Đông Phương Nghê Thường Khúc


Gần đây Đông Phương Bất Bại có chút nóng nảy, những chuyện này bình thường Nghê Thường cũng nhìn thấy, nghĩ là qua hai ngày sẽ tốt lên, ai ngờ chuyện này lại càng nghiêm trọng hơn, Nghê Thương cũng không nhịn được mà hỏi: "Ngươi sao vậy?" 
"Định Dật phái Hằng Sơn có người ám toán, qua đời ngươi biết không?" Đông Phương cảm thấy có chút nhức đầu, Định Dật trẻ tuổi như vậy sao lại chết được?
"Biết a!" mặc dù chuyện này chả liên quan gì đến Minh Nguyệt Hiệp, nhưng dù sao cũng là đại sự, mình vẫn nên biết một chút.

"Muội muội ta Nghi Lâm vẫn còn trên Hằng Sơn, ta thấy lo cho nàng.

" mình cùng muội muội cũng chưa có gặp qua, nhưng vẫn còn ngây thơ đơn thuần đúng là khiến cho mình nhức đầu, vốn có Định Dật che chở thì có thể đỡ một chút, ai ngờ đột nhiên Định Dật qua đời, cái này há không phải khiến cho muội muội như chim non nhỏ nhu nhược trước gió bão sao, mình cũng có nghe qua Hằng Sơn gần đây cũng không sóng yên gió lặng gì.

"Không có chuyện gì không lẽ ngươi sợ mấy người đó sao?" Nghê Thường cũng không để ý, mấy tên nhỏ nhoi kia mình còn không coi vào đâu chứ đừng nhắc đến Đông Phương, huống chi nàng không tin là Đông Phương không phái người đến bảo vệ muội muội mình.

"Ta không có sợ bọn họ, là do muội muội ta còn ở trong Hằng Sơn, nếu bọn họ biết chuyện này, vậy phải làm sao đây?" Đông Phương rất phiền não, nàng sao có thể nghĩ được nhiều chuyện khiến người nhức đầu như vậy chứ?

Nghê Thường cũng không hiểu, chuyện này Đông Phương sao có thể nói cho người khác biết, đây là cái đuôi rất tốt a! không hợp với tác phong luôn cẩn thận của nàng.

" Chuyện này ngươi nói cho người khác biết rồi sao?"
Đông Phương đỡ trán, ánh mắt phiền não.

"không nói cho ai hết, mà trong giáo chúng có kẻ bị Hướng Vấn Thiên mua chuộc, cụ thể là ai vẫn còn đang điều tra.

Chuyện này mặc dù chỉ có mấy người của ta là tâm phúc biết, nhưng cũng không dám chắc chuyện này sẽ bị những kẻ là người người của hắn biết được.

"
"Chính nàng cũng biết chuyện này sao?" Nghê Thường hỏi.

"Không biết.

" hiếm khi thấy Đông Phương cúi đầu thấy thẹn, luôn mạnh mx vang dội nhưng nàng không ngờ sẽ có những lúc như thế này, lúc đó đúng là mình muốn nhận muội muội, nhưng vì sợ nhiều thứ, chuyện ngũ nhạc kiếm phái cũng đã xử lí xong, nhưng mà.

"Cũng đúng, ngươi và nàng quả thật không thể nhận nhau được, ngươi ở trong đại điển rửa tay của Lưu Chính Phong đã ra oai một phen rồi, còn rất nổi danh nữa, mà mọi người ở đó ai cũng biết được thân phận của ngươi rồi, mà Nghi Lâm cũng có mặt trong đó.

" Nghê Thường suy nghĩ, "Như vậy đi, thân phận ngươi không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng thân phận của ta thì bọn họ cũng không ai biết, ta dùng thân phận của ngươi đến nhận mặt nàng thử xem.

" mục đích bảo vệ như vậy cũng ổn.


Hơn nữa thân phận của mình cần bí mật nói không chừng sẽ có tác dụng chấn nhiếp, Hằng Sơn thế nào mình không quan tâm, nhưng Nghi Lâm không sao là được rồi.

Đông Phương suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được, dù sao thân phận của mình cũng không thể minh bạch, nhất là trong đoạn thời gian như vậy, đã có lo lắng bên ngoài thì cũng không thể có thêm lo lắng khác nữa.

Cứ như vậy, mọi người cũng sẽ không hoài nghi hành động của mình, cùng lắm thì sẽ nói là mình vì lấy lòng Nghê Thường mà làm vậy, thân phận Nghi Lâm cũng có thể giữ được tốt hơn.

Đông Phương cao hứng ôm lấy Nghê Thường: "Ta có Nghê Thường, như là cá gặp nước!"
"Các ngươi cứ tiếp tục đi.

" thấy hai người ban ngày ban mặt mà còn tình chàng ý thiếp, hán tử Đông Bách Hùng đầy trong sáng cho đến giờ cũng chưa từng thấy qua.

Đông Phương nhìn thấy người đột nhiên đi vào, rồi đột nhiên đi ra Đồng Bách Hùng, ánh mắt không hiểu nhìn xuống khuôn mặt Nghê Thường trong ngực mình đỏ lựng, thấy mắt híp lại còn muốn nói gì đó, không biết vì sao Đông Phương thấy có chút lạ, hình như Nghê Thường với trước kia không giống nhau.

"Giáo chủ!" một Đồng Bách Hùng vừa đi ra thì giáo trung lại chạy vào, hai người cũng không thể yên lặng mập mờ tiếp được, tên giáo chúng kia cũng rất biết cách phá cảnh đẹp này.


Đông Phương nhận thư xem qua, trong ngục mỗi ngày chịu cực hình Thiết Phi Long chịu không nổi, muốn tìm mình, nghĩ đến gần đây tình hình Nghê Thường cũng không quá tệ, liền muốn cho nàng biết sự thật: "Nghê Thường, có một người không biết ngươi có muốn thấy mặt hay không?"
"Ai?" Nghê Thường cũng không để ý hỏi, nàng cũng không nghĩ đến trên Hắc Mộc Nhai này sẽ có người biết mình.

"Thiết Phi Long.

"
"Ha ha, là hắn!" sắc mặt Nghê Thường thay đổi, quanh thân liền ngập sát ý.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận