Nghê Thường kinh ngạc chỗ này mình sống không quen lại có ai biết được mình, mở phong thư ra xem, thì nhìn thấy chữ Nghi Lâm viết, cầm phong thư mỏng kia, nghĩ đến người còn trong phòng buồn rầu kia, trong lòng có chút bất mãn chân mày nàng kiềm không được nhíu lại: "Sao nàng lại viết thư cho ta?" Nàng cảm giác có gì đó không ổn, chuyện vừa xảy ra như vậy nàng ta sao có thể nghĩ đến tình thân nhanh như vậy?
Nhưng nghĩ đến người trong phòng nàng lại thở dài, có chút thỏa hiệp, nếu phong thư này là lời xin lỗi nói không chừng Đông Phương cũng sẽ dễ chịu một chút.
Nhưng sau khi nàng mở ra đọc, còn không kịp thấy nội dung bên trong đúng lúc Đông Phương đi ra thiếu chút đã thấy được phong thư này.
"Đông Phương." còn chưa biết nội dung bên trong Nghê Thường mở miệng hấp dẫn ánh mắt Đông Phương.
Chỉ khuyên mình bỏ tối theo sáng nội tâm Đông Phương càng thêm chán nản.
Thấy Nghê Thường đi lâu không về trong lòng Đông Phương thấy lo lắng, liền ra ngoài tìm, ai ngờ Nghê Thường lại dùng ánh mắt kinh ngạc gọi mình: "Sao vậy, có chuyện gì không?"
Thấy ánh mắt Đông Phương kỳ quái, Nghê Thường vờ như không có chuyện gì, đem phong thư bỏ vào ngực.
"Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy tên ngươi thật dễ nghe."
Lúc này Đông Phương cũng tiếp nhận vô năng, thấy Nghê Thường không nói gì, trong lòng nghĩ có lẽ là chuyện riêng Minh Nguyệt Hiệp nên không có hỏi nữa, chỉ có chút mệt mỏi: "Ngày mai chúng ta lên đường rời đi đi!" hôm nay bị muội muội chán ghét căm thù khiến nàng tổn thương sâu đậm, nàng không biết mình ở đây đối với muội muội có tốt hơn không.
Thấy Đông Phương buồn bực, lòng Nghê Thường cũng không chịu nổi, nàng càng kiên quyết không thể để Đông Phương thấy phong thư này, "Đông Phương?"
"Sao vậy?"
"Chúng ta cùng về Minh Nguyệt Hiệp đi!" xa khỏi những kẻ khiến ta phiền lòng này.
Không suy nghĩ nhiều, Đông Phương liền vui vẻ đáp ứng, trong lòng nghĩ có thể Minh Nguyệt Hiệp nàng có chuyện gì đó, nếu không sao Nghê Thường lại nóng lòng muốn đi khỏi đây như vậy? "Được."
Nghê Thường thở nhẹ một cái, nhưng kế hoạch cũng không đuổi kịp thay đổi Đông Phương cũng biết rõ.
Thấy Nghê Thường không có hồi âm Nghi Lâm vội tự mìn chạy đến cửa.
Nghi Lâm vẫn như thường đối với Đông Phương khinh bỉ chán ghét, thậm chí là hận, nhưng thấy tỷ tỷ nàng là Nghê Thường, trên mặt lại có nụ cười không như hôm qua chỉ có chán ghét khinh bỉ.
"Tỷ tỷ."
Thấy Nghi Lâm chào đón Nghê Thường cảm thấy rùng mình, đúng lý thuyết thì không thể gọi thân thiết như vậy hôm nay gọi chĩa mũi nhọn vào lưng mình, hình như bị thứ gì đó theo dõi.
Đông Phương hiển nhiên cũng không có nhìn nàng như vậy, trong mắt đối với muội muội rất cưng chiều.
Nghê Thường suy đoán trong lòng, thấy mình cùng Nghi Lâm một chỗ, Đông Phương lại liên tưởng đến mình trong lòng nghĩ có lẽ cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Đông Phương chính là như vậy, cho dù hôm qua bị tổn thương nhưng thấy muội muội thì lại như người bị đánh cho ngốc vậy, tay chân cũng luống cuống đi.
Nhưng mà nàng có chút hoài nghi, mình không nói cho Nghi Lâm biết chỗ mình ở sao Nghi Lâm lại biết? Không lẽ hỏi thăm chung quanh sao? Minh và Đông Phương không có gì đáng gây chú ý, Nghê Thường còn đang nghĩ nhưng cũng không có nghĩa là Đông Phương không nghĩ đến chuyện này, nhất là khi nàng gặp được muội muội mình thương yêu, Đông Phương đại giáo chủ lòng dạ sâu đậm được khen một cái thì như tỷ tỷ ngoan vậy, sợ làm phải chuyện gì khiến muội muội nàng mất hứng.
"Tỷ tỷ, chuyện hôm qua là ta sai rồi." ánh mắt Nghê Thường còn đang kinh ngạc, Nghi Lâm liền xin lỗi, Đông Phương cũng muốn kéo Nghi Lâm lại nói ta không sao, nhưng Nghê Thường lại không muốn như vậy.
Nghi Lâm lại áy náy nói: "Hôm nay vì Nhạc chưởng môn nhờ, Phong tiền bối không được khỏe có chuyện muốn thương lượng với ngươi, dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện tốt gì." trưởng bối môn phái học trộm võ công kiếm pháp người khác đúng là vô sỉ, truyền ra như vậy phái Hoa Sơn còn gì dám đặt chân trên giang hồ.
Vì vậy nói là Nhạc chưởng môn nhờ nhưng lại không dám nói là vì Lệnh Hồ Xung, bất quá Quân tử kiếm cùng giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo hai bên cũng không thể sống chung hòa bình được, nàng cảm thấy tám chín phần đây là cái bẫy.
Nghê Thường nghĩ một chút muốn cự tuyệt, nhưng Đông Phương cản lại không cho nàng cơ hội này, liền làm chủ đáp ứng chuyện này.
Thật ra Đông Phương cũng biết chuyện này kỳ quái nhưng dù sao cũng là muội muội mình đến cầu, đúng lúc để cho muội muội nhìn thấy những kẻ giả nhân giả nghĩa kia, nói không chừng có thể hóa giải quan hệ căng thẳng của hai người.
Nhưng nàng chỉ tính theo ý mình, lại ngược lại với ý Nghê Thường.
Nghê Thường biết tâm ý Đông Phương đã quyết, cũng không khuyên nàng nữa, đúng lúc cho Đông Phương ăn thua, tự mình nhớ đời, nhân tiện bỏ luôn muội muội này.
Đông Phương thông minh một đời không lẽ không nhìn ra muội muội này cũng chả phải là kẻ có thâm tình tỷ muội gì sao?
"Vậy tối mai đi, dù sao thân phận tỷ tỷ của ngươi cũng bất tiện, Nhạc chưởng môn lại đối lập với ngươi, truyền ra cũng không tiện." thấy bộ dạng Nghi Lâm xem ra đã tính xong hết liền chuẩn bị mời Nghê Thường đi trước.
Thấy muội muội mình thịnh tình mời như vậy Nghê Thường cũng thấy được khao khát trong ánh mắt Đông Phương còn trả lời rất chắc chắn.
"Tối mai, hai người chúng ta nhất định đến diện kiến Hoa Sơn."