Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

“Không bằng chúng ta vào nhà ngồi!” Dương Liên Đình buông ghế dựa, nhìn cha mẹ, vừa nói vừa muốn tiếp nhận Phi Phi đang chơi hoa trong lòng Đông Phương Bất Bại.

“Phi Phi muốn nương –” Phi Phi ôm cổ Đông Phương Bất Bại, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trên vai Đông Phương Bất Bại ra chiều ngoan ngoãn.

“Không sao!” Đông Phương Bất Bại xua tay, ôm Phi Phi một đường vào nhà, ngồi xuống quanh bàn bát tiên, không nói nhiều chỉ ôm Phi Yên, nhìn Phi Yên hai tay cầm bánh cái miệng nhỏ ăn liên tục, nhìn Dương Liên Đình cùng cha mẹ nhàn thoại việc nhà, không bao lâu sau khi đã ăn xong, Phi Phi mệt nhọc, không ngừng lấy tay dụi mắt.

“Phi Phi buồn ngủ sao?” Dương mẫu thương cháu hỏi.

“Phi Phi không buồn ngủ, Phi Phi muốn ngủ cùng cha mẹ!” Phi Phi mắt buồn ngủ mông lung, chính là luyến tiếc nhắm mắt, sợ vừa nhắm mắt, khi tỉnh lại sẽ chỉ có một mình.

“Thiếp thân mang Phi Phi đi ngủ!”

Đông Phương Bất Bại đứng dậy, trong lòng biết Dương Liên Đình nhiều năm không gặp cha mẹ, tự nhiên có nhiều lời muốn nói, nếu mình còn ở đây, mấy người nói chuyện tất nhiên sẽ cố kỵ, nói xong liền ôm Phi Phi buồn ngủ đi vào phòng bổ miên.

Phi Phi cũng không nháo, đầu chúi vào người Đông Phương Bất Bại, ôm chặt Đông Phương Bất Bại, hai mắt ba ba nhìn Dương Liên Đình:“Phụ thân cũng ngủ đi, Phi Phi muốn ngủ giữa cha mẹ, lắc lắc rung rung!”

“Rung cái gì?” Dương Liên Đình không hiểu, hắn nhớ rõ tối hôm qua ngủ Phi Phi cũng chỉ lên giường, chui vào chăn rồi ngủ, họ đâu có bế ẵm đung đưa nàng gì đâu.

“Giường a, buổi tối vẫn rung a rung ……”

Phi Phi ngáp một cái, mắt không mở ra nói. Nàng không hiểu được a, ngủ cùng gia gia giường cũng không rung như vậy, nhưng cùng cha mẹ ngủ giường liền lắc lắc rung rung, thật thoải mái, cứ như cái nôi ấy, thảo nào mọi người đều thích ngủ cùng cha mẹ, Phi Phi cũng thích.

“……” Dương Liên Đình quẫn bách, cúi đầu không dám nhìn ai.

Đông Phương Bất Bại vội vàng ôm Phi Phi đi vào trong phòng, ngay cả hắn da dày thịt béo không để ý người đời cũng cảm thấy xấu hổ! Dương gia phụ mẫu cũng thực xấu hổ…… Họ đều là người từng trải, loại chuyện này mọi người đều ngầm hiểu.

Lặng im —

Mãi đến khi trong buồng truyền đến tiếng hít thở của hài tử.

Dương mẫu thẳng thắn nghĩ, vợ chồng đứa con tình cảm tốt, nàng làm nương tự nhiên hài lòng, nhưng…… trong bụng con dâu có thể có cháu trai của nàng, nên đợi khi Dương phụ có chút buồn ngủ đi phòng khác nghỉ ngơi, Dương mẫu lại kéo con trai ra góc sân nói thầm.

“Con trai, các ngươi tuổi trẻ, nương biết, nhưng trong bụng vợ ngươi có đứa nhỏ, ngươi tiết chế một chút!”

Dương Liên Đình mặt co quắp, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị mẫu thân dạy như thế, hắn hơi ngượng ngùng nói:“Nương, người đừng nghe Phi Phi nói bậy.”

“Nương thấy Phi Phi là chân thực nhất!” Dám nói xấu tôn nhi ngoan của nàng! Dương mẫu kéo con trai nói tiếp:“Nương đây là vì ngươi hảo, ngày tháng còn dài, ta thấy mông vợ ngươi có cong, nhưng không lớn, sinh đứa nhỏ chỉ sợ vất vả, ngươi phải hiểu chuyện thông cảm nhiều, đừng chọc giận nàng, nữ nhân mang bầu dễ cáu giận vô cớ, nhưng lại ngàn vạn không được để nàng cáu giận, cứ làm theo ý nàng, biết không?”

“Đã biết, nương, đừng lo lắng! Con còn có thể đánh thắng nàng sao, nàng không quật chết con đã là không tệ rồi!” Dương Liên Đình thật muốn mắt trợn trắng, Đông Phương Bất Bại nhìn chỗ nào cũng đâu giống kẻ sẽ bị áp bức a! Hắn Dương Liên Đình mới giống chứ.

“Không được qua loa như vậy! Con a, nữ nhân tâm tính mảnh mai, chi li tinh tế, nam nhân các ngươi không thể sánh bằng, một chút việc nhỏ, nhất là khi mang thai, trong mắt các nàng sẽ đều là đại sự, dỗ không tốt sẽ khóc hoài! Ngươi không được chọc nàng đấy!”

Dương mẫu tận tình khuyên bảo,“Ngươi đừng không thèm để ý như vậy, ngươi xem cha ngươi đấy, ngươi biết không, lúc nương mang ngươi, cha ngươi một câu, làm cho nương trong lòng vài ngày không thoải mái, ngươi đừng học theo cha ngươi, đần độn…… để ý làm nhiều chuyện một chút……”

Dương Liên Đình thực không biết nói gì, chỉ mắt nhìn mẫu thân.

“Nương biết tiểu tử ngươi tâm cao, một lòng muốn kết hôn với thiên tiên, vợ ngươi tuy giống nam nhân, nhưng bộ dáng kỳ thật cũng không tệ. Hơn nữa ta thấy nàng đối với ngươi vô cùng tốt, Phi Phi cũng rất khả ái, ngươi đừng không biết chừng mực……”

Dương mẫu kỳ thật rất muốn ngươi nói nàng là Đông Phương giáo chủ thân thích, ngươi đừng không tuân theo nàng, chỉ là người trên Hắc Mộc Nhai lỗ tai rất thính, nên lại không thể nói thẳng, nàng sợ con mình thụ ủy khuất, cũng không thể để thân thích giáo chủ thụ ủy khuất, nhưng nàng đây lại chỉ có một đứa con như Dương Liên Đình thôi.

Dương Liên Đình khi nghe đến mấy chứ “giống nam nhân”, trong lòng lộp bộp, lập tức chạy khỏi chủ đề mẫu thân đang nói, hỏi sang những chuyện khác, khó khăn lắm mới đưa được mẫu thân đi nghỉ ngơi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi làm nốt chỗ công vụ, liền cảm thấy mệt mỏi, đi hướng phòng Đông Phương Bất Bại và Phi Phi.

Béo Phi Phi ngủ đạp chăn ra ngoài, một cước gác lên người Đông Phương Bất Bại, rất là thích ý.

Dương Liên Đình kéo chăn cho Phi Phi, khiến Đông Phương Bất Bại đang cạn miên tỉnh lại.

“Sao giờ mới tới đây?” Đông Phương Bất Bại nhích người tỏ ý nhường giường

“Có vài chuyện quan trọng, cần làm xong sớm!” Dương Liên Đình kéo màn, cởi quần áo ra, đặt Phi Phi đã ngủ say lên trên bụng, bằng không một chiếc giường sẽ không đủ cho hai nam nhân cùng một đứa nhỏ nằm.

“Thư thư vài ngày cũng không sao, người phía dưới không chờ được tự nhiên sẽ có cách đối phó.” Đông Phương Bất Bại ôm lấy Dương Liên Đình.

“Sẽ chết bao nhiêu người đây?” Giang hồ mỗi ngày đều là đánh đánh giết giết, cũng không biết khi nào mới yên tĩnh!

Dương Liên Đình ngáp một cái, mí mắt có chút nặng nề, cảm thấy tay Đông Phương Bất Bại tiến vào, liền nhẹ nói:“Nương bảo ta tiết chế một chút.”

“Ha ha a, còn lời nói dối nào ngươi không dám nói? Liên đệ, ngươi ngay cả cha mẹ cũng dỗ dành tốt đó chứ?” Đông Phương Bất Bại không để ý tới lời Dương Liên Đình, vươn tay vào trong nội y của y, giải khai thắt lưng:“Ngươi nói xem, bụng thiếp thân sao nào?” Dám nói Đông Phương Bất Bại này có bầu, nói dối này cũng hơi lớn đó!

“Hư — nương của ta ai…… Hảo nương tử, chuyện này hiện tại không được!” Dương Liên Đình lấy ngón trỏ ngăn miệng Đông Phương Bất Bại,“Hư — nương cao hứng là được rồi, vợ ngoan, ngươi chịu ủy khuất một hai ngày, tương lai gì cũng chiều ngươi hết.”

“Tương lai làm gì? Thiếp thân hiện tại thì sao?” Đông Phương Bất Bại cười liếm liếm Dương Liên Đình ngón trỏ, nhẹ nhàng cắn hỏi, người đã muốn dán sát vào nhau.

“Phi Phi ở đâu?” Dương Liên Đình bị Đông Phương Bất Bại cắn như vậy cũng có chút kích động, ngoài miệng dù nói vậy nhưng tay đã muốn đến Đông Phương Bất Bại đai lưng.

“Trong chăn, nàng không thể thấy gì!” Đông Phương Bất Bại nói nhỏ, nói xong hai người đem Phi Phi ngủ như gấu ngủ đông vào trong, cho nàng ôm gối ôm chăn của nàng.

“Động tĩnh không thể quá lớn, nương ta ở ngay trên đầu, sẽ nghe thấy!”

“Động tĩnh lớn hay không, thiếp thân làm sao mà biết, này không phải chuyện của ngươi sao?”

“…… Ngươi đời trước nhất định là yêu tinh……”

“……”……[hòa hài ]

Nắng hè chói chang, gió mát đánh thức một đám người đang buồn ngủ, Hắc Mộc Nhai yên tĩnh sau trưa khó được một lần rẽ mây thấy trời, chính là không có ai có tâm tình quan sát, Nhậm Doanh Doanh ngồi trên vách đá Hắc Mộc Nhai, từ khi Khúc trưởng lão rời đi, thời gian học cầm mỗi ngày cũng trở nên mất thú vị, chỉ có thể cùng Lam Phượng Hoàng luyện công.

“Hôm nay thật kỳ quái, Đông Phương thúc thúc không bế quan, sao tìm đâu cũng không thấy người.”

Nhậm Doanh Doanh điều chỉnh cầm huyền, ngáp một cái,“Ngay cả cẩu Dương tổng quản kia cũng không thấy mặt.” Mỗi lần thấy người sẽ hầu hạ trong phòng Đông Phương Bất Bại kia, trong lòng nàng đều không thoải mái, luôn cảm thấy có chút gì đó, nhưng nàng lại không rõ đó là gì.

“Cha mẹ Dương tổng quản đến nga, giáo chủ bảo hắn đi gặp cha mẹ, nghe nói mấy ngày này y sẽ không làm việc, mọi chuyện giao cho tất cả tự lo, đại sự bên ngoài cũng để các trưởng lão tự thương lượng.” Lam Phượng Hoàng ôm cây sáo nhỏ của nàng, nhìn trái nhìn phải.

“Một phế vật, ra vẻ sao!” Nhậm Doanh Doanh hơi gảy cầm huyền, nhìn sương mù tán đi, sau đó thì thào nói:“Cha ta cũng không biết đi nơi nào……” Hấp công đại pháp quan trọng như vậy sao?

Lam Phượng Hoàng coi như không nghe thấy, tiếp tục thổi sáo.

“Lam Phượng Hoàng, ngươi nói xem, thế gian này, chẳng lẽ nam nhân yêu chính là tuyệt thế võ công cùng quyền thế sao?” Nhậm Doanh Doanh vuốt cầm huyền, sâu kín ca thán:“Tình chân ý thiết trong cầm khúc, chân tình trong thi ca, chẳng lẽ không tồn tại trong giang hồ?”

“Đại tiểu thư, ngươi rốt cuộc muốn nói gì a?” Cong cong khúc chiết quá, nghe mà nghe không hiểu!

Lam Phượng Hoàng nhíu mày thực không hiểu, thích chính là thích, cứ nói ra không phải được rồi sao? Cứ lượn quanh tính toán cân nhắc như vậy, hảo phiền toái nga!

“Vậy mới nói ngươi ngốc!” Nhậm Doanh Doanh thật muốn ôm đàn tranh đập vào đầu Lam Phượng Hoàng để đánh tỉnh cái đầu gỗ kia, nhưng nghĩ lại lại thấy, nếu Lam Phượng Hoàng là đầu gỗ không hiểu tình đời, vậy Đông Phương thúc thúc thì sao? Hắn luôn không hiểu tâm tình của nàng — nàng mới không cần làm nữ nhi gì cả, nàng thầm muốn làm thê tử của hắn kia!

Lam Phượng Hoàng bĩu môi, mỗi lần đều như vậy, chính mình nói không rõ ràng, còn bảo nàng ngốc.

“Ai — Phượng Hoàng, ngươi nói xem, giáo chủ nay đã có võ công thiên hạ đệ nhất, thứ nam nhân muốn có đều ở trong tay hắn, vậy hắn sẽ còn muốn cái gì?” Nhậm Doanh Doanh đột nhiên hỏi.

Lam Phượng Hoàng nhìn nhìn Nhậm Doanh Doanh không đáp, dù sao nàng ngốc, đáp cũng sẽ không đúng với tâm ý đại tiểu thư.

“Hỏi ngươi thì nói đi!” Nhậm Doanh Doanh trừng hướng Lam Phượng Hoàng.

Lam Phượng Hoàng lung tung tự hỏi một phen, ra vẻ thâm trầm nói:“Đã chiếm được võ công thế nhân tha thiết ước mơ, lại là giáo chủ thần giáo chúng ta, sẽ còn muốn……” Tình yêu? Không thể nào, giáo chủ giết thất vị phu nhân nga.

“Muốn…… muốn thứ thế nhân đều không chiếm được gì đó a!” Lam Phượng Hoàng nhíu mày thử nói.

“Thế nhân đều không chiếm được ?” Nhậm Doanh Doanh nhíu mày bắt đầu tự hỏi;“Thế nhân không chiếm được là cái gì? Dài mệnh trăm tuổi?”

“Không biết! Nếu là đại tiểu thư thì sẽ muốn gì đây?” Lam Phượng Hoàng cũng vô pháp tưởng tượng giáo chủ sẽ muốn cái gì.

“……” Nhậm Doanh Doanh cúi đầu cười, nhìn cầm nói:“Một người si tình……”

“Nga?” Lam Phượng Hoàng nhíu mày, “Là ai vậy? Có phải giáo chủ đại nhân?”

“Nói bậy bạ gì đó a!” Nhậm Doanh Doanh lập tức đứng lên, sau lại cảm thấy chính mình kích động, mới quay sang, đỏ mặt xấu hổ nói:“Không được nói bậy. Không liên quan đến chuyện này đâu!”

Lam Phượng Hoàng còn trẻ nga một tiếng, lại tiếp tục thổi sáo, nghĩ nghĩ, người trên Hắc Mộc Nhai, không phải đã già thì cũng là mặt than, không mặt than thì cũng xấu trai, nếu không phải giáo chủ, như vậy……

“Không phải là Dương tổng quản chứ?”

Sắc mặt Lam Phượng Hoàng tràn đầy kinh ngạc, nhưng nghĩ kĩ lại thấy đúng, kỳ thật nếu không nói về võ công, thì bộ dáng y thật không thua giáo chủ, mấy năm nay thay giáo chủ chủ quản Hắc Mộc Nhai, dù không có công cũng không có nửa điểm sai lầm, đối người khác lễ phép có lịch thiệp, trừ Đồng trưởng lão trước kia luôn cùng giáo chủ xưng huynh gọi đệ, tự coi mình tài trí hơn người thích bới lông tìm vết soi mói ra, thì mọi người cũng đều có hảo cảm với tổng quản nho nhã lễ độ, trẻ tuổi hơn giáo chủ đó……

Nhậm Doanh Doanh thoáng sau đã đen mặt:“Nói ngươi ngốc đúng quá, ngươi thật đúng là hết cứu rồi!” Nói xong xoay người bước đi.

“Đại tiểu thư…… Ngài đợi ta a!” Lam Phượng Hoàng đứng dậy, đuổi theo Nhậm Doanh Doanh rời đi.

Nhậm Doanh Doanh nổi giận đùng đùng đi tới phía trước, cũng không nhìn đường, thiếu chút nữa ngã liền rơi vào trong lòng người.

“Đại tiểu thư cẩn thận!” Có người tới đỡ lấy Nhậm Doanh Doanh.

“Hướng tả sử?” Nhậm Doanh Doanh giương mắt, hơi ngạc nhiên, này không phải Hướng Vấn Thiên mà hôm qua giáo chủ đã lệnh bảo rời đi Hắc Mộc Nhai, đi phân đường khác sao?

“Hư — đại tiểu thư, ngài có biết Nhâm giáo chủ ở đâu không?” Hướng Vấn Thiên hạ giọng, bình tĩnh nói.

Nhậm Doanh Doanh giương mắt, lòng cảnh giác:“Ngươi nói xem?”

“Nếu ta nói chuyện này có liên quan tới Đông Phương giáo chủ?” Hướng Vấn Thiên thử.

“……” Nhậm Doanh Doanh vốn đã nghe đồn, chính là hôm nay chính tai nghe được, trong lòng không khỏi hơi run lên, nhưng từ trong tâm mà nói, thì nàng tin tưởng Đông Phương Bất Bại , không có ai sẽ đối tốt với nữ nhi của cừu nhân,“Ta không tin!”

Hướng Vấn Thiên nở nụ cười, thấp nói:“Nếu Thánh cô hôm nay có thể giữ bí mật, Hướng mỗ thề với Thánh cô, nhất định có thể trong vòng năm năm, tìm được nơi Nhâm giáo chủ hạ lạc, cho Thánh cô công đạo!”

Nhậm Doanh Doanh giương mắt:“Một khi đã vậy, ta sẽ tin ngươi!”

Hướng Vấn Thiên cúi đầu, trước khi xoay người rời đi lại nói:“Hướng mỗ cảm thấy, vì Thánh cô an toàn, Thánh cô vẫn nên tìm cớ, rời đi Hắc Mộc Nhai thì tốt hơn!”

Nhậm Doanh Doanh không nói gì, chỉ nhìn thân ảnh Hướng Vấn Thiên mờ đi giữa sương mù.

“Thánh cô…… Ngài chạy thật nhanh, đó là……” Lam Phượng Hoàng đuổi theo, hơi thở hổn hển.

“Tốt nhất cứ xem như chưa thấy gì!” Nhậm Doanh Doanh xoay người, nhìn xem Lam Phượng Hoàng, trong mắt có thoáng chần chờ.

“Thánh cô?” Lam Phượng Hoàng không hiểu quay đầu.

“Gió thổi mưa giông trước cơn bão!” Nhậm Doanh Doanh lòng hơi lo lắng, lời Hướng Vấn Thiên nói làm nghi vấn trong lòng Nhậm Doanh Doanh càng tăng, không biết nàng nên tin người mình yêu, hay là……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui