Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Đông Phương từ Cẩm Tú cư đi ra, quay đầu nhìn mảnh sân phía sau, có cảm giác như vừa tỉnh mộng.

Thị vệ ở cửa chờ lâu tiến lên từng bước, thấp giọng nói “giáo chủ, Đỗ, Đồng, Tần, Các bốn vị trưởng lão cùng Thanh Long đường chủ cầu kiến.”

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, mấy năm trước lúc y mới đoạt được giáo chủ vị đối với sự vụ trong giáo còn có chút để ý, đợi cho trong giáo mọi việc đều ổn định, y bắt đầu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, theo võ công càng ngày càng cao, thân thể biến hóa ngày càng rõ ràng, đối sự tình trong giáo cũng dần phai nhạt. Hội nghị thường kỳ trong giáo y vẫn là có tham dự, nhưng bình thường chỉ nghe một chút hồi báo mà thôi, rất nhiều việc đều để cho các trưởng lão tự quyết định.

Này cũng là sau khi Dương Liên Đình được sủng ái, mượn quyền lực của y tùy ý làm bậy y cũng không thèm quan tâm, thật sự là mặc kệ mọi chuyện.

Ma giáo giáo chúng đều thức thời, biết Đông Phương Bất Bại dốc lòng tu luyện, không quá quan tâm quản giáo sự, nếu trong giáo có việc gì cũng không đến hỏi y.

Thời gian trước còn có không ít người đến cáo trạng Dương Liên Đình, sau lại biết y thiên vị Dương Liên Đình, người cáo trạng cũng dần ít đi.

Nay đột nhiên đến cầu kiến, không biết là vì cái gì.

Đông Phương Bất Bại cảm thấy không có hứng thú, nhưng liếc về Cẩm Tú cư phía sau một cái, cảm thấy vẫn là nên làm việc gì đó thì hơn.

Đỗ trưởng lão liếc nhìn Tần trưởng lão đang đứng thẳng bên cạnh một cái, lại nhìn Đồng trưởng lão đang vuốt ống tay áo một cái, lại liếc Cát trưởng lão vẻ mặt có chút lo sợ không yên một cái, cuối cùng nhìn nhìn Thượng Quan Vân đang nhíu mày xuất thần, sau đó lặng lẽ lui từng bước, hoàn toàn đứng phía sau Đồng trưởng lão.

Đồng trưởng lão híp mắt tà liếc Đỗ trưởng lão một cái, con mắt nhỏ híp lại, có chút hiểu rõ nở nụ cười. Há miệng muốn nói, thoáng nhìn thị vệ đứng một bên lại ngậm miệng lại.

(ta nói chứ mấy vị trưởng lão làm gì mà cứ mắt qua mày lại ghê thế, hại người ta nổi máu YY không hà ~)

Tần trưởng lão cũng là có chút nôn nóng, hắn là người Đông Phương Bất Bại tự tay đề bạt, Đông Phương Bất Bại đối hắn có ơn tri ngộ, hắn cũng dùng toàn bộ sức lực vì Nhật Nguyệt Thần Giáo lập nhiều công lao, báo đáp giáo chủ. Nhưng là những năm gần đây Đông Phương Bất Bại đối sự tình trong giáo càng ngày càng không quan tâm, còn dung túng tên Dương Liên Đình vô năng tùy tiện làm việc. Hắn tuy rằng trong lòng mang bất mãn, cũng chỉ có thể ép mình nhẫn nại. Lại không nghĩ rằng Dương Liên Đình chuyện to gan lớn mật như vậy cũng có thể làm ra, thật sự là không thể không quản.

Hơn nữa Đồng trưởng lão nói cũng có lý, mấy ngày gần đây giáo chủ đối Dương Liên Đình tựa hồ tâm sinh bất mãn, trước kia rất ít hỏi đến giáo vụ, hai ngày nay lại nhiều lần trách cứ Dương Liên Đình làm việc bất lợi. Bọn họ nếu không thừa dịp này đem Dương Liên Đình đạp xuống ngựa, chẳng phải đáng tiếc sao?

Đang nghĩ ngợi thì Đông Phương Bất Bại một thân y phục đỏ thẫm đã tiến vào.


Chờ mọi người khom người nói “giáo chủ văn thành vũ đức, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, thuộc hạ bái kiến giáo chủ.” (hãn!!!)

Đông Phương Bất Bại phất phất tay, ngồi xuống nói “các vị trưởng lão cầu kiến bổn tọa, có chuyện gì a?”

Mấy vị trưởng lão liếc nhau một cái, Tần trưởng lão tiến lên từng bước nói “thuộc hạ có chuyện khải tấu, mong giáo chủ vì thuộc hạ làm chủ.”

“Nói!”

Tần trưởng lão cung thanh nói “Dương Liên Đình kia cư nhiên tối hôm qua sai người hạ dược trong thức ăn, buổi tối phái người đến phòng thuộc hạ gây rối, nếu không phải Thượng Quan đường chủ hôm qua không ăn cơm, chỉ sợ thuộc hạ đã sớm bị bọn chúng hãm hại. Dương Liên Đình làm ra việc hãm hại đồng giáo, mong giáo chủ thay thuộc hạ làm chủ.”

Không nghĩ tới Dương Liên Đình dám làm ra việc lớn như thế, Đông Phương Bất Bại không khỏi sửng sốt, sau đó giống như nhớ ra cái gì, nhếch một bên khóe miệng, biểu tình trên mặt không biết là tức giận hay là buồn cười.

Y miễn cưỡng ngả về sau ghế nói “người tới, kêu Dương Liên Đình đến.”

Vài vị trưởng lão liếc nhau, đều là mừng thầm trong lòng.

Tần trưởng lão lộ ra vài phần kinh hỉ.

Cát trưởng lão lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Đỗ trưởng lão chính khâm nguy lập.

Đồng trưởng lão trong mắt có tia mừng thầm chợt lóe rồi biến mất.

Thượng Quan Vân mày nhíu lại, giống như suy nghĩ cái gì.

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy, không ý kiến nhìn ra cửa sổ. Ngoài cửa có một cây hoa quế, thật giống như cây trong Cẩm Tú cư, y ngày đó nổi giận đùng đùng đi Cẩm Tú cư chẩn bị kết liễu cái mạng nhỏ của Tề Bạch, cuối cùng đứng dưới tàng cây hoa quế nghe xong một đoạn đối thoại, lửa giận dập tắt.


Nay nhớ đến thuộc hạ bẩm báo cho y, Tề Bạch bố trí đoạn đối thoại kia, trong lòng lại có loại thản nhiên vui sướng.

Dương Liên Đình mặc một kiện trường bào màu tím bước vào, Nhật Nguyệt Thần Giáo vì Đông Phương Bất Bại thích màu đỏ, mọi người trong giáo giống nhau không được mặc màu đỏ. Trên trường bào màu tím thêu hoa cỏ đường may tinh tế, Dương Liên Đình vốn là diện mạo dương cương mười phần, mặc một thân màu tím, thật sự có chút chẳng ra gì.

Đông Phương Bất Bại cũng không tự giác nhíu mày, mấy vị trưởng lão trước mặt Đông Phương Bất Bại không dám làm càn, cũng đều nhịn không được liếc mắt xem thường.

“Các vị trưởng lão, các ngươi đem lời vừa nói với bổn tọa, nói lại cho Dương tổng quản nghe một chút.”

Tần trưởng lão đang muốn mở miệng, Thượng Quan Vân lại tiến lên trước từng bước, khảng khái đem sự tình nói lại một lần, tài ăn nói so với Tần trưởng lão cao minh hơn rất nhiều. làm cho người ta nghe xong tâm sinh phẫn nộ.

Dương Liên Đình cũng là vô cùng phẫn nộ, gã hiện tại đang vì chuyện Tề Bạch mà bận sứt đầu mẻ trán, không nghĩ tới mấy lão già bất tử này còn liên tiếp tìm tới gã gây phiền toái.

Dương Liên Đình hai năm nay núp bóng Đông Phương Bất Bại, chỉ cần không quá phận, mọi việc đều có thể bỏ qua. Cho tới bây giờ đều là gã tìm người khác gây phiền toái, nay bị người khác giở trò trên đầu mình, như thế nào không sinh khí. Nếu biết trước mấy cái lão nhân này hãm hại gã, gã sớm đã ra tay từ trước.

Nhưng là gã vẫn quan tâm việc Đông Phương Bất Bại cùng Tề Bạch hơn, gã thật sự là không nghĩ ra cái biện pháp vẹn toàn nào, dù sao gã cũng là tổng quản, thức ăn trong giáo cũng do gã quản, rõ ràng sai người một phen hạ mê dược, buổi tối vào phòng mấy vị trưởng lão trộm chứng cớ, cướp xong giết.

Không nghĩ tới lũ vô dụng đó có chuyện này cũng làm không xong, cư nhiên đến thời điểm mấu chốt xảy ra rắc rối.

Dương Liên Đình tiến lên vài bước, bùm một tiếng quỳ xuống bên ghế của Đông Phương Bất Bại (hết hồn), bi thanh nói “giáo chủ, Liên Đình bị oan.”

Dương Liên Đình nói xong một câu này, hai tay nắm chặt lại. Không phải gã thật sự bi phẫn nói không ra lời, chủ yếu là sự tình có điểm đột ngột, gã không biết đem bát nước bẩn này hắt cho ai.

Chuyện này khẳng định là không thể nhận, hãm hại trưởng lão trong giáo, đã thế lại còn là bốn trưởng lão một đường chủ, nói ra, tội này cũng quá lớn. Chính là lúc chưa có Tề Bạch, gã cũng không thể khẳng định Đông Phương Bất Bại sẽ bênh vực gã.

Nhưng rốt cục là nói các trưởng lão bịa chuyện hãm hại gã thì tốt, hay là đổ tội cho thủ hạ thì tốt, hoặc là nói mình bị Tề Bạch châm ngòi nên mới làm việc ngốc.


Bắt thủ hạ chịu tội là biện pháp tốt nhất, đem bát nước bẩn hắt vào các vị trưởng lão có vẻ nguy hiểm, nhưng Đông Phương Bất Bại nếu là đứng ở ngoài lề, chính mình coi như thảm rồi.

Đem bát nước bẩn hướng Tề Bạch là phương pháp tối nguy hiểm, dù sao Đông Phương Bất Bại đã muốn cùng Tề Bạch công khai, hơn nữa vì Tề Bạch mà không gọi mình mấy đêm. Nhưng Dương Liên Đình cảm thấy trong lòng mình có cái móng vuốt mèo cào a cào, thật sự là rất muốn đem Tề Bạch kia giải quyết.

Đúng lúc này nghe thấy Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói “nga vậy ngươi nói xem các trưởng lão là như thế nào oan uổng ngươi?”

Dương Liên Đình trong lòng sợ hãi, đầu muốn ngất, há mồm nói “giáo chủ minh giám, Tề Bạch này cũng các vị trưởng lão kia mưu hợp hại Liên Đình a!”

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, tần trưởng lão há mồm muốn phủ nhận, cũng giương miệng cứng đơ tại chỗ, nghĩ xem Tề Bạch là ai, chờ nhớ ra Tề Bạch là ai lại buồn bực như thế nào lại có Tề Bạch ở đây.

Đồng trưởng lão nhíu nhíu mày, sau đó dường như nhớ đến cái gì mày nhếch lên. Thượng Quan Vân liếc Đồng trưởng lão một cái, giồng như có sở ngộ chọn chọn mi.

Dương Liên Đình nói ra, miệng theo thói quen bịa chuyện “ngày hôm trước khi giáo chủ ra ngoài làm việc, Liên Đình đã đến chỗ Tề Bạch thăm dò tình hình thực tế, hắn là do mấy trưởng lão mang lên núi, cố ý hãm hại Liên Đình. Kia còn muốn dụ ta giết hắn, Liên Đình biết hắn không có hảo ý, nghĩ chờ giáo chủ về giải quyết hắn, thế nên ta mới tha hắn một mạng. Không tin giáo chủ có thể hỏi Y Lục, kia có phải người dẫn hắn lên núi là người ngày ấy xúi giục giáo chủ xuất môn, hắn còn thừa nhận hắn là người khác an bài đến hãm hại Liên Đình.”

Dương Liên Đình nói một đoạn, chỉ cảm thấy càng nói càng thông, quỳ lên phía trước hai bước, nước mắt rưng rưng, dừng ở bên Đông Phương Bất Bại nói “giáo chủ cần phải tin tưởng Liên Đình, không thể bị gian nhân hãm hại a.”

Đông Phương Bất Bại khóe miệng rút trừu, lấy tay che miệng, ho khan hai tiếng, sau đó nhìn về phía các vị trưởng lão “các ngươi nói như thế nào?”

Tần trưởng lão một tiếng “oan uổng a!” còn chưa nói ra, Đồng trưởng lão đã tiến lên vài bước, bùm quỳ xuống đất, lòng đầy căm phẫn nói “giáo chủ oan uổng a! Dương tổng quản không khẩu bạch nha liền chụp cho bọn thuộc hạ cái mũ lớn như vậy, hơn nữa cư nhiên ngay cả…… ngay cả Tề công tử cũng không buông tha, bọn thuộc hạ vô cùng oan uổng, mong giáo chủ minh xét.”

Tần, Đỗ, Cát cùng với Thượng Quan Vân đi lên quỳ xuống bên cạnh.

Tần trưởng lão giương miệng có chút mê mang, loại thời điểm này thường là phải tranh cãi, buộc Dương tổng quản đưa ra chứng cứ, bằng không liền bắt hắn nhận tội, sao như thế nào một hai cái đã đem đề tài chuyển đến trên người Tề Bạch rồi, cái kia Tề Bạch rốt cuộc là ai a, như thế nào lão Đồng đối hắn giống như thực bảo hộ bộ dáng?

Thượng Quan Vân lại khóe miệng rút trừu, nhìn về phía Đồng trưởng lão ánh mắt lộ ra vài phần bội phục, cái kia tạm dừng dùng là thật tốt, lập tức liền xông ra trọng điểm.

Lúc này tối buồn bực là Dương Liên Đình, gã dạo này nghe thấy hai chữ Tề Bạch cả người đều đau, mấy lão già này không hiểu sao lại thế này, cư nhiên miệng đầy Tề công tử hảo…… gã thật muốn hét lớn một tiếng, các ngươi rốt cuộc có biết bây giờ là tình huống gì hay không a, các ngươi có biết hay không đây là giáo chủ tướng công ta có tiểu tam a, cái gì cũng đều không hiểu sẽ làm hỏng việc!!!

Đông Phương Bất Bại lại khụ hai tiếng, đưa tay lấy chén trà bên cạnh, uống một ngụm phát hiện trà cư nhiên là lạnh. Không hờn giận nhíu mày, nhìn về thị vệ một bên nói “trong giáo không có người sao? Cư nhiên ngay cả trà cũng không pha?”

Thị vệ vội vàng xin lỗi lui xuống đi pha trà, trong lòng không khỏi oán thầm “trong phòng vừa quỳ vừa khóc, bọn hạ nhân làm sao có gan tiến vào phụng trà, huống chi mình là thị vệ, cũng không phải nha hoàn, không có người phụng trà lại đè đầu mình ra mà mắng a……”


Không nói tới thị vệ đang bi đát kia nữa, trong phòng nháy mắt lại là một phiên tranh luận khác, chính là phiên tranh luận này hoàn toàn không giống như lúc bắt đầu, dùng một cái từ hiện đại để miêu tả chính là…… oai lâu.(?)

Dương Liên Đình vụt cái đứng lên nói “Tề Bạch kia lai lịch không rõ, Đồng trưởng lão đến tột cùng là có rắp tâm gì, cư nhiên dám bênh vực một người không rõ lai lịch như vậy?”

Đồng trưởng lão không cam lòng yếu thế nói “ta thấy công tử ánh mắt trong sáng, làm việc ổn thỏa, phong thần tuấn lãng, chính là người tốt. Huống chi Tề công tử là một thư sinh tay trói gà không chặt, làm sao có thể gây nguy hiểm? chỉ có những người bụng dạ khó lường, mới nhìn ai cũng thấy bụng dạ khó lường. Có ta ở đây, ta tuyệt đối không để Tề công tử bị vu hãm. Huống chi lấy việc chú ý chân tướng, Dương tổng quản tự ý đem người khảo vấn, có từng để giáo chủ vào mắt!!”

Đỗ trưởng lão phụ họa “đúng đó đúng đó.”

Tần trưởng lão há mồm “……”

Đông Phương Bất Bại cầm chén trà khói tỏa nghi ngút, ngồi ngay ngắn xem ồn ào náo động, đột nhiên muốn cười. Trong phòng này mỗi người đều lấy y làm đề tài cãi nhau, tựa hồ đều vì y mà suy nghĩ, trên thực tế bọn họ nghĩ cái gì, cũng chỉ có bọn họ biết…… Nghĩ như vậy, không khỏi trong lòng vừa động, nhíu mày, vung tay áo lên, ngăn lại ồn ào náo động.

“Liên Đình nói có chút đạo lý.” Đông Phương Bất Bại chậm rì rì nói, đám người Đồng trưởng lão không khỏi sắc mặt trắng nhợt, lại nghe Đông Phương Bất Bại nói “các vị trưởng lão nói cũng có đạo lý……”

Sau đó khoan thai đứng lên nói “bổn tọa vừa lúc muốn có một nha hoàn hầu hạ trà nước, kêu Tề Bạch đến, hầu hạ bổn tọa. Bổn tọa tự mình nhìn hắn, xem hắn có hành vi gây rối gì.”

Dương Liên Đình mặt xoát trắng.

Đám người Đồng trưởng lão nhu thuận đứng thẳng nghe phân phó, một câu cũng không nói.

Chỉ có Tần trưởng lão nay mới hoàn hồn, lắp bắp nói “Tề Bạch kia…… là một công tử đi.”

Đông Phương Bất Bại cảm nhận được trong thân thể dâng lên xao động cùng khát vọng, tay nắm thật chặt thành quyền giấu trong tay áo màu đỏ thẫm, ánh mắt thâm trầm mà xa xăm “bổn tọa nói hắn là nha hoàn…… hắn chính là nha hoàn, cứ như vậy đi, lui đi.” Nói xong tựa hồ tâm tình rất tốt khoan thai rời đi.

Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, mơ mơ màng màng theo giáo chủ rời khỏi thư phòng, Tần trưởng lão nghẹn nửa ngày rốt cục khó hiểu nói “cũng ta không phải đi diệt trừ Dương Liên Đình kia sao? Như thế nào cuối cùng lại thành thế này?”

Đồng trưởng lão nhíu nhíu mày, sau đó cười lên “kết quả này tốt lắm, phi thường tốt a.” sau đó vỗ vỗ vai Tần trưởng lão, cười nói “ha ha, Tần trưởng lão đừng suy nghĩ, xuống núi tìm một nữ nhân vui vẻ đêm nay có phải tốt hơn không?” nói xong vui tươi hớn hở đi mất.

————

Hết chương 6……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận