối loạn, không hiểu sao giáo chủ cứ tránh người không lộ diện.
“Chưa từng gặp! Giáo chủ chuyên tu nội công, Khúc Dương một năm cũng khó gặp vài lần!”
Khúc Dương lắc đầu, nói ra thì cũng kỳ quái, hình như sau lần Đông Phương Bất Bại bế quan mà ra, thì liền càng lúc càng ít xuất hiện trước mặt mọi người, chẳng lẽ cái gọi võ công đại thành chỉ là nói dối?
“Phế vật tổng quản kia cũng không xuất hiện?” Phong Lôi đường Đồng Bách Hùng cũng mặt đầy nộ khí nghiêng mắt nhìn người hầu bên cạnh, vừa nhắc tới tên phế vật Dương Liên Đình chỉ có vỏ ngoài võ công cực kém kia, hắn liền không khỏi liên tưởng tới bộ dáng tiểu tổng quản này nằm dưới thân Đông Phương huynh đệ vặn vẹo rên rỉ, chỉ tưởng tượng đã thấy cả người ghê tởm không thôi.
“…… Dương tổng quản, đại khái là ở bên cạnh giáo chủ!”
Người hầu sợ hãi trả lời, kỳ thật hắn không chán ghét tổng quản, Dương tổng quản tác phong ôn hòa giữ lễ, chỉ là y rõ ràng là nam sủng của giáo chủ, nhưng lại khiến nữ nhân trong giáo tâm tâm niệm niệm với y, hắn thân là nam nhân sao có thể không tức giận? Nếu tổng quản kia nữ nhân còn hơn nữ nhân thì thôi, nhưng dáng vẻ y cứ cố tình nam nhân còn hơn nam nhân…… Điều này làm tiểu thị vệ không ai để ý như hắn chịu sao nổi.
Lời y nói làm chúng trưởng lão đang ngồi có chút không được tự nhiên, trong đầu bọn họ đều nghĩ đến hình ảnh Dương Liên Đình vóc người cao lớn khôi vĩ dây dưa loạn xoay dưới thân giáo chủ tinh tế mảnh mai của họ…… Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuôi trong lòng từng trưởng lão, hình ảnh đó quá là quỷ dị, quá đánh thị giác a.
“Khụ khụ khụ…… Không bằng mời mấy trưởng lão bắt đầu trước đi!”
Bạch Hổ đường “Điêu hiệp” Thượng Quan Vân ho khan vài tiếng, lau quét hình ảnh kiều diễm quỷ dị trong đầu mình.
“Nói trước cũng được!” đám người Tang Tam Nương phụ họa.
‘“Hừ, cũng chỉ có thể như thế !”
Đồng Bách Hùng tức giận bất bình nói, trong lòng vô pháp hiểu được rằng tại sao Đông Phương huynh đệ lại coi trọng tên Dương Liên Đình kia, y là trúng mê dược hay bị mỡ heo dán mắt đây, chẳng biết phải nghĩ thế nào nữa, nếu Dương Liên Đình thiên kiều bá mị, dung mạo như hoa như nữ nhân, thì hắn cũng coi như lý giải, nhưng Dương Liên Đình này rõ ràng là mày kiếm mắt hổ, ánh mắt hiên ngang, nhìn thế nào cũng là nam nhân vị mười phần đại nam nhân.
“Theo lão phu thám thính thì hiện tại Tung Sơn Hoa Sơn Ngũ Nhạc kiếm phái gần đều chú ý tới hướng đi của Phúc Uy tiêu cục.” Trưởng lão Cổ Bố nói, ngụ ý mọi người đều biết.
“Phúc Uy tiêu cục đã mở ra bản đồ mới cho võ lâm, lúc trước chỉ bằng Tịch Tà kiếm phổ bảy mươi hai quyết mà uy chấn thiên hạ, theo ta thấy, Tung Sơn, Hoa Sơn gần đây xuống dốc, chỉ sợ muốn mượn Tịch Tà kiếm phổ để cường trấn uy danh……” Tang Tam Nương nhíu mày nói.
Các trưởng lão gật đầu đồng tình.
“Thật ngu ngốc, kiếm phái của môn phái chính mình đã là bác đại tinh thâm, không cẩn thận nghiên cứu, mà lại mơ tưởng di hoa tiếp mộc, đi đào trộm vật gia truyền của người khác, còn dám tự xưng danh môn chính phái!” Đỗ trưởng lão đã lâu chưa lên tiếng cuối cùng không còn ngủ gà ngủ gật, lộ ra sáng ngời tinh quang, tựa hồ cũng có hứng thú với Tịch Tà kiếm phổ này.
“Thế nào, Đỗ trưởng lão có hứng thú?” Cát trưởng lão liếc mắt.
“Tò mò thôi! Lão phu thật ra hứng thú với đám danh môn chính phái kia. Nếu có thể may mắn thấy bảy mươi hai thức của Tịch Tà kiếm phái thì tốt.” Đỗ trưởng lão dựa lưng vào ghế đáp, vui cười nói,“Hướng huynh đệ có hứng thú không?”
Quang minh tả sứ Hướng Vấn Thiên trên mặt nụ cười: “Huynh đệ thật ra có hứng thú, nhưng ngươi ta thế đơn lực mỏng, ra tay trước nếu lỡ đám danh môn chính phái kia lại dùng thủ đoạn am hiểu là làm tặc kêu bắt tặc, thì ngươi ta chẳng phải lại thành người chịu tội thay?”
“Chậc chậc chậc chậc — ai không biết tài trí của Hướng huynh đệ? Chỉ sợ kết quả sẽ ngược lại đây?”
Đỗ trưởng lão cười nhìn Hướng Vấn Thiên, thấy mặt y vừa hồng vừa trắng, trong lòng liền đại khoái, hắn vốn không thích Hướng Vấn Thiên, rõ ràng mọi người đều là huynh đệ, sao y cứ một bụng tâm tư tính kế, tự cho là không ai biết không ai phát giác sao……
“Đỗ trưởng lão đây là ý gì?” Hướng Vấn Thiên không khỏi ngưng mặt, lạnh nhìn Đỗ trưởng lão.
Đỗ trưởng lão chơi với vòng tay, bộ dáng vô tình cười lạnh: “Tự nhiên là khen ngợi!” Trong lòng lại cười nhạo, Hướng Vấn Thiên tự cho là tâm cơ cẩn thận, nhưng ngay cả phế sài Dương tổng quản cũng cảm thấy y có vấn đề, bằng không tại sao mỗi lần phái người xuất môn, đều chọn việc không trọng yếu nhất cho y làm, có thể thấy được tên phế tài đó tuy võ công không cao, nhưng cũng là kẻ thông minh sáng suốt, có thể phòng bị với chút điểm dã tâm của Hướng Vấn Thiên.
“Ngươi……” mặt Hướng Vấn Thiên nhất thời trầm xuống, nhưng nếu cãi lại thì lại tỏ ra chính mình chột dạ, hắn có dã tâm, hắn cũng hy vọng có một ngày có thể lên con đường Đông Phương Bất Bại đã đi, lấy được Đông Phương Bất Bại tín nhiệm, một đường đi đến phó giáo chủ vị, sau đó sẽ thế chỗ của y — nhưng thế nào lại xuất hiện một Dương Liên Đình như vậy……
“Đỗ trưởng lão để mắt tại hạ như thế, Hướng Vấn Thiên bồi Đỗ trưởng lão đi một lần cũng không sao.” Hướng Vấn Thiên hóa giận thành cười, ngược lại làm cho Đỗ trưởng lão một lòng khơi mào mâu thuẫn ngượng ngùng thầm nói không thú vị.
“Vậy thì thật tốt!” Đỗ trưởng lão rặn ra nụ cười, mắt lạnh quét nhìn gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Hướng Vấn Thiên, trong lòng tràn đầy phòng bị, hắn bình sinh hận nhất kẻ đạp xác huynh đệ đi lên, sau đó còn đóng bộ dạng chúng ta đều là hảo huynh đệ.
“Đúng vậy!” Hướng Vấn Thiên tiếp tục cười, trong lòng sớm hận thấu Đỗ trưởng lão cùng Dương Liên Đình —
Đừng tưởng rằng không cho hắn lớn mạnh, hắn liền không đường tiến lên…… Nghĩ vậy mắt Hướng Vấn Thiên không kìm được chuyển hướng về nữ nhân tha thiết mơ ước giáo chủ Nhậm Doanh Doanh, sau đó thu hồi mắt, âm trầm hồi lâu — hắn sẽ làm Dương Liên Đình biết, cơ hội không phải đợi người cho!