Sau khi hai người ăn cơm xong, không có việc gì nên ở lại trong phòng. Một con bồ câu trắng đột nhiên bay vào, Đông Phương Bất Bại lấy thư xuống, sau khi xem hết, lại nâng mắt nhìn về phía Dương Phàm, cũng không nói lời nào. Mãi đến khi nhìn Dương Phàm đến nỗi toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, không nhịn được mới mở miệng nói trước: “Đây là làm sao vậy a?”
“Ngươi như thế nào lại biết người trong thanh lâu?” Đông Phương Bất Bại buông thư, liếc mắt nhìn hắn. [R: =))))))]
“Là sư phụ của ta sư phụ của ta.”
“Nga, vậy ngươi nói xem nào, bài thơ này là làm sao đây hả?” Đông Phương Bất Bại vứt một tờ giấy cho hắn.
Dương Phàm cầm lấy, hóa ra là một bài thơ tình, hơn nữa còn là một bài thơ để tỏ tình, đề là ——–‘Thiếp tương tư Dương lang’. Dương Phàm vừa nhìn, nhất thời cả kinh, vội vàng quăng thơ trên tay, nói: “Ta cũng không biết.” Trong lòng hắn nghĩ: chết cha, chắc là có một vị cô nương nào ở đâu nhìn thấy ta đẹp mắt, coi ta như người trong lòng rồi. Nếu là trước kia, hắn tất nhiên sẽ vui mừng khấp khởi, cảm thấy mình sắp bằng được đẳng cấp của sư phụ rồi. Nhưng là vừa mới đính ước trước mặt phu nhân, hắn liền cảm giác thấy bao nhiêu là xấu hổ.
“Ngươi nhất định rất là cao hứng đi.” Đông Phương Bất Bại thấy bộ dạng hắn xấu hổ đỏ mặt, thấy bất mãn, lại nghĩ tới bí mật kia của mình, liền cảm thấy thật thê lương. Dù sao, sau này hắn vẫn còn được nạp thêm thê thiếp, dứt khoát, cứ đi theo hắn là tốt lắm. Nghĩ như vậy, y lại có chút không cam lòng, lại cảm giác mình luân phiên chịu lừa gạt, chi bằng giết người này, nhưng lại nhớ đến tình nghĩ những ngày qua, cũng không xuống tay.
Dương Phàm thấy thần sắc trên mặt y biến hóa, tiến lên kéo tay nàng, giải thích: “Ta không biết cô nương đó. Nếu là trước đây, ta có lẽ còn đi thăm dò tìm hiểu, nhưng bây giờ——-“ Hắn mặc dù được sư phụ dạy cho không ít lời ngon tiếng ngọt, nhưng đây là lần đầu tiên bày tỏ cùng người khác, hai tai đỏ đến lợi hại. “Ta có ngươi, sao có thể còn nghĩ đến người khác.”
“Hái hoa tặc sao có chú ý nhiều như vậy?” Đông Phương Bất Bại nghe được lời này, trong lòng vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha. “Nếu ngươi lén lút mà đi tìm cô nương đó, ta cũng không có biện pháp.”
“Ta sẽ không đi tìm nàng.” Dương Phàm thấy tâm tình nàng có vẻ tốt hơn một chút, càng nói càng lưu loát, lại có chút không mặt mũi. “Phu nhân của ta tốt như vậy, ta còn cần gì nghĩ đến nữ tử khác, chỉ một mực yêu thương nhìn ngắm phu nhân thôi là đủ.”
Đông Phương Bất Bại trừng mắt lườm hắn một cáu, lại càm thấy lời này của hắn thật buồn cười, kéo kéo mặt hắn nói: “Da mặt trông thế nhưng thật dày.”
Dương Phàm biết đây là nàng đã hết giận, lại nói thêm không ít lời tán dương, dỗ được nàng vui vẻ. Thẳng đến khi đêm đã khuya, mới lấy chăn đệm ra, chuẩn bị trải xuống dưới đất nằm. Đông Phương Bất Bại được hắn chọc cho vui vẻ, không so đo chuyện lúc trướ nữa, thấy hắn trải chăn nệm xuống sàn, nghĩ tới ban đêm giá lạnh, nghiêng người dựa trên giường, nâng tay vẫy hắn nói: “Đi lên đi.” [R: ta thấy Dương Phàm thật giống khuyển =)) hết huýt sáo lại vẫy =)) trung khuyển công ha >D