[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

“Kiếm này có phải do người họ Phong dạy cho ngươi hay không.”

Thánh giáo chủ ánh mắt âm ngoan, hận không thể đem Bao đại hiệp lột da.

“Hư Vô Ảnh kiếm, không nghĩ tới hắn lại dạy cho người khác.” Bao đại hiệp không biết có phải hắn nhìn sai hay không, hắn cảm giác hắc y nhân trầm hạ hai mắt, có một tia thương cảm.

Hư Vô Ảnh kiếm thật là do sư phụ dạy hắn, mỗi một chiêu của kiếm pháp này kiếm khí đều hư vô mờ mịt, nếu có chút giống như vô, vì lúc hỗn loạn địch nhân sẽ không nhìn thấy, về phương diện khác cũng có thể thừa dịp địch nhân không hề phòng bị mà cấp một kích trí mệnh.

Khi Bao đại hiệp được truyền thụ kiếm pháp này cảm thấy rất kỳ quái, kiếm pháp này rõ ràng là song nhân kiếm pháp, nhưng lại ngạnh sinh sinh bị sư phụ hắn hủy đi.

Thiên trường địa cửu hữu thì tẫn, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ. Đây là khi sư phụ truyền thụ tâm pháp của bộ kiếm pháp này đã nói cho hắn.

Kiếm pháp này tựa như lộ ra hận ý đối một người nào đó.

Chẳng lẽ sư phụ cùng người trước mắt này có liên quan, Bao đại hiệp không khỏi nghĩ đến.

Hắc y nhân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia. Bao đại hiệp cũng ngẩng đầu nhìn lại, bởi vì hắn cảm giác được một tia khí tức quen thuộc.

“Buông ra hắn!” Là Đông Phương giáo chủ.

Đông Phương giáo chủ nhìn cảnh tượng Bao đại hiệp bị kiềm trước đao, lưỡi đao kia còn dính máu tươi, ánh mắt dần đỏ đậm.

Hắc y nhân nhìn người nọ bỗng nhiên biến sắc, xoay người túm áo Bao đại hiệp mang đi.

Hồng y nữ tử kia từ trước lúc Đông Phương giáo chủ đến đã chạy đi rồi, lúc này cũng không có thân ảnh.

Hắc y nhân nhìn Đông Phương giáo chủ vội vàng đi theo, cúi đầu đối Bao đại hiệp cười lạnh nói:“Hai người các ngươi cảm tình cũng thật tốt.”


Bao đại hiệp lúc này bị điểm huyệt đạo, đang tìm biện pháp phá huyệt. Nghe được lời của hắc y nhân cũng không hé răng, hắn cũng không muốn lại liên lụy Đông Phương giáo chủ.

“Hừ, ngươi không đem sư phụ ngươi giao ra, ta cũng có biện pháp khác.” Hắc y nhân từ trong tay áo ném ra ba khỏa Hoa mai tiêu, bắn về phía Đông Phương giáo chủ.

Đông Phương giáo chủ bị buộc chỉ có thể lui về phía sau, tiếp được một tiêu, khi ngẩng đầu lại thì hắc y nhân kia cùng Bao đại hiệp đã thất ảnh vô tung.

Thiên không truyền đến một thanh âm hùng hậu:“Đưa Phong Vô Quá xem ba khỏa Hoa mai tiêu kia, sau đó mang theo Phong Vô Quá đến cổ miếu Thành Tây đổi lấy tiếu tử này, làm như thế nào, ngươi hẳn đã biết.”

Đông Phương giáo chủ sắc mặt âm trầm, tức giận không có chỗ phát, xoay tay lại một chưởng đem một gốc cây đại thụ bên người đánh ngã.

Đem Hoa mai tiêu bỏ vào tay áo, chậm rãi ly khai.

++++++++++++++++++++++++++++++++

“Ta không đi!” Phong Vô Quá xem qua hoa mai tiêu, đem nó ném đi.

Đông Phương giáo chủ trầm mặc thật lâu, đứng lên xoay người rời đi.

Phong Vô Quá một phen giữ chặt Đông Phương giáo chủ, quát:“Ngươi cũng không cho đi!”

Đông Phương giáo chủ quay đầu lại thản nhiên nhìn Phong Vô Quá, trong mắt không có chút gợn sóng, lại khiến Phong Vô Quá dần dần buông tay.

“Hắn đang đợi ta.” Đông Phương giáo chủ nhẹ nhàng phun ra bốn chữ này, liền ly khai.

Phong Vô Quá cười đến đau khổ, ngã ngồi trên ghế trong sân, trong thanh âm có chứa bất đắc dĩ, nói:“Ngươi vì sao không chịu buông tha ta.”


Trong cổ miếu Thành Tây bị hoang phế thật lâu, Bao đại hiệp cương trực ngồi ở chỗ kia, cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắc y nhân đã đem mảnh vải đen lấy xuống.

Ánh mắt người nọ thật thâm thúy tự như dòng suối sâu không đáy, lông mi nồng đậm, ánh mắt có một loại chính khí, vì sao lại làm ra loại chuyện này?

Hắn đứng trước một đống lửa trại nướng cái gì đó, mùi tỏa ra bốn phía, Bao đại hiệp không khỏi nuốt nuốt nước miếng, từ buổi sáng đến bây giờ hắn còn chưa có ăn cơm a.

“Muốn ăn sao?” Nam nhân kia hỏi.

Bao đại hiệp là người có cốt khí, hừ một tiếng không để ý, nhưng trong bụng lại một cỗ rung động bán đứng hắn.

Nam nhân cười yếu ớt nói:“Ngươi cùng hắn rất giống, vĩnh viễn đều khẩu thị tâm phi.”

Bao đại hiệp có chút giật mình nhìn nam nhân đang mỉm cười, căn bản không thể tưởng tượng người phía trước lại là hắc y nhân tâm ngoan thủ lạt kia.

Nam nhân tựa hồ nhận thấy được Bao đại hiệp chú mục, lập tức thu hồi tiếu ý, tiếp tục đi về phía trước, xoay tay giải huyệt cho Bao đại hiệp, lại ngồi xuống nướng thức ăn, chia cho hắn một phần, không nói gì nữa.

“Không cần vọng tưởng chạy trốn, so với ta, ngươi còn rất ngốc.”

Bao đại hiệp có ăn, tất nhiên cũng không quan tâm nam nhân.

Đột nhiên nghe được một thanh âm nhẹ nhàng “Đây là món ăn hắn thích nhất.” Bao đại hiệp ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của nam nhân nhìn mình, tựa hồ nhớ lại thứ gì đó.

Có lẽ hắn cũng có một vài chuyện vũ không thể nói cho người khác đi, Bao đại hiệp nội tâm than nhẹ.


Hy vọng Đông Phương giáo chủ không cần tìm đến.

Nhưng không như mong muốn, Bao đại hiệp vừa nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Đông Phương giáo chủ từ từ đi tới, trên tay còn cầm một thanh kiếm.

Kiếm kia hàn quang nổi lên bốn phía, tựa như vẻ mặt lạnh lùng của Đông Phương giáo chủ hiện tại, sát nhân vô hình.

“Hắn vẫn không tới.” Bao đại hiệp nghe được một thanh âm bất đắc dĩ, vừa quay đầu, liền nhìn đến nam nhân đứng lên, nhắc lên hắc đao, dùng bạch bố lau qua một chút, đao kia như huyết ma thú thị huyết, ông ông tác hưởng.

Bao đại hiệp ánh mắt mê võng, nam nhân cũng không điểm huyệt đạo hắn, chẳng lẽ hắn nghĩ một lòng muốn chết?

Vốn đang nghi hoặc suy nghĩ, lại nhìn thấy nam nhân đề đao bổ về phía Đông Phương giáo chủ, không chút do dự đem kiếm bên người rút ra.

Đông Phương giáo chủ rút kiếm đón đỡ, hai người đều bị nội lực chấn ra hai bên.

Nam nhân nhanh chóng khôi phục thể lực, vọt lên, lại bị Bao đại hiệp một kiếm ngạnh sinh sinh bức trở về.

“Tiểu Bạch, nhìn kiếm của ta, chúng ta chỉ có thể dùng song kiếm hợp bích, nếu không không thể thắng được hắn.”

Bao đại hiệp nói xong, đã đem Hư Vô Ảnh kiếm xuất ra, đồng tử nam nhân co rút, khóe miệng khinh mân.

Đông Phương giáo chủ tập trung tinh thần nhìn mỗi một chiêu của Bao đại hiệp, trong lòng thầm nghĩ: Kiếm pháp này thực kỳ quái, bất quá lại cực kỳ giống với cá tính sư phụ, sẽ không……

Đông Phương giáo chủ thầm nghĩ sư phụ nói có ngốc tiểu tử xông lầm vào nơi hắn ở, có chút thú vị, sư phụ nói không phải chính là Bao đại hiệp đi, chẳng lẽ là trâu già gặm cỏ non?

Bao đại hiệp dần dần có chút chống đỡ không được, kiếm cũng run lên, nam nhân thấy hắn cản không được, nhanh chóng công lên.

Đột nhiên một cỗ kiếm khí theo bên cạnh lao đến, nam nhân xoay người tránh né.

Đông Phương giáo chủ đến bên người Bao đại hiệp, huy kiếm, trong ánh mắt hai người có sự ăn ý nói không nên lời.


Ánh mắt nam nhân càng hoảng hốt, nhìn hai người trước mặt tựa hồ nhớ lại điều gì đó.

Hắn còn nhớ rõ lúc trống rỗng ấy, sau đó thế giới đều tựa như điên đảo.

Hắn biết, hắn bại không phải bởi hai người trước mặt này, mà là vì tưởng niệm.

Có lẽ là nhân chi tướng tử, khóe mắt nam nhân chảy ra một dòng lệ hối hận.

Đông Phương giáo chủ trước khi đi nhìn thấy dòng lệ này, không khỏi khẽ thở dài.

“Ta đã từng yêu một người, người nọ lại chỉ xem ta là huynh đệ mà thôi.”

Không biết vì cái gì trong đầu Đông Phương giáo chủ lại vang lên lời của Phong Vô Quá, y cảm thấy người kia chính là người đang hấp hối này.

Bao đại hiệp nhìn ánh mắt Đông Phương giáo chủ, tựa hồ hiểu được điều gì, từ trên người lấy ra một lọ dược, phóng vào tay nam nhân.

Đông Phương giáo chủ biết đó là dược cứu mạng Cơ Linh lưu lại cho Bao đại hiệp, dù ở bất cứ tình huống nào cũng có thể cứu sống người, trên đời chỉ có một viên như vậy, lại đưa vào tay nam nhân này.

“Phụ cận Tây Hồ có một cổ đạo, theo đó mà đi, sẽ thấy một ngôi nhà có đủ loại hoa cúc, nếu ngươi còn có thể còn sống mà tới đó, thì hãy đi đi.”

Thanh âm Đông Phương giáo chủ vẫn lạnh lùng.

Nam nhân kia nghe thế, trong mắt tựa hồ có một tia sáng hiện lên, khẽ mỉm cười cố sức nói:“Bạch…… Tích Vân…… Tên…… của ta.”

Bạch Tích Vân, tên này đã bị lãng quên nhiều năm, từ khi người kia biến mất.

Nhưng hiện tại, Bạch Tích Vân chỉ muốn nhìn thấy nơi mà người nọ gọi là thế ngoại đào nguyên đẹp đến như thế nào.

Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận