Đông Phương Bất Bại Là Mẹ Ta

“Cẩn thận.” Nhậm Doanh Doanh ra tiếng nhắc nhở.

Nhậm Ngã Hành khó khăn né qua. Đông Phương Bất Bại dùng đến mười tầng công lực, đánh một chưởng về phía Nhậm Ngã Hành. Dùng mười thành công lực đến chấm dứt tính mạng Nhậm Ngã Hành xem như là báo đáp ân tri ngộ trước kia của hắn.

“Dừng tay, Dương Liên Đình ở trong tay ta.” Hướng Vấn Thiên đưa Dương Liên Đình bị trói đến trước mặt Nhậm Ngã Hành.

“Liên đệ.” Đông Phương Bất Bại thấy là Dương Liên Đình liền lập tức thu chưởng. Nhưng một chưởng rót vào tất cả nội công của Đông Phương Bất Bại sao lại có thể thu hồi dễ dàng như vậy? Khí kình phản phệ, Đông Phương Bất Bại bị nội thương nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu tươi. Miễn cưỡng chống đỡ thân thể vô lực: “Mau thả Liên đệ của ta.”

“Đông Phương Bất Bại, ngươi đã tự thân khó bảo toàn, còn có tâm tư quản nam nhân này?” Nhậm Ngã Hành quăng Dương Liên Đình qua một bên. Lệnh Hồ Xung thấy thế lập tức rút kiếm cùng Nhậm Ngã Hành đánh về phía Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại bị nội thương rất nặng, đối phó Nhậm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung đã là lực bất tòng tâm, lại còn vướng bận Dương Liên Đình.

“Đông Phương, ngươi đừng lo cho ta, mặc kệ những người này, mau dẫn An nhi rời khỏi chỗ này.” Dương Liên Đình quay về phía Đông Phương Bất Bại quát lên. Nhưng nghe vào trong tai Đông Phương Bất Bại lại đau như đao cắt

“Không, An nhi không thể không có phụ thân.” Đông Phương Bất Bại cơ hồ không có tự hỏi liền từ chối theo bản năng.

Lệnh Hồ Xung đưa cho Nhậm Doanh Doanh một ánh mắt, Nhậm Doanh Doanh hiểu ý gật đầu, một kiếm đâm xuyên qua trái tim Dương Liên đình, trước một khắc khi Dương Liên Đình nhắm mắt, bên trong mắt chỉ còn lại thật sâu yêu thương cùng quyến luyến với Đông Phương Bất Bại.


“Đừng, Liên đệ.” Đông Phương Bất Bại liều mạng chạy về phía Dương Liên Đình. “A.” Lệnh Hồ Xung nhân cơ hội này đâm trúng trước ngực Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại ngã sấp xuống bên cạnh Dương Liên Đình: “Liên đệ, liên đệ.” Máu tươi trên ngực không ngừng phun ra bên ngoài, hồng y dính máu hết sức diễm lệ.

“Phụ thân, mẫu thân.” Kí An khiếp sợ nhìn một màn trước mắt. Tất cả xảy ra quá nhanh, cuối cùng hắn cũng đã tới chậm một bước.

“An nhi, đi mau.” Đông Phương Bất Bại lo lắng nhìn Kí An. Hắn đã mất đi Liên đệ, không thể lại mất đi An nhi.

“Ngươi chính là con của Dương Liên Đình?” Nhậm Doanh Doanh rất nhiều năm không về Hắc Mộc Nhai, nhưng đối với đứa nhỏ này vẫn là có nghe thấy. Dung mạo xuất sắc của hắn quả thật là thế gian hiếm có.

Kí An không để ý tới nàng, vẻ mặt lo lắng đỡ lấy Đông Phương Bất Bại: “Mẫu thân, vết thương có nặng không ạ?” Vừa hỏi vừa bắt mạch cho Đông Phương Bất Bại. Tuy Đông Phương Bất Bại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng sau khi Kí An chẩn rõ mạch tượng, lửa giận nháy mắt bạo phát: “Mẫu thân, bọn họ lại thương người đến như thế này. Con sẽ không bỏ qua cho họ.” Kí An không đành lòng nhìn về phía Dương Liên Đình đã mất đi hơi thở.

“Ha ha, mẫu thân? Mệt tên nghiệt chủng ngươi còn gọi ra miệng được, thực con mẹ nó ghê tởm.” Nhậm Ngã Hành lớn tiếng cười nhạo.

“Câm miệng, ta là do mẫu thân sinh ra.” Từng chữ từng chữ Kí An cơ hồ là rít ra từ kẽ răng, cảm xúc bi phẫn giống như sóng gió động trời thổi quét mà đến.

“Ngươi là do Đông Phương Bất Bại sinh?” Nhậm Doanh Doanh khiếp sợ không nói nên lời. Trời ạ, điều này làm sao có thể?


Trong mắt Đông Phương Bất Bại lại chứa chan nước mắt: “An nhi, con đi mau, mẫu thân không thể bảo vệ con thật tốt.”

“Mặc kệ ngươi là ai sinh, nếu ngươi đã là con của Đông Phương Bất Bại, vậy để lão phu tiễn ngươi đoạn đường.” Nhậm Ngã Hành dùng hấp tinh đại pháp muốn hút Kí An qua.

Rốt cục Kí An bạo phát. Chân khí vẫn bị hắn cố ý áp chế lập tức bộc phát hết ra, cây cối bốn phía đều bị gãy. Sát khí làm cho người ta sợ hãi đồng thời cũng làm Đông Phương Bất Bại kinh ngạc, tuy hắn biết Kí An tập võ, lại không biết nội lực của hắn thế nhưng lại thâm hậu như vậy, một chút cũng không thua hắn. Kí An lạnh lùng mở miệng: “Muốn giết ta, vậy nhìn xem ngươi có bổn sự này hay không.” Lúc này Kí An giống như La Sát thị huyết.

“Giáo chủ.” Hướng Vấn Thiên tiếp được Nhậm Ngã Hành bị Kí An đánh bay ra. Ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng không thể thấy rõ Kí An là ra tay như thế nào.

“Ngươi, ngươi…..” Nhậm Ngã Hành miệng phun máu tươi, Kí An bắn tú hoa châm trong tay ra, thẳng trúng tử huyệt của Nhậm Ngã Hành. Mọi người còn đang khiếp sợ, chưa lấy lại tinh thần thì Nhậm Ngã Hành đã đi đời nhà ma. Kí An lớn lên bên cạnh Đông Phương Bất Bại, mỗi ngày đều nhìn, đương nhiên bổn sự tú hoa châm cũng đã luyện được đến cảnh giới xuất thần nhập hoá.

Trong lòng Đông Phương Bất Bại vừa buồn vừa giật mình vừa vui vừa lo. Buồn là Dương Liên Đình không thể nhìn thấy An nhi làm cho người ta kiêu ngạo như thế; giật mình là võ công của An nhi lại cao như vậy; vui là nhất định An nhi có thể giữ lại một mạng, lo là An nhi nhất định sẽ bị cuốn vào giang hồ phân tranh. Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên Đình đã mất, An nhi không có chuyện gì, lòng chết đã quyết, liền làm máu tươi trên vết thương tiếp tục chảy xuôi, lúc này mất máu quá nhiều, đã dần dần vô lực.

“Hôm nay ta muốn toàn bộ các ngươi nợ máu trả bằng máu.” Đôi mắt bình tĩnh của Kí An làm người ta run sợ, bình thường giống như yên tĩnh trước bão táp. Vừa dứt lời, Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh cùng Hướng Vấn Thiên đều trong vòng mấy chiêu ngã xuống vũng máu. Kí An ôm Đông Phương Bất Bại đang hấp hối vào lòng: “Mẫu thân, thực xin lỗi, con đã tới chậm.”


Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Kí An: “Không hổ là An nhi của mẫu thân và phụ thân, võ công lại cao thâm như thế.”

“Là lỗi của con, con không nên gạt người cùng phụ thân”

Đông Phương Bất Bại hơi hơi lắc đầu: “An nhi đã làm được rất tốt. Sau này phụ thân cùng mẫu thân không thể lại bảo vệ con, giang hồ hiểm ác, mọi chuyện phải cẩn thận.”

“Mẫu thân, đừng bỏ lại một mình An nhi a.” Nước mắt từ khuôn mặt Kí An chảy xuống.

“An nhi, đừng khóc.” Đông Phương Bất Bại khó khăn nhìn về phía Dương Liên Đình ngã vào một bên: “Liên đệ, ta đến đây.” Mặt trời xuống núi, chỉ còn lại một chút rặng mây hồng….

“Không…..” Kí An ngửa mặt lên trời hét lớn, vì sao ông trời luôn đối xử với hắn như thế?

Kí An hậu táng hai người, Nhật Nguyệt thần giáo lại lâm vào tranh đoạt vị trí giáo chủ. Kí An vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ngai vàng giáo chủ.

“Ngươi này tiểu oa nhi mới hơn mười tuổi, dựa vào cái gì ngồi lên vị trí giáo chủ?” Đường chủ Chu Tước đường vẻ mặt khinh thường.

“Phụ thân cùng nghĩa phụ của ngươi đã mất, mau chóng trở về tìm mẫu thân ngươi khóc nhè đi.” Đường chủ Phong Hoả đường cười nhạo báng, khiến xung quanh vang lên một mảnh tiếng cười.


“Tiểu tử ngươi mau cút đi, đỡ phải lão tử thấy phiền lòng.” Đường chủ Bạch Hổ đường vẻ mặt không kiên nhẫn nói.

“Là vậy sao?” Vẫn là ngữ khí tuỳ ý như trước. Kí An bay ngược lên, tách chưởng phong làm người ta sợ hãi ra làm ba đánh thẳng vào trước ngực ba vị đường chủ. Ba người hộc máu không ngừng, ngã xuống đất không dậy nổi, đều là một chưởng mất mạng. “Còn có ai không phục, cứ việc tiến lên.”

Mọi người đều là vẻ mặt hoảng sợ nhìn đứa nhỏ mười hai tuổi này. Võ công cao thâm như thế, lại có ai dám phản kháng? Đều quỳ rạp xuống đất: “Nhật nguyệt thần giáo, văn thành võ đức, nhất thống giang hồ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Dương giáo chủ thiên thu vạn tái, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Ánh mắt Kí An lạnh lẽo nhìn đám người quỳ dưới đất hô vạn tuế này, trong lòng bi thương, Mẫu thân, phụ thân, chắc chắn An nhi sẽ quản lý Nhật Nguyệt thần giáo này thật tốt, không phụ lòng hai người trên trời có linh thiêng.

……………………

Dưới Hắc Mộc Nhai, trường bào màu trắng bị gió thổi tung bay. Một vị nam tử tuấn tú lạnh nhạt nhìn về phương xa, bóng dáng lộ ra nhè nhẹ cô độc, núi sông vạn dặm đều bị hắn đạp dưới chân: “Thiên hạ phong vân ra ta bối, vừa vào giang hồ năm tháng tồi. Hoàng đồ phách nghiệp trong lúc nói cười, không thắng nhân sinh một hồi tuý…..”



HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận