Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Xe ngựa không cần kiểm tra liền được vào Hà Gian Phủ, thanh âm rao hàng không dứt bên tai, Tề Bạch vén màn xe nhìn xem, cảm thấy so với trong tưởng tượng của mình thì náo nhiệt hơn nhiều. Tuy rằng trời vừa sáng, ngã tư đường đã có không ít người, phần lớn là người bán hàng rong gánh hàng, cùng phụ nhân cắp giỏ mua đồ ăn, ngẫu nhiên đi qua vài người giang hồ lưng đeo kiếm, phần lớn cửa hàng ven đường đều đã mở cửa đón khách, trước cửa mỗi khách điếm đều có một tiểu nhị trên vai vắt một cái khăn lau, hướng người tới người lui tiếp đón.

“Xem cái gì vậy?” Đông Phương Bất Bại thấy Tề Bạch ghé vào cửa xe, cái mông xoay đến xoay đi, thực giống cái đuôi chó con, không nhịn được hỏi.

Tề Bạch cười tủm tỉm quay đầu “bên ngoài rất náo nhiệt a, muốn đi dạo.” không biết từ khi nào, Tề Bạch khi nói chuyện với Đông Phương Bất Bại luôn mang theo giọng mũi như làm nũng.

“Lát nữa mang ngươi đi.” Đông Phương Bất Bại không khỏi nói, y cũng không biết từ khi nào, càng ngày càng không thể cự tuyệt yêu cầu mềm nhũn của Tề Bạch.

“Ân.” Tề Bạch gật đầu, cảm thấy có chút tò mò, lúc trước rõ ràng đi gấp như vậy, nay dường như sẽ ngốc một trận ở Hà Gian Phủ này. Bất quá ai cũng không tiện nói bí mật, hắn cũng không hỏi, lại xoay qua nhìn bên ngoài.

Xe ngựa vòng mấy vòng, dừng lại ở một cái ngõ nhỏ.

Bên ngoài truyền đến thanh âm Đông Dũng “công tử, đến.”

Tề Bạch nhìn ra ngoài cửa xe liền nhìn thấy một cái đại môn thực khí phái, trên tấm biển có hai chữ “Đông Phủ” hắn vén mành nhảy xuống xe, bên ngoài Trung Thúc cùng Đông Dũng một trước một sau cung kính đứng, thấy trên xe có người xuống, theo bản năng liền chuẩn bị hành lễ, lại phát hiện người xuống là Tề Bạch, hai người có điểm không nói gì.

Tề Bạch thấy biểu tình hai người cũng không hiểu lắm, quay đầu nhìn thoáng qua, Đông Phương Bất Bại một tay vén rèm diện vô biểu tình nhìn hắn.

“Công tử, như thế nào không xuống?” Tề Bạch chớp chớp mắt.

Giáo chủ đại nhân nhìn Tề Bạch một hồi, bất đắc dĩ thở dài, tay đỡ thùng xe nhảy xuống, ngẩng đầu lên đã thấy Tề Bạch mân môi cười trộm, giống như đang nói này không phải không cần người đỡ cũng có thể xuống xe đó thôi!

Giáo chủ đại nhân chọn chọn mi “Cẩu Nhi?”

Tề Bạch nhếch miệng, thu lại tươi cười cọ qua “công tử, Cẩu Nhi sắp chết đói, ngươi đói không?”

Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ nhìn trời, một bên Trung Thúc cùng Đông Dũng ánh mắt có điểm trợn trắng.


———-

Đại môn Đông phủ khí phái, bên trong lại càng khí phái.

Đông Dũng mở cửa, Tề Bạch theo Đông Phương Bất Bại tiến vào, liền thấy trong viện tề xoát xoát năm sáu người đứng đó, y phục thoạt nhìn đều thực đẹp đẽ quý giá, như là quản sự trướng phòng linh tinh, thấy Đông Phương Bất Bại đều khom mình hành lễ nói “công tử.” có lẽ là không nghĩ có ngoại nhân ở đây, tuy rằng nhiều người, nhưng là thanh âm cũng không lớn.

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, mang Tề Bạch đi thẳng vào trong phủ.

Dọc theo đường đi nha hoàn tiểu tư thấy Đông Phương Bất Bại đều đến hành lễ, xem ra cũng không khỏi giật mình. Chính là có mấy người đỏ mặt đi tới, Tề Bạch vuốt cằm hung hăng trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại đi trước một cái, đại ma đầu không tuân thủ nữ tắc.

Đông Phương Bất Bại mang theo Tề Bạch bảy quẹo tám rẽ vào một cái sân, bên cạnh có hai gian phòng ở. Kết cấu cùng chỗ ở của Tề Bạch trên Hắc Mộc Nhai có chút tương đồng, bên ngoài một gian có một cái bàn gỗ nước sơn đen bóng, trên bàn có bát cháo nóng hầm hập cũng sủi cảo thủy tinh, còn có mấy thứ khác.

Ăn cơm, giáo chủ đại nhân nhìn Tề Bạch cứ ba ba nhìn y, vì thế vung tay lên, mang theo Tề Bạch cùng Trung Thúc và Đông Dũng xuất môn.

Từ lúc Tề Bạch xuyên đến cổ đại, vẫn là lần đầu tiên đi dạo phố, thấy cái gì đều ngạc nhiên, nghĩ tới những đồ này đến thời hiện đại đều thành đồ cổ, trong lòng liền kích động.

Giáo chủ đại nhân nhìn Tề Bạch đông sờ sờ tây ngó ngó, một bộ vô cùng hưng phấn, không khỏi bật cười. Chính là ánh mắt đảo qua đến nơi nào đó, đột nhiên lóe lên một chút, quay đầu liếc Đông Dũng một cái, Đông Dũng cũng đang nhìn qua, thấy thế liền gật đầu, hướng một bên thoắt cái chui vào trong đám người.

Tề Bạch đi dạo một trận, cũng không còn ngạc nhiên như lúc ban đầu nữa, quay đầu tìm Đông Phương Bất Bại, đã thấy y cách phía sau vài bước, một thân bạch sam, tiêu sái tuấn dật, mặc dù mang theo bệnh khí lại có khí chất xuất chúng, lúc này không biết đang suy nghĩ cái gì, cả người toát ra cảm giác thản nhiên xa cách. Mọi người đi qua theo bản năng cách y một khoảng nhất định, lại nhịn không được quay đầu nhìn thêm vài lần.

Tề Bạch lui lại phía sau vài bước túm tay áo Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại nhìn hắn “như thế nào không xem nữa?”

Tề Bạch nhìn bốn phía, sau đó nhìn Đông Phương Bất Bại nói “…… muốn nhìn ngươi.”


Đông Phương Bất Bại ngẩn người, buồn cười nói “mệt sao?”

“Không mệt, còn muốn đi dạo.” Tề Bạch túm ống tay áo Đông Phương Bất Bại kéo về phía trước.

Đi được vài bước có chút tò mò nhìn bốn phía, đột nhiên nói “thật kỳ quái, sao lại có nhiều người đeo đao kiếm như vậy?”

Đông Phương Bất Bại cười cười, không nói chuyện.

Tề Bạch nhìn nhìn Đông Phương Bất Bại, trong lòng có vài phần hiểu biết, nếu hắn đoán không sai, bọn họ hẳn là vẫn theo hành trình lúc trước. Từ lúc xuống núi bất quá là một ngày hai đêm, nơi này tụ tập nhiều người giang hồ như vậy…… Tề Bạch nhíu nhíu mày, trong Nhật Nguyệt Thần Giáo khẳng định có vấn đề, mà theo hắn biết vấn đề lớn nhất chính là Hướng Vấn Thiên……

Đang nghĩ, phía đối diện đi tới hai đại hán lưng hùm vai gấu, lúc sắp đi ngang qua Tề Bạch, thanh kiếm bên hông chợt lóe, lộ ra hai chữ “Phúc Uy”. Tề Bạch ngẩn người, hắn đột nhiên nhớ đến, Tiếu Ngạo Giang Hồ tất cả đều là từ bộ bí tịch Quỳ Hoa Bảo Điển kia mà bắt đầu. Bản chính bị Hồng Diệp thiền sư trước lúc chết tự tay đốt đi, còn có hai bản sao lưu truyền, một quyển là ở Hoa Sơn Phái, sau bị Nhật Nguyệt Thần Giáo đoạt mất, Nhậm Ngã Hành cho Đông Phương. Một quyển khác chính là Quỳ Hoa Bảo Điển bản thiếu, sau cổ ngộ ra bảy mươi hai lộ Tịch Tà Kiếm Pháp. Sau đó Phúc Uy tiêu cục bởi vì Tịch Tà Kiếm Pháp mà bị Thanh Sơn phái diệt môn, Lâm Bình Chi đầu nhập vào Hoa Sơn Phái cướp mất mối tình đầu của Lệnh hồ Xung, sau đó Lệnh Hồ Xung bị mọi người xa lánh lại được Nhậm Doanh Doanh đối xử tốt…… Nay Phúc Uy tiêu cục vẫn còn, Nhậm Doanh Doanh còn nhỏ, nếu lúc này làm cho Đông Phương Bất Bại đi trộm bí tịch, lại giết Nhậm Ngã Hành, có phải hay không kết cục như trong nguyên tác sẽ không xảy ra?

Tề Bạch quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại cũng nhìn hắn, trong mắt mông lung, nhìn không ra cảm xúc.

Tề Bạch đột nhiên hiểu được, có lẽ kết cục thảm nhất với hắn, không phải Đông Phương Bất Bại chết đi, mà là Đông Phương Bất Bại không tín nhiệm hắn, hắn càng làm nhiều, bọn họ cách càng xa…… có lẽ đáy lòng có nỗi sợ hãi như vậy, cho nên hắn mới theo bản năng ít xem ít hỏi……

“Suy nghĩ cái gì?” Đông Phương Bất Bại nhìn hắn, thản nhiên hỏi.

“Ta vừa mới có loại cảm giác……” Tề Bạch ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại “cảm thấy chính mình một cước bước vào giang hồ, nước bùn văng khắp nơi, huyết vũ tinh phong, lại không rút chân ra được……”

Đông Phương Bất Bại khó hiểu hỏi “vì sao rút không ra?”

Tề Bạch giơ tay lên, nắm lấy bàn tay người kia, mười ngón đan nhau, hắn cười nói “bởi vì vừa mới cầm tay, không muốn buông ra……”


Đông Phương Bất Bại dừng một chút, tươi cười thản nhiên nói “phải không?”

Tề Bạch chớp chớp mắt, vẻ mặt ủy khuất nép vào “lời ngon tiếng ngọt của ta nghe không hay sao, như thế nào không cảm động vậy?”

Giáo chủ đại nhân khóe mắt rút trừu, đột nhiên có loại xúc động hóa thân thành cẩu, cắn chết người này đi.

Tề Bạch sờ sờ bụng, giật giật ống tay áo giáo chủ đại nhân “a, ta đói bụng.”

Giáo chủ đại nhân nghiêm mặt nói “ngươi đói bụng, bảo ta làm gì.”

“Ta là người của ngươi mà.” Tề cún con túm vạt áo trước của giáo chủ đại nhân kéo a kéo, liền càng giống cẩu hơn.

Đông Phương Bất Bại chọn chọn mi còn chưa nói, chợt nghe bên cạnh có tiếng nói the thé “ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ.” giáo chủ đại nhân tâm ngoan nháy mắt tăng vọt, khí tràng bùng nổ, hàn ý tung tóe.

“A, này là ai a?” Tề Bạch túm trụ ống tay áo giáo chủ đại nhân quay ra hỏi, đừng bởi vì mình mà giết chết một nhân vật trong truyện a, những người xuyên qua đều biết, bất kể lúc nào, tuyệt đối không thể phá hư tình tiết câu chuyện, bằng không bàn tay vàng cái gì đều khai không được.

Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi nhìn Trung Thúc, y là đại boss, không phải mấy tiểu nhân lâu la đều có thể nhận thức.

Trung Thúc cau mày suy nghĩ nửa ngày mới không chắc chắn nói “vị này thoạt nhìn tựa hồ là…… Thanh Thành phái?”

Thanh Thành phái? Tề Bạch nhăn mặt nhíu mày, trong ấn tượng của hắn, Thanh Thành phái cũng không phải hạng tốt đẹp gì.

Mấy người bên kia tựa hồ bị Tề Bạch chậm trễ chọc giận, hừ lạnh một tiếng mắng “đồ không biết liêm sỉ ti tiện cũng xứng gọi tên Thanh Thành phái……”

Lời còn chưa dứt Trung Thúc đã bay qua, đá thẳng vào miệng người nọ, đá người văng đi vài trượng, hé miệng phun ra một búng máu.

Tề Bạch trợn mắt, quả nhiên là giang hồ a, một cước đá qua, thiểu chút nữa nát thành tương hồ……

Trên đường lập tức hỗn loạn, dân thường cùng mấy gành hàng rong đều chạy vào hai bên ngã tư đường trốn, đứng từ xa nhìn về phía mấy người giang hồ. Người nọ lấy tay chống lên, nỗ lực muốn ngồi dậy, kết quả lại phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Đông Phương Bất Bại bất mãn liếc Trung Thúc một cái, tâm nói chưa ăn cơm sao, như thế nào một cước đá xuống còn có tinh thần như vậy?


Trung Thúc trong nháy mắt mồ hôi lạnh ứa ra, lau lau, nghĩ rằng có hay không nên đá cho cước nữa.

Tề Bạch lại là túm túm tay áo Đông Phương Bất Bại, có điểm không dám nhìn, giang hồ cái gì a, có nên huyết tinh như vậy hay không a……

Mấy người còn đang rối rắm, lại thấy xa xa có hai người vội vàng chạy tới, một người ngồi xuống sờ sờ cánh tay người nọ, đối người kia hơi hơi lắc đầu. Người nọ quét mắt liếc Trung Thúc một cái cả giận nói “tôn giá người nào? Vì sao tổn thương tính mạng sư đệ ta?”

Trung Thúc tiến lên chắp tay nói “lệnh sư đệ nhục mạ công tử nhà ta, tại hạ chính là khiển trách chút thôi.”

“Ngươi hạ thủ ngoan độc, còn nói khiển trách chút thôi.” Người nọ tính tình hỏa bạo, tiến lên quát.

Trung Thúc chỉ khoát tay “A, ngươi còn dám lớn miệng, lão phu cũng không tiếc khiển trách một phen.” Lại nói tiếp “lão phu tay chân già yếu, không khống chế tốt lực đạo. Nếu không may đá mạnh quá, mong các vị thông cảm.”

Tề Bạch rúc đầu trong lòng Đông Phương Bất Bại buồn cười, vài câu này của Trung Thúc thật sự chọc giận người ta. Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ để Tề Bạch dựa vào, cũng không còn cách nào khác.

“Khẩu xuất cuồng ngôn, hôm nay ta cho ngươi biết tay……” người kia tính tình hỏa bạo, vác kiếm đi qua, lại bị người ngồi đó kéo lại, không hờn giận kêu một tiếng “Phương sư ca.”

Vị Phương sư ca kia ôm sư đệ đứng lên nói “các ngươi rốt cuộc là người phương nào, lưu lại danh hào. Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, sớm muộn gì Thanh Sơn phái chúng ta cũng đến đòi lại.”

“Nha!” Trung Thúc đang muốn nói, Tề Bạch lại kêu một tiếng.

PS lời tác giả: lúc trước ta vẫn nghĩ Hướng Vấn Thiên tên là Hướng Thiên Vấn…… hôm qua xem lại mới biết mình nhầm…… ách, thập phần có lỗi, sau này sẽ đổi lại Hướng Vấn Thiên trở về đúng tên là được rồi.

Còn có hai ngày nay cảm mạo thêm đau đầu, nhưng tận lực cam đoan một ngày một chương, một tuần sáu chương.

———-

Hết chương 21……

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận