Đông Phương Giáo Chủ Đến Dị Giới

Trước cửa Hàn gia.

Bốn người lấy lại tinh thần rồi đĩnh đạc bước vào. Hàn Như Liệt nắm chặt tay Mộ Chỉ Ly, để khẳng định mối quan hệ của hai người đồng thời giúp nàng ta bớt khẩn trương. Dù gì đi gặp trưởng bối của nhà trai, có cảm giác như con dâu đi gặp cha mẹ chồng, nên trong lòng khẩn trương cũng là thường tình.

Bọn họ vừa đi vào, các đệ tử Hàn gia liền chú ý tới. Hàn Như Liệt là Thiếu chủ của Hàn gia nên ở Hàn gia có uy nghiêm cực cao, mọi người nhìn thấy bên cạnh Hàn Như Liệt có một nữ tử tuyệt mỹ cũng ngẩn ra, song khi nhìn thấy hai người tay trong tay liền biết ngay quan hệ của hai người. Trong lòng không khỏi hiện lên một tia hâm mộ, cô gái này so với Đinh Thục Nghi còn đẹp hơn a! vận khí Hàn Như Liệt thật là tốt, cô gái như vậy cũng không phải người bình thường có thể nắm bắt được.

Còn nữa bên cạnh là nam tử tuấn dật, bạch y phiêu diêu, tóc đen như mực, toàn thân toát ra hơi thở lạnh nhạt xa cách như tiên nhân không vướng bụi hồng trần.... kia, kia chẳng phải là Lăng Lạc Trần của Thần Quyết cung hay sao? 

Nhìn lại...Đinh Thục Nghi một thân váy đỏ tiên diễm, đầy phong tình, trên tay nàng là tiểu hồ ly lông đỏ rực cũng đầy quyến rũ nha.

Hôm nay là ngày gì mà vào cửa toàn là tuấn nam, mỹ nữ thế này... Mà khoan sao thiếu chủ lại có thể nắm tay Mộ cô nương ngay trước mặt Đinh tiểu thư như vậy, không sợ hai nữ nhân kia gây chuyện thị phi sao.... Đinh Thục Nghi cũng chẳng phải người hiền lành gì, mà Mộ cô nương cũng chẳng phải loại yếu đuối, phen này có trò hay để xem rồi đây.

.....     .....


Dọc đường đi không ít người rối rít chào hỏi bọn họ.

Bọn nam tử hâm mộ Hàn Như Liệt lại có thể tìm được một cô gái tuyệt mỹ như vậy, trong mơ hồ toát ra khí chất bất phàm của nàng, nhìn một cái là có thể phát hiện ra ngay.

Bọn nữ tử lại hâm mộ Mộ Chỉ Ly có vận khí tốt, thế mà Hàn Như Liệt lại thích nàng, hơn nữa nhìn bộ dáng kia thì không phải chỉ là thích bình thường. Lại nhìn Lăng Lạc Trần bên cạnh, nam tử này cũng không hề kém cạnh thiếu chủ, bất quá hắn vốn nổi tiếng không thân cận người lạ, đặc biệt là nữ tử...vậy nên các nàng cũng chỉ có thể ngắm nhìn dung nhan trích tiên kia thôi....

...     ...

Trong phòng, Hàn Hạo Thành được chuẩn đoán bị bệnh đang được Mộ Chỉ Ly kê thuốc, mấy vị trưởng lão đứng bên cạnh lo lắng. Tuy Đinh Thục Nghi nàng không phải dược sư hay thầy thuốc, nhưng cũng biết chút ít y lý, những vị thuốc kia nàng cũng nhận ra, đơn thuốc này chỉ là thuốc bồi bổ thân thể thôi. Xem ra nghĩa phụ này đến 7 phần là giả bệnh để lừa nàng về, việc này Hàn Như Liệt cũng đã nói với Mộ Chỉ Ly nên nàng ta mới diễn như thật vậy. 

Hàn Hạo Thành kể cho nàng nghe chuyện về cha mẹ nàng, bọn họ chết như thế nào, hắn cứu được nàng ra sao. Lại nói nhà đẻ nàng có để lại cho nàng ít đồ làm của hồi môn, song vì nàng còn nhỏ nên hắn chưa cho nàng biết, sợ nàng bị kẻ xấu lợi dụng, lừa lọc. Nay nàng đã lớn khôn nên hắn cũng yên tâm phần nào. Của hồi môn kia dĩ đặt trong 1 mật thất tại núi Tây Vân Sơn.

Đinh Thục Nghi ngoài mặt vẫn là lo lắng, quan tâm đến bệnh tình nghĩa phụ, trong lòng lại hừ lạnh. Đúng là một lũ ngụy quân tử, mặt ngoài đạo mạo, chính nghĩa; bên trong xấu xa, âm hiểm. Chẳng khác gì Tả Lãnh Thiền, Nhạc Bất Quần của Ngũ Nhạc Kiếm phái đời trước; miệng toàn đạo đức, nhân nghĩa, mà lòng dạ thì quanh co, mưu mẹo.

...     ...

Sáng hôm sau, tại Nghị Sự đường Hàn gia.

Hôm nay đến đây là chủ yếu là để Mộ Chỉ Ly ra mắt các trưởng lão tại Hàn gia. Thôi thì cho gọi Đinh Thục Nghi nàng đến cũng hiểu được đi song việc này vốn không liên quan gì đến Lăng Lạc Trần, vậy mà cả hắn cũng bị gọi đến, không rõ là có ý tứ gì. Bốn người bọn họ cùng nhau đi đến, mà lúc này trong nghị sự đường cũng ngồi đầy người.

“Gia chủ” Hàn Như Liệt, cùng Đinh Thục Nghi đồng thời hướng phía Hàn Thành Hạo thi lễ một cái.


Mộ Chỉ Ly khom mình hành lễ nói: “Ra mắt Hàn tiền bối, ta chính là Mộ Chỉ Ly.” Thái độ không kiêu không nóng nảy, bình tĩnh trấn định.

“Lăng Lạc Trần, Thần Quyết cung bái phỏng Hàn gia chủ” Vẫn giọng nói thanh thúy, không chút độ ấm.

Hàn Thành Hạo vừa ý gật đầu: “Ngồi cả đi, ngồi xuống nói.”

Bốn người nhanh chóng ngồi xuống vị trí thích hợp. Tầm mắt những người khác ở Hàn gia đều rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly, âm thầm đánh giá, đều có tâm tư. 

“ Đinh Thục Nghi còn ở đây mà ngươi lại dẫn nữ nhân khác về. Nếu truyền ra ngoài những người khác sẽ có ý kiến gì về Hàn gia chúng ta? Ngươi là Thiếu chủ Hàn gia như vậy thì có thể nào làm người khác phục mình?” 

“Tam trưởng lão, ngươi nói như vậy có thể nào là quá nghiêm trọng một chút sao. Lúc trước ở Hàn gia ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói Đinh Thục Nghi là vị hôn thê của Hàn Như Liệt.” Đại trưởng lão lên tiếng phản bác, hắn biết hôm nay Tam trưởng lão nhất định sẽ thêu dệt chuyện.....

Nhìn hai người đối chọi gay gắt, nghị sự đường càng thêm an tĩnh. Đinh Thục Nghi nhìn người Hàn gia mâu thuẫn thì càng vui vẻ, nghĩ sau này Tam trưởng lão có khả năng làm phản không nhỉ?

Hàn Thành Hạo vỗ vỗ cái bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hai người các ngươi đây là đang làm cái gì? Đinh Thục Nghi và Hàn Như Liệt chúng nó chỉ coi nhau như huynh muội không có ý định thành phu thê của nhau? Bọn chúng còn chưa nói gì, hai người các ngươi đã tranh cãi ầm ỹ, chẳng ra thể thống gì. Hôm nay muốn để cho các vị trưởng lão đến xem một chút con dâu tương lai của ta, cũng là nữ chủ nhân tương lai của Hàn gia- Mộ Chỉ Ly.”


Lời này vừa nói ra, trên mặt các vị trưởng lão thượng đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Trước đó không lâu bọn họ mới được gia chủ gọi đến Nghị Sự đường, chưa từng nghĩ hôm nay lại là tuyên bố về nữ chủ nhân tương lai!

Bọn họ rời đi để lại các vị trưởng lão tranh luận, có lẽ đây mới là lúc nghị sự thực sự, đáng tiếc Đinh Thục Nghi không có được ở lại chứng kiến một màn này.

Với sự ủng hộ của gia chủ, sự ưu tú của Mộ Chỉ Ly trong cả tu luyện và luyện đan, coi như thân phận con dâu tương lai của Hàn gia này đã được xác lập.

....     ....

Trong phòng, Đinh Thục Nghi vừa gặm táo, vừa vuốt ve lông Hỏa Nhi vừa suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào. Mật thất được mở ra, giá trị của “Đinh Thục Nghi” cũng hết, tính mạng suy gặp nguy ah, thực lực bản thân còn quá yếu, tức chết mà. Hàn gia đã nói mật thất là đồ cha mẹ mình để lại, nếu không mở ra sẽ khiến người khác hoài nghi, hơn nữa không có thứ gì là vĩnh viễn cả, bao nhiêu năm nay bọn họ không mở được nhưng nhỡ đâu sau này bọn họ tìm được cách nào đó mở được thì sao? 

Mà hiện tại có mấy ám vệ đang theo dõi nhất cử nhất động của bản thân, ây xem ra vẫn nên sớm mở cái mật thất kia ra thôi, cảm giác có người giám thị không thoải mái chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận