Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân - Hiện Đại Giáo Chủ / Thất Chi Đông Ngung

Không còn ở cùng nhau mỗi sáng nữa, tự nhiên cũng sẽ nhớ đến người trong nhà kia, loại gánh nặng này Kì Sam một mình “hưởng thụ”. Nhưng ban đêm hai người ôm nhau,thì cái gánh nặng sinh lý đó, hắn quả thực thấy….Bi kịch lớn nhất cả đời trai cũng chỉ đến thế là cùng. Nhất là khi người nọ ngủ trên giường chính mình, dựa vào lòng chính mình, thuận miệng “ngây thơ” hỏi:” Lão công nghĩa là gì?”

” Tôi nhớ ra có tài liệu gấp không kịp đến sáng mai, anh cứ ngủ trước đi, không cần đợi tôi.”

Lần đầu tiên trong đời phải chạy trối chết trong hoàn cảnh như vậy. Kì Sam thả Đông Phương nằm lại trên giường, vội vàng cầm bản hợp đồng ra khỏi phòng. Nếu hắn lúc đó chịu quay đầu nhìn vào ánh mắt Đông Phương đang dõi theo bóng dáng rời đi của hắn, nhất định sẽ thấy ánh mắt người nọ tràn ngập đau thương, như thế thì hắn tuyệt đối sẽ không né tránh như vậy nữa.

Nhưng hắn lại không quay về phòng lần nào.

Mỗi lần thân mật, Kì Sam đều có khoảng cách, dù chỉ là ôm một cái, cũng vội vàng đẩy Đông Phương – người đang không hiểu chuyện gì ra. Muốn thân mật nhưng lại sợ tổn thương, so với việc này, Kì Sam lại càng thêm buồn bực.

” Sao lại không lên trên phòng mà ngủ?” Một ngày nọ, Kì Sam đi làm đến 11h đêm mới về nhà, nhìn thấy Đông Phương đang ngủ gật ở sô pha, nhẹ nhàng lay tỉnh y.

Kỳ thật Đông Phương không hề ngủ, y chẳng qua nghĩ xem không biết Kì Sam có bế y về phòng giống như xưa hay không, rốt cuộc Kì Sam chỉ lại đánh thức y.

” Tự dưng quên mất. Cậu ăn gì chưa? Ở trong bếp có phần thức ăn cho cậu.”

Kì Sam ngược lại không trả lời mà hỏi: “Thế anh đã ăn chưa?”

“Ân.” Đông Phương nhỏ giọng trả lời.

Về muộn như vậy không phải chỉ một, hai ngày, hồi trước Kì Sam về muộn còn Đông Phương thìchưa hề ăn tối. Kì Sam tự mình đi tới phòng ăn, đúng là vẫn còn thức ăn, nhưng còn lại rất nhiều, nói là ăn xong rồi, hắn như thế nào cũng không tin.

” Nhiều như vậy tôi ăn không hết, anh lại đây ăn cùng nhé?”

Hai người ngồi ở bàn ăn, Kì Sam chưa ăn, chỉ chú tâm khuyên Đông Phương ăn nhiều một chút. Đông Phương lại chỉ nếm qua hai miếng liền buông đũa.

“Ta không đói.” Ngừng trong chốc lát mới nhỏ giọng hỏi:” Công tử dạo này bề bộn nhiều việc?”

” Ừm, thỉnh thoảng đi tiếp khách nhiều một chút. Có khi về rất muộn, anh không cần chờ tôi, cứ đi ngủ trước đi.” Nói xong bắt đầu cúi xuống ăn, không tiếp tục đề tài này nữa. Cũng không liếc nhìn vẻ mặt cô đơn của Đông Phương, nếu không có khi sẽ dao động.

“Đã biết. Ta có hơi buồn ngủ, lên trên ngủ một chút, công tử cứ từ từ.”

Đông Phương ít khi gọi tên hắn, cái cách xưng hô công tử như thế này, Kì Sam cứ tưởng đã thành thói quen, nhưng lúc này nghe thấy, lại không hiểu sao có cảm giác xa cách.

Kì Sam nhìn mâm cơn đầy ự đồ ăn, thở dài. Dọn xong bàn ăn, đi lên tầng trên, thấy phòng mình trống không, từ khi trở về công tác lần trước, Đông Phương vẫn qua phòng hắn ngủ cùng, đi thẳng đến gian phòng thường để trống kia, thì thấy cửa bị đóng chặt.

Giơ tay định gõ cửa nhưng rồi lại thôi. Kì Sam cười khổ, xem ra nên tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với Đông Phương, cử để như vậy không những không giải quyết được vấn đề, mà làm không tốt còn có thể làm cho quan hệ hai người lâm vào bế tắc.

Bên này Kì Sam thì khổ sở tìm kiếm cơ hội nói chuyện, đồng thời bên kia Đông Phương cũng trầm mặc đi rất nhiều, thậm chí so với hồi xưa mới vào nhà còn kiệm lời hơn, thần sắc cũng rõ ràng tiều tụy đi trông thấy.

Rõ ràng cùng chung một mái nhà, nhưng thời gian hai người nói chuyện với nhau càng ngày càng ít. Kì Sam biết được nguyên nhân, nhưng lại không thể làm càn ôm chầm người nọ mà vỗ về an ủi.

Kì Sam đối với Đông Phương vẫn ôn nhu cẩn thận như cũ, nhưng những hành động thân mặt thì giảm đi nhiều, vô duyên vô cớ mà có khoảng cách. Vừa mới bắt đầu bước vào tình yêu cuồng nhiệt lại đột nhiên trở nên lạnh lùng nhạt nhẽo, tuy rằng đó không phải là thứ chính mình mong muốn, hắn biết thái độ của mình quả thật khiến Đông Phương khổ sở.

Ngày ngày về nhà, đều cảm thấy được ánh mắt u oán nhìn theo nhưng lại giả vờ như lảng tráng chính mình, mà nếu hắn có vờ như lơ đãng nhìn đối phương, thì chỉ thấy đối phương xụ mặt, thần sắc chứa vài phần ủy khuất.

Kì Sam đôi khi nghĩ trong đầu: Hay làm cầm thú luôn đi. Nhưng mà…Cứ tưởng đủ quyết tâm đủ dũng cảm, thực chất vẫn không thể nào làm được. Hắn không sợ bị đối phương chém cho một nhát lê lết, chỉ là không thể ra tay. Hắn tình nguyện để Đông Phương hận mình, chứ không muốn mình có chút hành vi nào xúc phạm tới y.

Hắn cũng lo sợ Đông Phương đối với tình hình như thế này mà để ý, chống đối. Dù Đông Phương không nói, hắn cũng biết tận sâu trong cái người kiêu ngạo này đồng thời cũng có cả yếu đuối lẫn tự ti. Mà Đông Phương bên kia,đúng như hắn lo lắng, quả thực đối với bản thân không hề trọn vẹn tự ti vô cùng, thế nên ngày qua ngày, rơi vào tâm trạng buồn bực không thể chuộc lỗi.

Tóm lại là tình yêu của hai người  gặp phải trắc trở.

Thông báo tuyển dụng phát ra,sau một tuần đã có kết quả, trúng tuyển là một cô gái vừa mới tốt nghiệp. Thực tế là thông báo phát ra đến ngày thứ hai đã có cả nam lẫn nữ lục tục kéo tới, nhưng đều là những người mới chỉ có chút kinh nghiệm, không muốn bị chèn ép nên vào công ty quy mô nhỏ, Kì Sam thì lại không hài lòng với năng lực của họ, dù sao hắn cũng tìm nhân viên có nghiệp vụ, phải thường xuyên giao tiếp với khách hàng, hai điều này là điều kiện cơ bản nhất.

So với kẻ ỷ vào thâm niên mà làm bộ làm tịch này nọ mà giới doanh nhân gọi là người từng trải, Kì Sam chẳng thà nhận một người trẻ tuổi vừa mới bắt đầu còn hơn, người này đối với công việc đương nhiên nhiệt tình hơn nhiều so với kẻ kia, hơn nữa trong thời gian ngắn không cần lo lắng bọn họ bị công ty khác cướp mất

Chuyên nghiệp hay không không thể nói ngay được, cô gái này bên ngoài thì cách nói năng lẫn khả năng tổ chức đều gần như phù hợp yêu cầu, qua cách nói của cô thì đại khái có thể thấy cô là một người có tính hào sảng, thẳng thắn. Sau khi phỏng vấn, Kì Sam quyết định cho cô gái tên Thù Ninh này thử việc ba ngày.

Phỏng vấn xong, Thù Ninh vốn mặc bộ quần áo công sở, bỗng ngả người phía trước mặt ông chủ bình tĩnh giỏi giang mới, cười tủm tỉm:” Anh đẹp trai, lại gặp nhau rồi.”

Kì Sam liếc cô một cái đánh giá, không nhớ rõ mình lúc trước có quen người này hay không.

” Sau đó anh có thử qua hương vị bánh trứng không?”

Cô gái này cư nhiên tại nơi làm ăn mà nói đến bánh ngọt này nọ…Lời vừa nói ra, Kì Sam ngay lập tức nhớ ra cô là ai.

“Ngày mai chín giờ sáng bắt đầu làm, mong cô nhớ kỹ, đừng đến muộn.”

“Ai nha mình gặp phải một ông chủ không thích vui đùa rồi, như vầy trong giờ làm việc sẽ rất rất buồn bực, áp lực cũng sẽ liên tiếp đè đầu.”

Kì Sam đóng lại bản sơ yếu lý lịch, khẽ nhếch môi:” Chờ tới khi cô qua được thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức, lo lắng phiền não việc đó cũng chưa muộn.”

Thù Ninh cười một cách tự tin:” Kính mời “ngài” xem tôi thế nào.”

Ngày đầu tiên đi làm, Kì Sam tự mình ra giảng giải cụ thể cho Thù Ninh những tình huống vận chuyển buôn bán. Ngày thứ hai thì bảo Trần Trác mang cô cùng đi đàm phán với khách hàng, thực tập quan sát ngay tại hiện trường.

Kì Sam mới chỉ khởi nghiệp được hai năm, nhưng sớm lặng lẽ tích lũy kinh nghiệm, toàn bộ qui trình vận chuyển đều do hắn dùng thủ đoạn mà quản lý. Cái phòng hơn mười mét vuông duy nhất này, chỉ là bàn đạp mà thôi. Thù Ninh cũng là một cô gái thông minh, tựa hồ cũng đoán ra được,(rõ ràng rất chú ý học tập. Sau hai ngày quan sát, biểu hiện của cô vẫn là có vẻ làm người ta vừa lòng. Trần Trác từng lén hướng Kì Sam tỏ vẻ chính mình nhận thức năng lực của cô, đồng ý làm việc cùng cô.

Vào ngày cuối cùng, khi gần tới giờ tan tầm, Kì Sam đưa Thù Ninh về nhà mình, tính cho cô mượn mấy quyển sách về số liệu để cô làm quen với tư liệu hàng nguyên kiện.

Thù Trữ là một người hoạt bát, ngày thường nói cười không ngừng, Trần Trác thuộc dạng hòa đồng nên thân với cậu ta rất nhanh thì không nói làm gì, mà cũng hoàn toàn tự nhiên khi ở chung với giám đốc- Kì Sam, không hề có cái quan hệ ông chủ-người làm. Thực tế, tuổi Kì Sam chỉ hơn hai người kia 3,4 tuổi, bình thường cũng không bày ra bộ dạng ông chủ, ba người ở chung càng giống bạn bè nhiều hơn.

Vì thế nhìn thấy Kì Sam cùng một nữ nhân xa lạ vừa cười vừa nói cùng nhau về nhà, người đang ngồi ở phòng khách, liếc mắt một cái có thể nhìn ra phía cửa ra vào – Đông Phương – khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch.

“Xin chào!” Thù Trữ không hề phát hiện ra nội tâm Đông Phương đang gợn sóng, nhiệt tình chào hỏi y.

Kì Sam không có khả năng không phát hiện ra bi thương trong mắt người nọ. Bước vài bước đến bên cạnh Đông Phương, hướng y giới thiệu thân thế của cô, đồng thời cũng là trấn an y:”Cô ấy là nhân viên mới.”

Đương nhiên là phải giải thích rõ ràng, nhưng cái ý tưởng đem nhân viên về nhà của Kì Sam,ẩn sau hành động đó kỳ thật cũng không tốt đẹp gì.

Biểu tình thất thố chỉ lướt qua giây lát rồi biến mất, kì thực Đông Phương là một người rất hướng nội,  không đợi Kì Sam giải thích, ngay lập tức đã khôi phục vẻ mặt thường ngày. Vừa nhìn nàng một cái, Đông Phương liền nhận ra nàng là nữ nhân lớn mật dám “ve vãn” Kì Sam trước mặt y tại cái siêu thị kia. Trong lòng sớm đã không chịu nổi, nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài, chỉ khẽ gật đầu với Thù Ninh một cái, coi như đáp lại lời chào của nàng.

Thủ Ninh quay sang nói với Kì Sam:” Ý của anh là, em đã qua được thử việc đúng không.”

“Ừ, mong cô chuyên tâm làm việc.”

“Cám ơn Kì ca!” Thù Trữ không gọi hắn là ông chủ, xưng hô giống với Trần Trác:”Em bây giờ thật sự không đợi được, muốn làm việc ngay bây giờ, mau dẫn em đi lấy sách đi?”

“Sách ở trên tầng, đi theo tôi.” Kì Sam dẫn cô lên trên, tại lan can cầu thang xoay người nhìn thoáng qua Đông Phương đang ở một mình tại đại sảnh.

Đỏ tươi, bóng lưng đơn bạc. Hoàng hôn chiếu qua cửa sổ sát đất nổi bật trên người y, ửng lên quầng cam đậm, bóng tối dần bao trùm, kéo dài như vô tận cô tịch.

Kì Sam thấy Đông Phương như vậy, khiến hắn vô cùng bối rối. Làm thế nào để xua tan bóng tối bao phủ trong lòng y….Dù có đem hết ôn nhu ra, nhưng cố gắng như vậy, dường như vẫn không đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui