[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Đông Phương giáo chủ thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, tái ngẩng đầu vẻ mặt đã túc mục, khoanh tay mà đứng, quét mắt nhìn người trước mắt, ánh mắt kia cao ngạo tựa như thần minh đang quan sát chúng sinh, không ai dám tiến lên một bước.

“Hôm nay tiến đến nơi đây, cũng không nghĩ cùng chính đạo nhân sĩ kết thù.” Đông Phương giáo chủ nho nhã lễ độ, nhưng mọi người nghe được lại cảm thấy sau lưng phát lạnh.

“Vậy hôm nay Đông Phương giáo chủ đến là có mục đích gì.” Người dự bị lớn nhất là Hư Không đại sư phương trượng Thiếu Lâm tự đi ra.

“Nếu ta những việc kia không phải là chúng ta làm các ngươi cũng sẽ không tin.” Đông Phương giáo chủ khinh miệt cười,“Vậy đánh thì đánh, như thế nào?”

Đông Phương giáo chủ nói xong ánh mắt nhìn thẳng Tô Dật Dương, chậm rãi nói:“Nếu giáo ta muốn giết Lý trưởng lão, nhất định không phải trước phong hầu sau móc mắt, mà là đem tứ chi hắn chặt đứt, để máu từ từ chảy ra, khiến hắn tự cảm nhận sinh mệnh mình đang dần dần trôi qua.”

Đông Phương giáo chủ lại nhìn về phía Hư Không đại sư:“Đệ tử Thiếu Lâm tự bị phân thây cũng quá đơn giản, ta cảm thấy nên ở lúc bọn họ còn sống hoặc vào thời điểm còn thanh tỉnh đem thịt trên người bọn họ thịt từng mảnh từng mảnh cắt bỏ, cắt cho đến chết, không nên dễ dàng tha như vậy, a.” Nghe được tiếng cười Đông Phương giáo chủ mọi người cũng không dám lên tiếng, đình chỉ nghị luận.

Đông Phương giáo chủ tiếp tục nói:“Mổ bụng bụng đệ tử Côn Luân phái làm gì, đương nhiên phải kích thắng vào trái tim, phải biết rằng trái tim người trả tuổi là thuốc bổ a. Đệ tử Điểm Thương phái bị bẻ gãy cổ, mỗi một người trong Ma giáo của chúng ta tin rằng đều có thể dễ dàng đem đầu người hái xuống, bẻ gãy cổ phải nắm chặt lực đạo thật chính xác không phải rất phiền toái hay sao?”

Võ lâm nhân sĩ hai mặt nhìn nhau, tuy rằng lời nói của Đông Phương giáo chủ đều khiến mọi người sợ hãi, nhưng cũng không phải là vô lí, phải biết rằng Ma giáo trứ danh ngoan độc, chỉ bằng chừng đó thủ đoạn liền kết luận là Ma giáo gây nên, cũng thật sự là xem thường Ma giáo, bất quá không phải là Ma giáo, thì sẽ là ai? Đông Phương giáo chủ cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Tô Dật Dương, Tô Dật Dương nhìn ra được ánh mắt của Đông Phương giáo chủ trong đề là đắc ý cùng khiêu khích.

Tô Dật Dương tà mị cười, trong lòng thầm nghĩ: Hảo a, Đông Phương giáo chủ muốn cùng hắn nhất quyết phân thắng bại sao? Vậy hắn cần phải phụng bồi a. Dù sao…… Tô Dật Dương nhìn về phía Bao đại hiệp còn đang đứng ngốc một bên, trong mắt trở nên ngoan lệ. Dù sao cũng không thể để thua, không phải sao?

“Minh chủ, vậy phải làm sao mới tốt a?” Có người hỏi.

Tô Dật Dương bỏ lại hạt dưa trong tay, thần thái tự nhiên, phủi phủi y phục, ngẩng đầu nói:“Những lời này của Đông Phương giáo chủ không phải vô lí, bất quá…… Chúng ta tại nơi có người chết ở Thiếu Lâm tự tìm được thứ này, ngươi khả nhận thức?” Tô Dật Dương nâng tay giơ lên một vật, Đông Phương giáo chủ sau khi nhìn thấy vật đó đồng tử liền co rút lại.

“Đó là……” Đông Phương giáo chủ nhận thức vật đó, nhưng vật kia vốn dĩ không nên xuất hiện trên giang hồ.

“Lệnh bài của Ma giáo Giáo chủ!” Mọi người lại bắt đầu nghị luận, thậm chí bắt đầu mắng Ma giáo Giáo chủ làm ra vẻ, còn cố ý vừa biên vừa diễn, lừa gạt bọn họ.

Đó thật sự là lệnh bài của Ma giáo Giáo chủ, bất quá…… Đông Phương giáo chủ hiện tại chỉ muốn biết vật này là ở đâu mà phát hiện ra, dù sao mọi người với hắn mà nói…… rất trọng yếu.

“Phát hiện ra ở nơi nào?” Thanh âm Đông Phương giáo chủ sắc bén càng thêm lạnh lùng, tựa như tùy thời đều có thể nổi gian.

“Ta đã nói là ở Thiếu Lâm……” Tô Dật Dương mỉm cười, hắn đã dự đoán được Đông Phương giáo chủ sẽ có phản ứng như thế, bất quá cũng tốt, hết thảy đều ở trong kế hoạch của hắn.

“Ta muốn chân tướng!” Đông Phương giáo chủ nói xong liền phi thân thi triển khinh công tiến đến lệnh bài trong tay Tô Dật Dương, mọi người chỉ nghĩ Đông Phương giáo chủ bị vạch trần chân diện mục thẹn quá hóa giận, như ong vỡ tổ mà tiến công.

Hà hữu sử sao có thể dễ dàng tha thứ việc Giáo chủ nhà mình bị người khác khi dễ, hô to một tiếng:“Sát!!!!” Đã bị Thanh tả sử đánh thật mạnh vào đầu,“Ai nha, sao đánh ta?”

“Thỉnh nhớ kỹ ngươi là Ma giáo, mà không phải thổ phỉ.” Thanh tả sử cười nhạo liếc mắt nhìn hắn, sau đó tiến vào trận doanh địch quân.

“Ngươi nha mới là thổ phỉ a!” Hà hữu sử cũng vọt vào.

Chúng ta từ trận đánh chuyển về Bao đại hiệp vẫn còn đang cuộn trà trong tầng tàng sóng dữ vẫn còn đang ngây ngốc nhìn Đông Phương giáo chủ dang bị vây quanh đánh.

Bao đại hiệp trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, căn bản không nhìn rõ, nhắc tới từ sao khi mình thích Đông Phương giáo chủ, đối phương chưa từng đối mình biểu đạt hảo cảm, dù là bằng hữu bình thường cũng tốt, cũng có thể để bản thân tiếp tục mơ mộng. Bất quá…… Khi bản thân thay Đông Phương giáo chủ cản nhất tiên kia, nhìn thấy bộ dáng đơn độc bất lực của Đông Phương giáo chủ, sẽ nhịn không được vì y mà đau lòng. Chẳng lẽ…… Ta là kẻ cuồng ngược? (=]])

Nếu ta bị cuồng ngược, thì người ngược ta nhất định không phải là Đông Phương giáo chủ, không phải Đông Phương giáo chủ…… Không phải Đông Phương giáo chủ lại cũng không được!!

Bao đại hiệp, ngươi đây là cái logic gì a?

Bao đại hiệp hướng về phía đám người hô lớn:“Buông ra!!” Sau đó liền vọt vào.

Lúc này bên trong một mảnh hỗn loạn, khả năng thừa dịp thế cục hỗn loạn đấu tranh nội bộ cũng có, nhưng ánh mắt Đông Phương giáo chủ ánh mắt vẫn dừng ở lệnh bài trong tay Tô Dật Dương.

Đông Phương giáo chủ mỗi lần dùng thân thủ cướp đoạt, Tô Dật Dương đều nhẹ phi thân, tình cảnh hai người tựa như đang đổi chảy, Tô Dật Dương vẻ mặt trào phúng cùng đắc ý, mà Đông Phương giáo chủ tràn ngập lửa giận.

Đông Phương giáo chủ đột nhiên dừng lại, tâm tư trầm quyết, sau đó thân thủ xuất một chưởng đánh hướng Tô Dật Dương. Tô Dật Dương quyết tuyệt cản lại, lại bị chưởng lực đánh xa hơn nửa thước. Lại thêm một chưởng, Tô Dật Dương lúc này dùng bảy thành nội lực để chắn, lại phát hiện chưởng phong này như cơn gió nhẹ, sát bên người mà qua.

Hà hữu sử một bên xử lí đám chính phái nhân sĩ chu toàn, bên cạnh đó hỏi Thanh tả sử cách hắn không xa:“Ta nói Thanh muộn tao a, Giáo chủ xuất là chưởng gì a, khi nặng khi nhẹ, ta sao tới bây giờ cũng chưa từng thấy a.”

Nhìn hà hữu sử không chút để ý đánh nhau, Thanh tả sử rất muốn vô lực phù ngạch, nhưng bất đắc dĩ hai tay cũng không rảnh, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi thiểu quản nhiều như vậy, đây là do người rất trọng yếu đối với Giáo chủ dạy cho y.”

“Nga, người đối Giáo chủ rất trọng yếu…… Vậy tên đầu đất kia chẳng phải là thất tình sao!” Hà hữu sử bừng tỉnh đại ngộ nói, người phía đối diện thừa dịp hắn vô tâm phòng thủ liền một cái đao bổ xuống, Thanh tả sử nhanh chóng một cước đá bay tên đang cùng hắn đánh nhau, dùng chủy thủ ngăn lại, Hà hữu sử quay đầu lại bị dọa cho nhảy dựng.

Thanh tả sử trên trán nổi gân xanh, uy hiếp nói:“Ngươi ở dám đánh mà không chịu để ý, đêm nay ngươi cũng đừng hòng được ăn món thủy nấu ngư lạp ngươi yêu nhất.” (nói thẳng ra là cá hấp)

“Đừng a, đừng a, ta đến, ta đến, ngươi lấy thanh tiểu chủy thủ của ngươi ra a.” Hà hữu sử nghe uy hiếp nghiêm trọng như thế, nhanh chóng đem Thanh tả sử huy khai.

Tô Dật Dương nhìn Đông Phương giáo chủ đang nổi giận, có chút cố hết sức chống đỡ đối phương xuất chưởng, thầm nghĩ: Nếu hợp lại nội lực bản thân vẫn là nội công thâm hậu không có đối thủ, nhưng ma đầu sử này sử dụng chưởng pháp rất kỳ quái, nhất thời không có biến pháp phá giải, chỉ có thể bị ép sát lui về phía sau, hẳn nên nghĩ biện pháp, phân tán lực chú ý của y mới đúng.

Nghĩ vậy, Tô Dật Dương cười nói:“Nơi này tranh cãi thực ầm ĩ, chúng ta không bằng qua bên kia quyết đấu, như thế nào?” Tô Dật Dương chỉ chỉ vách núi trống không bên cạnh, lúc này Đông Phương giáo chủ có chút khó thở, không nghi ngờ theo Tô Dật Dương bay đi ra ngoài.

Tô Dật Dương hạ xuống, liền nhẹ nhàng nói:“Ngươi muốn biết lệnh bài từ này đâu mà có?” Đông Phương giáo chủ gật đầu,“Ngươi muốn biết cũng được, có thể, bất quá ta có điều kiện trao đổi.”

“Ngươi muốn như thế nào đều được, cho ta.” Đông Phương giáo chủ vội vàng nói.

“Ta muốn như thế nào đều được?” Tô Dật Dương đem lệnh bài phòng tới trước mắt Đông Phương giáo chủ, giảo hoạt nói xong:“Ta nghĩ muốn Bao Vân Trường, ngươi có thể cho sao?”

Đông Phương giáo chủ vốn định thân thủ tiếp lấy, nghe được câu nói kế tiếp của Tô Dật Dương trong nháy mắt vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ hỗn loạn lại hiện lên trong đầu, Đông Phương giáo chủ cắn răng oán hận: Bao Vân Trường này thật sự là đáng giận, vì sao cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu.

Tô Dật Dương chú ý tới Đông Phương giáo chủ đang nhíu mi đầu, không yên lòng, tay lặng lẽ dời đến phía sau tích góp từng tí một nội lực, một chưởng này, nhất định phải khiến cho y rới xuống vách núi, tan xương nát thịt, về sau thiên hạ sẽ không còn chính tà chi phân.

Khi Đông Phương giáo chủ lấy lại tinh thần nhìn về phía Tô Dật Dương, cảm thấy ngực bị một chưởng đánh tới, ngay sau đó là một trận đau nhức, Đông Phương giáo chủ nhanh chóng thối lui về phía sau, ý đồ hóa giải một chưởng uy lực này của Tô Dật Dương. Kết quả Đông Phương giáo chủ không hề biết phái sau là vách núi, cuối cùng một cước hụt hẫng, Đông Phương giáo chủ cảm thấ toàn bộ thân thể đều mất đi trọng lực, thân thể lảo đảo rơi xuống.

Đông Phương giáo chủ nhìn gương mặt đắc ý của Tô Dật Dương càng ngày càng xa, chậm rãi nhắm lại mắt, khóe mắt thậm chí có nước mắt chảy xuống, mấy năm nay cô độc một mình cũng đã quá mệt mỏi, có lẽ đây là cách giải thoát duy nhất.

Bên tai vang lên thanh âm Hà hữu sử gọi to Giáo chủ cùng thanh âm tiếng gió thét gào, sau đó tay mình tựa hồ bị ai đó bắt lấy.

Mở mắt ra phát hiện là gương mặt si ngốc của Bao đại hiệp, trong miệng hắn thì thào nói gì đó, Giáo chủ nhìn cẩn thận, hắn đang chậm rãi nói: Ta cùng ngươi.

Đông Phương giáo chủ nhắm mắt lại, ta cùng ngươi, là câu từ tốt đẹp biết bao.

Tựa hồ có một khối băng trong lòng đang lặng lẽ hòa tan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui