Đông Phương không có theo Nghê Thường vào nhìn Thiết Phi Long, dù sao cũng là chuyện nội bộ Minh Nguyệt Hiệp mình cũng không tiện nhúng tay vào, nhưng khi nhìn thấy Nghê Thường đi ra bộ dạng hoảng hốt, trong lòng nàng càng thêm đau hơn.
"Ngươi."
"Ta không sao, ta thay sư phụ báo thù." Nghê Thường muốn cười một cái nhưng lại không thể phát ra từ nội tâm, Đông Phương cũng không biết phải làm sao?
"Sư thúc ngươi nói ta biết."
"..., ừ." Nghê Thường động môi một cái, nhưng thấy mình cũng không có gì trách Đông Phương, cho dù trong mắt không ít người Đông Phương đối với mình luôn quan tâm, thậm chí cảm giác như là bị giám sát, nhưng mình lại không dám chắc như vậy cũng như nhau mình có lập trường gì mà nghi ngờ đối phương?
Đông Phương vuốt tay áo, nhận kiếm người bên cạnh đưa đến: "Năm đó ta muốn bên cạnh người, chỉ là..." thân bất do kỷ.
"Ngươi không cần nói ta cũng biết." Nghê Thường cười nói, trong lòng thầm nghĩ: ta chưa từng trải thì đã sao, ta cũng không muốn ở chỗ này chật vật nhìn ngươi thỏa hiệp bỏ ra, ta muốn duy trì cùng với ngươi, nhưng vì chuyện này chỉ có thể bị động mà tiếp nhận.
"Chúng ta còn đứng đây làm gì nữa, không phải lúc này chúng ta nên đến phái Hằng Sơn sao? nhan lên a!" Nghê Thường biết Đông Phương hiện tại thấy mình khổ sở mà đau lòng, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng, mặc dù thâm tình hai người ít ỏi nhưng cũng không đáng kể.
Đông Phương còn nghĩ là Nghê Thường không có tâm tình xuống núi, tính cầm kiếm chuẩn bị luyện tập chút kiếm pháp, nhưng thấy nàng hứng thú như vậy thì cứ làm theo ý nàng đi.
Nhưng vừa xuống Hắc Mộc Nhai thì trên đường đã có một người đến nghênh đón, tói nhìn gần thì ra là Trác Nhất Hàng, nhưng mà lúc này Trác Nhất Hàng đã không còn bộ dáng thiếu hiệp năm xưa, nhìn qua hiện tại râu ria lởm chởm lôi thôi lếch thếch cảm giác chán chường, xem ra mấy ngày nay hắn gặp không ít chuyện.
"Ngươi." Nghê Thường cũng có nghe qua chuyện hắn gặp phải qua mấy người trên kia kể lại, nhưng mà lúc đó không có quen gì Trác Nhất Hàng, nghe tin tuấn tài Võ Đang đi mất, cũng chả có phản ứng gì.
"Ngươi khỏe không?"
Trác Nhất Hàng cười khổ, chân mày chíu lại đầy đau thương tự giễu cười hai tiếng: "Vẫn khỏe." nói xong theo bản năng sờ cái hộp nhỏ sau lưng, bên trong chính là thứ như hình với bóng không rời khỏi mình, từ trước đến giờ cũng không chia lìa.
"Ta cũng nghe nói, ta thật xin lỗi." không biết nên nói gì Nghê Thường chỉ có thể nhạt nhẽo nói vậy.
Trác Nhất Hàng nhìn nữ tử mình từng thích nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của mình, nhìn Đông Phương bên cạnh luôn ranh rỗi tự tin kia, trong lòng tự ti càng thêm mãnh liệt, nghĩ một chút hắn lấy ra từ trong ngực cái lục lạc luôn được mình giữ thật tốt.
"Ta muốn tìm ngươi, tra lại người món đồ này, hiện tại ta không xứng có nó."
"Cái này của ta mà!" thấy Trác Nhất Hàng cầm lục lạc lúc trước Đông Phương cho mình, khiến nàng như nhìn thấy vật báu ánh mắt nhạy bén hơn, cái này khiến nàng đã coi thường Trác Nhất Hàng càng thêm khó chịu hơn.
Đông Phương đứng một bên ánh mắt châm biếm càng khiến hắn tức giận thêm đầu óc cảm giác mơ hồ.
Đông tác nhanh hơn Trác Nhất Hàng thoát được bàn tay muốn lấy lại lục lạc của Nghê Thường, đổi ý ra vẻ ta đây nói: "Nếu như ngươi không muốn gặp lại ta, cũng không nên để lục lạc lại." lúc đó cầm cái lục lạc này mình có biết bao là vui vẻ, hạnh phúc như vùi lấp mình, nhưng hiện tại khiến hăn biết được chỉ là một bên nhất sương tình nguyện.
"Ta không phải cố ý lưu lại, mà do ta vô tình làm rơi thôi bị ngươi lấy được." đối với cưỡng đoạt rồi giải thích cũng khiến Nghê Thường bất đắc dĩ, nếu không phải do trời xui đất khiến người đứng trước mình gọi là ân cứu mạng kia, liền trực tiếp đoạt lấy thì cần gì phải quan tâm những thứ này nên có hay không.
Vài ba câu của Nghê Thường cũng đã hủy đi toàn bộ tương tư của mình trong lòng Trác Nhất Hàng có sự khó chịu không thể nói ra: "Vậy ngươi cất nó đi đừng để ta nhặt được.
Nếu ta nhặt được vậy thì nó là của ta." nhìn Đông Phương bên cạnh căn bản cũng không coi mình ra gì, thậm chí cũng không thèm nhìn mình, quả đấm Trác Nhất Hàng càng thêm chặt hơn, mu bàn tay cũng đã nổi gân xanh.
"Ngươi sao lại không nói phải trái như vậy được a!" Nghê Thường cau mày, vốn ấn tượng với người này rất tốt nhưng vì chuyện này hóa thành hư vô luôn.
Cái thứ vô lại này mà là đại đệ tử Võ Đang sao? thật quá hoang đường!
Sắc mặt Trác Nhất Hàng đông cứng, trong mắt lại là nhu tình vạn phần: "Hôm đó ta quay về tìm không thấy ngươi, ngươi có biết tâm tình ta lúc đó ra sao không?"
Cho là mình chịu ủy khuất lớn Trác Nhất Hàng vuốt ve cái lục lạc nhỏ, bộ dạng như đang vuốt ve mặt tình nhân, khiến cho Nghê Thường đứng cạnh càng thêm chán ghét, nàng cảm giác mình không thể nào nhìn nổi cái lục lạc nữa.
Ta thèm quan tâm ngươi làm gì, cố găng duy trì dáng vẻ hòa khí Nghê Thường cảm giác Trác Nhất Hàng không hề ngu, đây là lời người bình thường có thể nói sao? nhưng nàng lại nghĩ đến gặp phải nhiều chuyện như vậy, nói không chừng Trác Nhất Hàng có thể là do bị đả kích mà thần trí không bình thường, trong lòng cung có chút thông cảm.
Dù sao mình biết được tin sư phụ chết, cũng đến mức giận tới tẩu hỏa nhập ma đó sao! Nghĩ như vậy cũng có chút đồng tình cho qua.
Trác Nhất Hàng lại âu yếm vuốt ve lục lạc, nghĩ đến lời Nghê Thường trong lòng vô cùng tức giận cảm thấy mình làm nhiều chuyện thật lòng nhưng lại bị vài câu nói hời hợt của một nữ tử bác bỏ.
"Khoảng thời gian đó ta xem lục lạc này như bảo đối mà đối đãi, nguoiwlaij nói chúng ta quan hệ cũng chỉ là bình thường, ngay cả bằng hữu cũng không phải, ngươi nói có phải Trác Nhất Hàng ta là kẻ ngu ngốc nực cười nhất trên đời này không?" lời nói tràn đầy tự giễu, vốn còn đang là người oai khí hùng hồn nháy mắt lại thành kẻ suy sụp ngoài đường.
Phải, Nghê Thường trong lòng nói vậy, nhưng nể tình hắn nên mình cũng không muốn nói gì tệ hại ngoài ra Trác Nhất Hàng này còn trong trạng thái không ổn định Nghê Thường cũng có chút kiêng kị, nếu Trác Nhất Hàng mà vì mình làm ra chuyện không thể vãn hồi, mà Tử Dương chưởng môn Võ Đang lại luôn coi trong Trác Nhất Hàng cho dù hắn cho bị trục xuất sư môn thì cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, liền mượn chuyện này mà gây chiến, mặc dù mình cũng không sợ nhưng đối với mình cũng không phải chuyện tốt gì.
"Ta ngay từ đầu cũng đã nói, chúng ta chỉ là quan hệ bèo nước gặp nhau, từ khi nào ngươi lại tự đem ta để trong lòng." Nghê Thường ráng nén tức giận, tên này sao lại không hiểu chứ?
"Vậy từ đầu ngươi cũng không nên mở lòng ta, mở ra rồi thì sẽ không đóng lại được nữa."
Cách nói chuyện quỷ dị như vậy khiến Nghê Thường cũng không trả lời nổi, lúc này nàng như là bị dày vò, nhìn Đông Phương đúng cạnh làm bộ như đan ẩn mình, nàng càng thêm đau đầu.
"Thời gian có thể quên đi tất cả, thời gian lâu dài sẽ đóng nó lại thôi."
"Vậy chờ ngày cửa lòng ta đóng lại rồi, thì ta sẽ đem lục lạc tả lại cho ngươi." Trác Nhất Hàng muốn cất lại lục lạc, lần nữa cất về, dù sao cũng coi như là một phần tưởng niệm của mình.
Đông Phương luôn ẩn mình nãy giờ nghe thấy vậy trong lòng thêm khinh thường.
Hừ, tên Trác Nhất Hàng này, rõ là có ý với Nghê Thường, còn mượn cơ hội này tỏ tình, vậy sao mà được!