[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Việc giang hồ luôn là ‘một cơn sóng vừa yên, cơn sóng khác lại đến’, ngày ấy Lý trưởng lão mất, giống như một mở đầu, tin dữ nối gót tới, vài đệ tử Thiếu Lâm tự trong đêm khuya bị người tàn nhẫn phân thây, đệ tử Côn Luân phái bị người dùng quyền đục lỗ trên bụng, đệ tử phái Điểm Thương bị người đem tay chân đánh gãy, cảnh bộ bị vặn gãy đến chết.

Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, khiến người nghe tóc gáy dựng đứng, càng miễn bàn đến việc mọi người tận mắt thấy. Bất quá, hung thủ sát hại những người này, không hẹn mà đều chỉ thẳng vào Ma giáo.

Bao đại hiệp cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lễ chính nghĩa chi sĩ đều ngu xuẩn như thế, ngay cả việc Lý trưởng lão chết cũng đổ lên người bọn họ nếu hiện tại phát sinh thêm chuyện chẳng phải là tự tìm đường chết cho người ta giết, bọn họ là ăn no nên lo lắng phạm tội bất thành, việc này rõ ràng là vu hãm thôi.

Trong Ma giáo, mọi người sau lưng Giáo chủ mở một tiểu hội.

“Bọn chính nghĩa chi sĩ này có phải hay không quá kiêu ngạo, hắn lại không thể nghiệm và quan sát quá tình huống Ma giáo chúng ta, sao có thể vu hãm chúng ta như vậy.”

“Chỉ là, chỉ là, nhọc công ta một tháng trai giới, vì việc làm trước kia của mình mà sám hối.”

“Đúng vậy, này không phải bức chúng ta động thủ sao.”

“Ta nói chó má cái gì chính nghĩa, hắn khi dễ ta, đúng ý ta cùng hắn giảng cái gọi là chính nghĩa! Có tin ta dùng một bàn tay đem hắn đánh nhừ tử không?!”

Hà hữu sử liên tiếp gật đầu, mọi người nói đều rất có đạo lý a, cứ như vậy để cho người ta khi dễ còn cái gì là Thánh giáo Ma giáo, cứ gọi là Hồng X Tự là được ( ý ảnh nói không bằng mở cái chùa cho rồi).

“Mọi người bình tĩnh một chút, ta cho rằng việc này nhất định có âm mưu, có người hướng đến Ma giáo, mưu toan đem chúng ta một lưới bắt hết.” Thanh tả sử bình tĩnh phân tích nói,“Ta tin tưởng quyết định của Giáo chủ chúng ta.”

Yêu, ngươi lại nịnh bợ a. Hà hữu sử phiêu Thanh Tả sử một cái liếc mắt.

“Hơn hai ngày nữa, Võ Lâm Minh chủ ở trên Thái Sơn sẽ mở Tru Ma đại hội, có muốn chúng ta đi giúp vui không?”

“Đi.” Bọn giáo chúng nghe được thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, quay đầu lại, liền nhìn thấy Đông Phương giáo chủ thanh lãnh của bọn họ, mặt y không chút thay đổi nói,“Hơn nữa phải quang minh chính đại mà đi.”

Bao đại hiệp rất bất đắc dĩ nhìn Đỗ Thu Nguyệt ồn ào đang tạm nghỉ, Võ Lâm minh đưa thiếp mời nói mười ngày sau ở Thái Sơn sẽ mở Tru Ma đại hội, Bao đại hiệp nghĩ vậy hẳn là có đại sự a, có đại sự sẽ có khả năng nhìn thấy tiểu công tử của hắn a, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Sau đó chuẩn bị lương khô, giục ngựa không nghỉ chạy tới đỉnh Thái Sơn.

Bất quá…… Bao đại hiệp nhìn Đỗ Thu Nguyệt, nữ tử này thật là một cái trói buộc, nhưng sau khi Dư Vấn Thiên mất tích, Đỗ Thu Nguyệt không thể nhập phủ, Bao đại hiệp như thế nào cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ.

“Hảo thích!” Đỗ Thu Nguyệt dùng tay áo lau miệng một chút, lại bắt đầu nhếch chân bắt chéo run mà run, để ý thấy ánh mắt của Bao đại hiệp, nhanh chóng rụt rè bày ra tư thế tiểu cô nương.

Bao đại hiệp đầu đầy dấu chấm hỏi quay a quay, hành vi Đỗ Thu Nguyệt hành nhìn thế nào cũng không giống nữ tử vừa mới hai mươi tám, mà như phụ nữ ba bốn mươi tuổi, sẽ không…… là Thiên Sơn đồng mỗ chuyển thế?

“Bao đại ca, chân ta có chút bủn rủn, có thể nghỉ tạm một chút không a.” Đỗ Thu Nguyệt liều mạng tề mi lộng nhãn.

“Mắt Đỗ cô nương là bị rút gân sao?” Bao đại hiệp đây chính là rất thuần khiết, cũng không đào hoa. Đỗ Thu Nguyệt trong lòng mắng thầm: Lão nương nhìn trộm ngươi là để mắt ngươi, dám nói mắt ta bị rút gân!

Đỗ Thu Nguyệt mặt không đổi sắc sợ hãi cười.

Bao đại hiệp suy nghĩ khổ sở muốn tìm kế sách giải quyết, năm ngày này ngay cả một phần ba lộ trình cũng chưa đi được, nếu cước trình không nhanh hơn sợ là ngay cả mặt của tiểu công tử cũng nhìn không được, nghĩ vậy, Bao đại hiệp ngồi xổm trước mặt Đỗ Thu Nguyệt,“Đỗ cô nương nếu không chê, ta cõng ngươi đi.”

Đỗ Thu Nguyệt qua nửa đời người, còn chưa gặp được loại nam nhân này, nếu không ham mĩ sắc của nàng, tựa như tiểu bạch kiểm, loại cảm giác có thể dựa vào người khác này chưa bao giờ xuất hiện, nói thực Đỗ Thu Nguyệt có chút động tâm. Có chút mặt đỏ nói:“Ta, ta có thể rất nặng.”

“Không quan hệ, đến đây đi.” Bao đại hiệp từng xem qua tiểu thuyết ngôn tình đầy cẩu huyết, bên trong đều nói nữ tử trên lưng nhẹ như lông ngỗng.

Đỗ Thu Nguyệt không nói hai lời nhảy lên, Bao đại hiệp nghe được bên hông ‘Rắc’ một tiếng, trong lòng yên lặng rơi lệ nói: Trong tiểu thuyết đều là gạt người.

Nếu không phải Bao đại hiệp tin tưởng thể trọng nữ tử giống như trong các câu chuyện xưa, bằng không hắn cũng sẽ không làm việc ngu ngốc bực này.

Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng Bao đại hiệp có thể cùng Đông Phương tiểu công tử năm lần bảy lượt gặp phải, Bao đại hiệp thật muốn cầm lấy tay Đông Phương tiểu công tử, hô to một tiếng:“Duyên phận a!”

Bất quá giấc mộng thì rất mỹ lệ, còn sự thật lại rất tàn khốc, Đông Phương tiểu công tử đang trốn một tên hán tử mặt mày hung ác, hán tử kia cầm trong tay là Tam Tiết tiên, roi vung lên ở trong không vang lên thanh âm ‘vù vù’, tựa như đang xé gió, mỗi một chiêu đều mang theo ngoan kình.

Bao đại hiệp tán thưởng nói, này chẳng lẽ chính là kẻ dùng tiên giả cảnh giới cao nhất – Động Kinh? Thật sự khiến Bao đại hiệp xem mê mẩn a.

Bất quá Đông Phương tiểu công tử lại từ tg tiên pháp biến hóa khôn lường tìm ra khe hở, tránh né rất nhanh lẹ, tựa như đang cười nhạo đối phương làm đối phương tức đến ngạt thở.

Hán tử kia giả dối cười, Tam Tiết tiên liền biến thành Cửu Tiết tiên, hơn Lục Tiết, ngay cả quỹ đạo huy tiên cũng biến hóa muôn hình vạn trạng, Đông Phương giáo chủ nhất thời tránh không kịp, nhắm mắt lại chỉ biết chờ một tiên đánh lên người mình, gió hướng trên mặt đánh tới, nhưng không đau như tưởng tượng, lại nghe thấy trước mặt ai nha một tiếng.

Mở mắt ra, liền nhìn thấy ngốc tử luôn gặp phải kia, trên gương mặt Đông Phương giáo chủ lần đầu xuất hiện biểu tình kinh ngạc.

“Không có việc gì đi.” Ngốc tử vẫn ha ha ngây ngô cười, làm cho người ta muốn đánh hắn một chưởng, từ lúc hắn thay mình nhận một chiêu kia, trong lòng Đông Phương giáo chủ ngược lại có chút cảm giác nói không rõ, thậm chí cảm thấy nụ cười này thật xán lạn.

Đỗ Thu Nguyệt nhìn thấy rất khó chịu, người sáng suốt đều nhìn ra được Bao đại hiệp này thích Đông Phương giáo chủ, Đỗ Thu Nguyệt tiếc hận nói: Lại có một hảo nam nhân bị bỏ lỡ.

“Ngươi ngốc a.” Đông Phương giáo chủ mặt không chút thay đổi mắng.

“A.” Bao đại hiệp không biết vì cái gì mỗi lần nhìn thấy Đông Phương tiểu công tử, thân thể đều phản ứng theo bản năng, đầu óc ngược lại không thể sử dụng.

“Cẩn thận.” Đông Phương giáo chủ nhìn hán tử phía sau Bao đại hiệp từ trong kinh ngạc hồi thần lại, vung roi muốn tập kích, nhanh chóng nhắc nhở Bao đại hiệp.

Bao đại hiệp xoay tay đánh ra một chưởng, như cuồng phong đột kích, đem hán tử kia đánh bay xa hơn một trượng, đại hán bị mất mặt, lập tức đứng lên lại vọt lại, Bao đại hiệp lại xuất một chưởng, cũng như gió nhẹ quất vào mặt, nhưng cũng đủ đem hán tử kia dõa đến tay chân run rẩy, nhanh chóng chạy đi.

Đỗ Thu Nguyệt thấy rất kỳ quái, hai chưởng này cũng một chiêu thức, vì sao một chưởng mạnh mẽ như Thái Sơn áp mặt, một chưởng lại như dịu dàng nước suối tinh tế chảy xuôi.

“Ngươi đây là…… Quảng Lăng chưởng?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Quảng Lăng chưởng là…… Đúng vậy chính là như ngươi đoán, hạ chương sẽ công bố đáp án!!

Hết chap 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui