[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Cả một đêm, Tô Dật Dương nhìn chằm chằm đứa nhỏ được Cơ Linh mang về, mà Cơ Linh thì đang nghiên cứu một quyển y thư.

Nhìn gương mặt của đứa nhỏ sau khi cởi ra khăn che mặt, hắn không thể tưởng tượng người này lại muốn ám toán hắn, bởi vì bộ dạng đối phương rất nhu thuận, khẳng định chính là một tiểu tử vui vẻ hoạt bát ở thôn quê.

Nghe được thanh âm lật trang bên cạnh, Tô Dật Dương quên mất, Cơ Linh đang chăm chú nghiên cứu y thư, hoàn toàn không biết đã bao lâu.

Thiết, giả đứng đắn. Tô Dật Dương lại có thêm một định nghĩa mới về Cơ Linh.

Bất quá lúc này trong lòng hắn cũng rất khổ sổ, mấy lần trước đều không cho hắn lên giường, thế nhưng lại cho một đứa nhỏ chưa từng gặp mặt lên nằm, đúng là phân biệt đối xử a.

Sẽ không phải y bị luyến đồng đi, trong đầu Tô Dật Dương hiện lên cảnh tượng Cơ Linh tà cười đi đến bên nam hài, trên người đầy ác hàn. Trách không được bên cạnh Cơ Linh lại có một Tần Ngọc choai choai, nghĩ đến hẳn cũng có tư tình đi.

Tô Dật Dương càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.

Tựa hồ nhận thấy ánh mắt Tô Dật Dương, Cơ Linh ngẩng đầu nhìn qua, lại nhìn thấy Tô Dật Dương không tự nhiên ngoảnh đầu sang một bên.

Đáng chết, vì sao quan tâm ánh mắt của y như vậy. Tô Dật Dương không biết vì cái gì, mỗi khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Cơ Linh, sẽ không biết nên nói cái gì cho phải.

Trên giường đột nhiên truyền ra thanh âm, Tô Dật Dương thấy Cơ Linh buông sách, chậm rãi bước qua.

“Thế nào.” Đứa nhỏ nhìn thấy Cơ Linh, lập tức thối lui đến góc giường, ánh mắt cảnh giác nhìn Cơ Linh, giống như một con thú nhỏ bị nhốt.

“Thương thế trên người ngươi vì sao mà có?” Ánh mắt Cơ Linh nhìn thẳng nam hài.


Ánh mắt nam hài kia có chút trốn tránh, có chút nói lắp, sắc mặt có chút hồng nhuận:“Hứ, ai cần ngươi lo.”

“Ta nói rồi, hắn không có khả năng làm chuyện đó, cho nên nếu ngươi chịu nói, chúng ta có thể giúp ngươi tìm được hung thủ.”

Nam hài nhìn Cơ Linh không chớp mắt, nhận thấy được đối phương cũng không có ác ý, lại nhìn về phía Tô Dật Dương ở phía xa sắc một thối đến không thể thối hơn, hừ một tiếng.

Vốn nghĩ nam hài kia sẽ koc chịu nói với bọn họ, không nghĩ tới nam hài kia lại chỉ vào Cơ Linh, lớn tiếng nói:“Ta chỉ nói cho ngươi.”

Cơ Linh vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng tức giận rời đi của Tô Dật Dương, trong lòng thầm nghĩ: Hai người kia thật sự không hề khác nhau.

+++++++++++++++++++++++++++++

Tô Dật Dương ở ngoài phòng đi qua đi lại, thực không thể lý giải loại hành động này.

Hắn, Tô Dật Dương là Võ lâm Minh chủ, chẳng lẽ còn sợ người khác lên án, hơn nữa còn là một tiểu hài tử.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến Cơ Linh từng nói tin hắn, Tô Dật Dương không thể cứ như vậy mà sống chết mặc bay, hắn cảm thấy Cơ Linh đi theo hắn nhất định có mục đích riêng, về phần mục đích này là gì, vẫn cần phải quan sát them.

Vừa định bước lên, liền thấy Cơ Linh mở cửa, tầm mắt hai người chạm nhau, Tô Dật Dương lại mất tự nhiên né tránh.

Ngay sau đó là nam hài theo phía sau Cơ Linh, vẫn đang mặc bộ hắc y tối qua, ánh mắt nhìn về phía Tô Dật Dương mang theo địch ý.

“Hắn gọi Dương Liễn, ta nghĩ chúng ta hẳn là nên đến Dương gia xem thử.”

“Ta sẽ không đi.” Tô Dật Dương so với trong sạch, càng sốt ruột muốn tìm Bao đại hiệp.

“Ngươi thật đúng là kỳ quái, Cơ đại ca thay ngươi lấy lại trong sạch, ngươi còn chọn tam lấy tứ (ý là cò kèo, đòi hỏi).”

Tô Dật Dương nhướn mi, chỉ mới ở chung một lúc đã thế này a, còn Cơ đại ca.

Tựa hồ nơi này quá náo loạn, trong chốc lát đã nổi lên thanh âm của Tần Ngọc, đương nhiên còn có Đỗ Nguyệt Nương đi theo phía sau.

Dương Liễn nhìn người lạ đột nhiên xuất hiện, nắm chặt y phục Cơ Linh, tránh ở phía sau y.

“Đứa nhỏ kia gọi là Tần Ngọc, là đồ đệ của ta, ngươi theo nàng đi mua vài món y phục, cũng không thể cứ mặc như vậy.” Nghe được lời nói Cơ Linh, Dương Liễn mới bằng lòng đi ra.

Tần Ngọc tuy rằng bị trở thành bảo mẫu, có chút không vui, nhưng nhìn bộ dạng như thủy linh của Dương Lĩnh, Tần Ngọc liền xem hắn như đồ đệ mà chăm sóc.

Tô Dật Dương đột nhiên cảm thấy chân bị người đá một cước, quay đầu liền thấy Dương Liễn bên cạnh Tần Ngọc xoay người làm mặt quỷ với mình. Hắn nhất thời cảm thấy con đường phía trước thực mờ mịt a, vì sao Cơ Linh lại muốn mang theo xú tiểu tử này.


Tô Dật Dương đang cảm khái cũng đang bi đát thì Cơ Linh đã đi tới phía sau.

“Đi xem thử đi, coi như không uổng phí nỗi khổ tâm của ta.”

Những lời này rất nhẹ, đến khi hắn hoàn hồn thì Cơ Linh đã đi xa.

Tô Dật Dương có chút dao động.

Đỗ Nguyệt Nương đang cảm thán rốt cục có người đem tiểu tổ tông Tần Ngọc này mang đi rồi, lại nhìn thấy Tô Dật Dương đi đến.

“Có phải sẽ chia làm hai đường không?” Không thể trách Đỗ Nguyệt Nương cấp bách như thế, nếu phải cùng Tần Ngọc ở thêm hai ngày nữa, chỉ sợ tinh thần nàng sẽ hỏng mất.

Tô Dật Dương trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nói:“Thu thập một số thứ, chúng ta đến Dương gia.”

“Không phải đi tìm người sao?” Đỗ Nguyệt Nương có chút kỳ quái.

“Đừng vô nghĩa.”

Nhìn Tô Dật Dương có chút nghẹn lời, Đỗ Nguyệt Nương cảm thấy buồn cười, quả nhiên nhân gian khắp nơi có cơ tình, nhân gian khắp nơi có chân ái. Xem ra Tô Dật Dương rốt cục đã thông suốt.

Kỳ thật Đỗ Nguyệt Nương cũng không nhất định phải nghe theo lời Tô Dật Dương, dù sao Thánh giáo chủ trước kia có ân với nàng đã tiêu thất. Nhưng là nàng nhàn nhàm chán, sao không cứ đi một bước rồi tính một bước xem sao.

Hơn nữa nhìn thấy bộ dáng luôn luôn tự tin của Tô minh chủ bị phá vỡ, cũng tức cười lắm, giống như như bây giờ.

Xem ra có thể có chơi đùa a, bất quá, chẳng lẽ còn muốn nàng tiếp tục chịu áp bách của Tần Ngọc?!

+++++++++++++++++++++++++++++


Tần Ngọc kỳ thật rất thích tiểu đệ đệ này, nhìn nhu thuận không nói, còn rất hiểu về nữ hài, so với Đỗ Nguyệt Nương mà nói đáng tin cậy nhiều.

Dương Liễn xách đồ, nhìn Tần Ngọc sôi nổi phía trước, khẽ cau mày.

Đột nhiên Tần Ngọc quay đầu, sắc mặt Dương Liễn liền trở nên nhu thuận, nhẹ nhàng nhanh bước.

Nhìn Dương Liễn khả ái, Tần Ngọc bất giác đi tới xoa xoa mặt hắn, lại sờ sờ đầu của hắn, xoay người tiếp tục đi trước.

Vẻ mặt Dương Liễn càng thêm phức tạp, cuối cùng tựa như đã quyết định cái gì đó, buông mọi thứ trong tay, hai tay đề khí, hướng sau cổ Tần Ngọc đánh tới, sau đó tiếp lấy Tần Ngọc đã té xỉu.

Bởi vì là nữ hài tử, Dương Liễn cũng không mất nhiều sức.

“Thực xin lỗi.” Dương Liễn thùy hạ mi mắt, thanh âm dường như có khổ sầu.

“Những điều này là sư phụ nói với ta.” Đột nhiên sức nặng trong lòng biến mất, tái ngẩng đầu nhìn xung quanh, đã thấy Tần Ngọc một quyền đánh lại, ngay giữa hai mắt.

Tần Ngọc đắc ý cười:“Sư phụ ta không dễ chọc, cô nãi nãi ta lại càng không dễ chọc.” Nói xong liền ngại đau quơ quơ tay.

Tục ngữ nói đúng, nữ hán tử cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là người bề ngoài là manh muội tử nội tâm nữ hán tử.

A, không hay ho cho Dương Liễn rồi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận