Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Edit: Robin♥

Dương Liên Đình nhìn vật nhỏ xíu trong tay, không chỉ kích động vô cùng, còn vừa muốn khóc, vừa muốn cười.

Cục thịt tròn tròn nho nhỏ này, là con của ta sao?

Một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng hắn, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không miêu tả hết được, nhìn đứa nhỏ trong tay lẩm bẩm nói: “Tiểu bại hoại, ta là cha ngươi. Đã sớm nói ngươi không được để nương ngươi phải chịu khổ. Thế mà nhìn xem ngươi hành hạ nương ngươi lâu như thế đấy.”

Đứa trẻ mới sinh lúc đầu còn an tĩnh thút thít thở, nhưng nghe được lời hắn nói xong liền giống như bao đứa trẻ khác cất tiếng khóc chào đời. Tiếng khóc kia thật đúng là vang dội, rất khỏe khoắn lanh lảnh.

Dương Liên Đình vội bọc kỹ bảo bảo bằng chăn mỏng, rồi để xuống bên cạnh Đông Phương Bất Bại, tiếp theo bắt đầu kiểm tra cơ thể y, thu dọn đệm giường bữa bãi.

Y xem kỹ, vừa rồi cải tạo tinh thần rất thành công, cũng không lưu lại di chứng gì cho Đông Phương Bất Bại, trừ việc cơ thể vẫn đang đào thải nhau thai ra ngoài, tất cả đều không có vấn đề gì. Thậm chí dưới việc cái tạo tinh thần thể của hắn, hậu huyệt của Đông Phương Bất Bại cũng không lưu lại miệng vết thương quá lớn.

Dương Liên Đình hít sâu, thấy Đông Phương Bất Bại lâm vào hôn mê, cảm thấy như thế cũng tốt cho y, dù sao cũng vừa bị sóng tinh thần tấn công rất mạnh, còn chịu nhục thể đau đớn, bản năng của nhân loại là lấy hôn mê để tự chữa lành, như thế là bình thường.

Dương Liên Đình bận rộn đến nhà tắm chuẩn bị nước ấm, lại chạy về mang bảo bảo đến tẩy rửa, còn ôm theo Đông Phương Bất Bại, đổi lại chăn nệm trên giường.

Hắn thấy Đông Phương Bất Bại không có dấu hiệu sắp tỉnh, liền nói với bảo bảo: “Bảo bối ngoan, ngươi ở đây với nương, cha đi thu thập chuyện bên ngoài.”

Tiểu bảo bảo thoải mái nằm trong chăn tã, miệng vẫn còn lầm rầm khóc, ậm ừ như đáp lại phụ thân.

Đông Phương Bất Bại lúc hôn mê cũng không an tâm, trong lòng vẫn lo lắng, sốt ruột. Nhưng mà y càng muốn mở mắt ra, càng không mở được.

Nghe thấy bên tai có tiếng trẻ con khóc khe khẽ, càng khiến y thêm bất an. Tinh thần lực nháy mắt đề cao, đột nhiên tỉnh dậy.

Y mở bừng hai mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường, ác mộng lúc sinh giường như thật xa xôi. Y vội vã bật dậy, thấy bên cạnh mình có một cục thịt tròn tròn nho nhỏ mũm mĩm nằm trong chăn mền tã lót.

Đông Phương Bất Bại nháy mắt có cảm giác như mình đang mơ.

Đây là… bảo bảo của y sao? Là y sinh ra ư? Thật sự là từ trong cơ thể y chui ra, là bảo bảo huyết nhục tương liên với y?

Đông Phương Bất Bại ngây dại nhìn đứa trẻ chăm chú, qua một lúc lâu, mới nhẹ nhàng vươn tay, cẩn thận nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt mềm mịn của đứa nhỏ.

Bảo bảo cảm nhận được y vuốt ve, theo chuyển động tay của y mà đầu nhỏ cũng động động. Chỉ là hai mắt vẫn nhắm chặt, giống như đang ngủ, lại giống đang khóc lóc nỉ non.

“Bảo bảo… con ngoan của nương.”

Đông Phương Bất Bại yêu thương khẽ gọi, đáy lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Đây là con của y! Thực sự chính là con của y.

Y cẩn thận ôm đứa nhỏ vào lòng, vây trong tay, chăm chú nhìn cái mặt nho nhỏ mềm mềm. Qua một hồi, y đột nhiên nhớ đến cái gì, nhẹ nhàng mở tã lót, nhìn dưới thân đứa bé.

Đông Phương Bất Bại sửng sốt, nhất thời thấy có chút khó tin.

“Tiểu bảo bảo… là một nữ hài tử khả ái…”

Đông Phương Bất Bại hai mắt mọng nước, nhịn không được, nước mắt theo hai má lăn dài.

Dương Liên Đình vừa tiến vào thì thấy Đông Phương Bất Bại đang ôn nhu bế con gái, nhẹ nhàng đẩy đưa, miệng còn ngân nga hát.

“Ngươi tỉnh thật nhanh.” Dương Liên Đình có chút giật mình, tiếp theo nhanh nhạy vui vẻ phát hiện ra tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại đã đề cao cực đại, gần đạt đến cấp K.

“Liên đệ, chúng ta có một nữ nhi…” Đông Phương Bất Bại tựa hồ muốn khóc, hướng Dương Liên Đình cố gắng cười, mặt cau lại cố không để nước mắt chảy ra.

Dương Liên Đình ngồi vào bên cạnh y, cùng y nhìn bảo bảo đang say ngủ, mỉm cười theo: “Đúng vậy. Chúng ta có một nữ nhi, thật khả ái a.” Vừa nói hắn vừa cầm lấy tay Đông Phương Bất Bại, dịu dàng nói: “Ngươi chịu khổ rồi, lão bà.”

Đông Phương Bất Bại lẩm bẩm: “Thật giống như nằm mơ… Chúng ta lại có một nữ nhi.”

Cái này so với việc mang thai càng làm y chấn động. Y từng nghĩ qua, y và Liên đệ cùng là nam nhân… Hoặc phải nói y từng là nam nhân, vậy mà vẫn có thể hạ sinh một nữ nhi, có thể sao?

Đông Phương Bất Bại nghĩ đến đây, đột nhiên sợ hãi, vội vàng kéo Dương Liên Đình nói: “Liên đệ, ngươi mau mau kiểm tra xem bảo bảo của chúng ta có vấn đề gì không?”

Dương Liên Đình khó hiểu nói: “Sao lại có vấn đề? Bảo bảo không sao cả, tất cả đều bình thường.”

Đông Phương Bất Bại vẫn lo lắng: “Không được! Ta đã phát lệnh giáo chủ triệu Bình Nhất Chỉ mau chóng lên Hắc Mộc Nhai. Ngày mai lão đến phải để lão kiểm tra cẩn thận cho bảo bảo, nếu có vấn đề gì ta liền giết lão!”

Dương Liên Đình có chút buồn cười. Chuyện này thì liên quan gì đến người ta? Lại nói, nếu bảo bảo thực sự có vấn đề gì thì có gọi Bình Nhất Chỉ đến cũng không kịp, sao còn muốn giết lão?

Bất quá hắn hiểu tâm tình của Đông Phương Bất Bại, chỉ cười trừ lắc đầu, cũng không phản bác y.

Đáng thương Bình Nhất Chỉ, đêm hôm còn nhận được lệnh khẩn cấp của giáo chủ, cả đêm chạy vội chạy vàng phóng lên Hắc Mộc Nhai. Lên nhai thì được Dương tổng quản triệu kiến ba giờ, rồi bị đuổi ra. Nhưng kỳ quái là, sau khi Bình Nhất Chỉ xuống núi, thế nào cũng nhớ không ra mình lên núi làm gì.

Lão gõ gõ lên đầu, để một ngón tay lên tự bắt mạch, không thấy bất cứ dấu vết gì, thì thào tự nói: “Kỳ lạ a. Lão tử rất khỏe mạnh, sao bỗng nhiên lại lẫn thế này?” Giọng vừa dứt, lại dùng sức tự đánh vào đầu: “Ngu rồi! Giáo chủ muốn ngươi nhớ ngươi phải nhớ! Muốn ngươi quên thì ngươi có muốn nhớ cũng không được! Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!”

Lão hét lớn ba lần『 tốt lắm 』, rồi mới đi tiếp. Sau khi về  đến nhà không nói cho ai biết chuyện lần này lên núi. Cho dù lão có bị lão bà tra hỏi, một chữ cũng không đáp.

Hết cách, ai bảo lão thực sự không nhớ nổi a.

Có sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ chẩn bệnh cho cả lão bà lẫn hài tử xong, Dương Liên Đình cuối cùng cũng nhẹ lòng. Tinh thần thể của hắn cũng không phải là vạn năng, đối với các loại bệnh của nhục thể này cũng bó tay, có thần y chẩn bệnh chuẩn xác cho thì càng thấy an tâm.

Đông Phương Bất Bại đã có thể đứng dậy. Những vết tích đau đớn hai ngày trước khi y sinh nở đã không nhìn thấy đâu. Nhưng mà Dương Liên Đình vẫn không để y ra gió ra nắng, chỉ được đi lại trong phòng.

Bảo bối nữ nhi cua bọn hắn, hiện tại đã được Dương Liên Đình chính thức đặt tên là “Dương Bảo Nhi”. Đông Phương Bất Bại đối với đề nghị của hắn không phản đối, ngược lại còn thấy tên nữ nhi nhà mình vừa đơn giản lại dễ nhớ, còn thể hiện được tâm ý của cha mẹ.

“Bảo nhi, Bảo nhi, con ngoan của ta…”

Đông Phương Bất Bại cả ngày ôm nữ nhi trong lòng, vui vẻ không kể sao cho xiết.

Hơn nữa nữ nhi rất ngoan, trừ lúc đói bụng hoặc muốn đi vệ sinh sẽ làm nũng, còn thì tuyệt không khóc không nháo, còn bắt chước tiếng của Đông Phương Bất Bại lầm bầm theo, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Còn chuyện sữa cho con, Dương Liên Đình sớm đã chuẩn bị, một tháng trước đã nuôi hai con dê mẹ béo tốt ở ngay hoa viên. Theo như tư liệu thì sữa dê gần giống với sữa mẹ nhất, so với sữa bò của thế giới tương lai càng nhiều dinh dưỡng hơn.

Đông Phương Bất Bại vì tự mình không có ngực giống nữ nhân, trong lòng tiếc nuối vô cùng, thỉnh thoảng vẫn thừa dịp Dương Liên Đình không để ý, mở vạt áo ra, đưa đầu ngực vì có mang mà biến lớn của mình nhét vào miệng bảo bảo, cho bé hút. Chỉ là thế nào cũng không có sữa chảy ra, còn hút đến y thấy đau.

Nhưng mà cho dù đau, Đông Phương Bất Bại vẫn “chơi” trò này đến vui vẻ.

Dương Liên Đình ban đầu còn xót y, không muốn để y làm chuyện vô nghĩa này, nhưng sau này thấy y rất chuyên tâm cố chấp cho Bảo nhi “hút sữa”, rất ra dáng “mẹ hiền”, liền để mặc y, tùy ý. Có lúc còn thấy Đông Phương như vậy thật khả ái, sinh bảo bảo rồi còn chưa thỏa mãn, còn muốn có sữa, thật đúng là đáy lòng vẫn hy vọng mình là phụ nữ, một điểm cũng không chịu bỏ sót.

Đông Phương Bất Bại lúc này thật chả thua kém bất cứ nữ nhân nào a.

Kỳ thật có một cuộc điều tra tâm lý của thế giới tương lai cho thấy, hầu hết cha đều thích con gái, còn mẹ sẽ thích con trai.

Đông Phương Bất Bại mặc dù tâm lý muốn làm một phụ nữ, nhưng thực tế trên người còn có nhiều đặc trưng nam tính. Dù sao y sinh ra vốn là nam nhân, cũng có hơn ba mươi năm cuộc đời là nam, nên y sủng ái nữ nhi của mình vô cùng, toàn bộ đều là sủng ái của người phụ thân đối với con gái.

Thật khó để dùng lời lẽ hình dung, chỉ có thể xem là một cảm giác khó nói. Nhưng tinh thần lực của Dương Liên Đình rất mạnh, có thể nhạt cảm bắt được tia tình tự này. Cái này làm hắn có chút ưu sầu.

Mặc dù Đông Phương Bất Bại một lòng muốn làm “mẹ hiền”, nhưng thực chất y vẫn là phụ thân. Hai người phụ thân… làm thế nào nuôi dưỡng một nữ nhi đây?

Dương Liên Đình bắt đầu lo nghĩ nữ nhi nhà mình tương lai lớn lên, cơ thể dậy thì thì bọn hắn sẽ đối phó thế nào đây.

Ngay cả Đông Phương Bất Bại, cũng giống như rất nhiều phụ thân khác, bắt đầu cả nghĩ nữ nhi nhà mình khả ái thế này, tương lai nếu bị tên xú nam nhân nào đấy bắt cóc mất thì làm sao bây giờ?

Hết chương 40.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui