"Nghê Thường tỉnh lại đi được không." Đông Phương nhìn kia đến giờ còn chưa tỉnh, trên mặt tiều tụy thương cảm nhớ lại thời gian tốt đẹp mà hai người từng trải qua.
Lúc trước Trác Nhất Hàng đến nói là chữa thương cho Nghê Thường xem ra hiệu quả cũng không được nhanh chóng, Nghê Thường vẫn im lặng ngủ như vậy.
Cho dù là lần đầu gặp gỡ dò xét, rồi nâng đỡ nhau, trong sáu năm qua mọi chuyện vẫn còn hiện len trong đầu rất rõ ràng.
"Rõ ràng nói là ngươi sẽ tỉnh mà, nhưng sao đến giờ vẫn còn ngủ." không được đáp lại Đông Phương không ngừng lẩm bẩm bên người Nghê Thường, nhớ đến có chút ngây dại.
"Đông Phương huynh đệ!" Đông Bách Hùng lỗ mãng tiến vào, nhìn thấy Đông Phương hồn siêu phách lạc nắm tay Luyện cô nương, trong lòng cũng lo lắng, thấy Luyện cô nương cũng đã ngủ lâu như vậy không biết có tỉnh lại được hay không, Đông Phương huynh đệ cả ngày bộ dạng chán nản như vậy thì cũng không thể được a!
"Sao vậy?" Đông Phương mệt mỏi hỏi, đối với sự vụ trong giáo cũng không còn hứng thú, đột nhiên nàng lại nhớ đến lơi Nghê Thường từng nói bỏ xuống tất cả, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
Nàng hướng lên trời ước nguyện nếu Nghê Thường có thể tỉnh lại, cho dù chân trời hay góc biển mình cũng sẽ phụng bồi nàng chỉ cần nàng có thể tỉnh lại.
"Có tin của Luyện cô nương!"
"Hở?" lúc trước Minh Nguyệt Hiệp đưa tin đến, cầu Nghê Thường chủ trì đại cuộc, mình cũng cho người bắt chước làm một phong thư, để Nghê Thường tán dương Bạch Mẫn thay nàng giữ tạm vị trại chủ.
Bây giờ lại có tin đến, không lẽ Minh Nguyệt Hiệp xảy ra chuyện gì? "Thư giữ lại, gửi một bức khác đi, Đồng dại ca ngươi cứ nhìn vào đó mà xử lý đi!" dù sao giáo trung cũng không nghi ngờ những chuyện kia, nháo thế nào cũng khó thành đại khí.
Đông Bách Hùng được Đông Phương cho phép, nghĩ đến trước kia mình Không ưa tên Dương Liên Đình hiện tại để cho hắn chỉnh chu lại coi như là tốt rồi.
"Giáo chủ, Phúc vương cũng có đưa thư đến trình ngài."
"Để đó đi, chút nữa ta sẽ xem." Đông Phongw tỉ mỉ lau tay cho Nghê Thường ánh mắt đều không dời đi.
Đồng Bách Hùng cũng biết Đông Phương huynh đệ lúc này chỉ muốn ở chung với Luyện cô nương, nhưng hắn cúng có vài việc muốn nói.
"Đông Phương huynh đệ, hiện tại Hắc Mộc Nhai chúng ta trên giang hồ còn yên ổn, có cần thừa dịp tốt này?"
Nghĩ đến hoàng đò bá nghiệp kia Đông Phương cũng phải suy tính rất nhiều, "Tậm thời yên lặng, Phía bắc còn có phái Thiếu lâm có căn cơ, chỉ là một cây khó chống nổi nhà a! Đồng đại ca thần giáo chúng ta cũng là nhất chi độc tú rồi, cần gì quan tâm đến binh tôm tướng cá triều đình phái đến, còn không phải vì Nhật Nguyệt thần giáo ta còn chưa đủ lớn sao? Nếu muốn tiêu diệt toàn bộ phía Bắc hiệu lệnh giang hồ vậy lão Vạn Lịch kia sẽ làm gì, chắc ngươi cũng có thể đoán được."
"Đó không phải là thời cơ tốt nhất sao?"
"Đây cũng thấy được," Đông Phương nắm tay Nghê Thường mỉm cười: "Hiện tại phương bắc còn có mấy giáo phái giúp chúng ta cản trở triều đình dòm ngó không phải tốt hơn sao? Hơn nữa Tung Sơn còn bận thu tóm tứ đại môn phái, Hằng Sơn cũng khó bảo toàn, Hành Sơn phần lớn đều là người của chúng ta, Thiên Môn đạo trưởng phái Thái Sơn từ sau khi bị nội thường thì bên trong nội chiến không ngừng, đến nổi địch là giáo phái chúng ta cũng không thèm quan tâm, dĩ nhiên ăn ngủ cũng không yên vừa phải đề phòng chúng ta còn có Tả Lãnh Thiền đầy mưu mô kia, với tình hình như vậy chúng ta cần gì phải làm mấy chuyện dư từa kia? Nói đến Vạn Lịch cũng đã lớn tuổi, hoàng tử cũng phân tranh không ngừng, loại trừ tin thái tủ chết bất ngờ nghi án là Thụy vương thì hy vọng duy nhất len ngôi là Phúc vương cũng không dám chắc có thể năm thiên hạ trong tay."
"Đông Phương huynh đệ ý ngươi nói là?"
"Chỉ đợi hoàng đế mới lên ngôi, chúng ta sợ gì không có cơ hội?"
Đồng Bách Hùng cũng hiểu ra, nhìn Luyện Nghê Thường còn nằm trên giường mím môi một cái đi ra ngoài.
Mặc dù Đông Phương cũng đã nói rõ với Đông Bách Hùng, nàng cũng biết trong lòng mình cũng có chút không muốn rơi vào tranh đấu, dù sao giang sơn rộng lớn không có người cùng thưởng thức, không phải chuyện thấy tiếc sao?
Đúng lúc này mi mắt Nghê Thường động đậy đối với Đông Phương luôn chăm sóc nàng không rời mà nói thì không nghi ngờ gì, nàng mừng rỡ như điên.
Nghê Thường vừa mở ắt đã nhìn thấy hốc mắt Đông Phương đỏ lự, ánh mắt thủy nhuận sáng lên trước kia chưa từng có.
"Ngươi khóc?" ngủ say quá lâu dường như Nghê Thường chỉ nhớ được ký ức trước khi hôn mê.
Nghe được giọng nói khàn khàn Đông Phương đau lòng giọng nàng, vội rót cho nàng ly nước, cẩn thận đỡ nàng dậy uống nước, rồi mới đỡ nàng nằm xuống.
"Sao rồi? có muốn uống thêm ly nữa không?"
Lắc đầu nhìn Đông Phương mang ly bỏ lại trên bàn rồi ngồi cạnh nàng Nghê Thường nhìn Đông Phương đưa tay sờ mặt nàng, chỉ ngắn ngủi vài ngày, người này sao lại tiều tụy như vậy? "Một ngày không ngủ rồi sao?" nếu không thì sao ánh mắt kia lại mệt mỏi như vậy.
Nghe nói như vậy Đông Phương vội xoa mặt mình, để mình lên chút tinh thần dò hỏi: "Nghê Thường, ngươi biết ngươi ngủ bao lâu không?"
"Không phải chỉ mới một ngày thôi sao? không lẽ ta ngủ rất lâu rồi?" Nghê Thường nhìn móng tay mình cũng đã dài ra trong lòng cũng thấy hoài nghi.
"Ngươi hơn một tháng rồi."
Lúc này Bình Nhất Chỉ đi vào ngăn lại vấn đề Nghê Thường muốn hỏi, chẩn mạch cho Nghê Thương vẻ mặt thả lỏng: "Chúc mừng giáo chủ, thân thể Luyện cô nương không còn gì đáng ngại."
Đuổi Bình Nhất Chỉ đi Đông Phương ngồi bên cạnh giường, cú như vậy im lặng nhìn Nghê Thường, ánh mắt đầy luyến ái khiến nàng chịu không nổi, nghi vấn trong lòng không ngừng dâng lên, hiện tại cũng đã hồi phục vậy trong thời gian mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Đông Phương kết quả sao rồi?"
"Cái gì sao rồi?" Đông Phương không hiểu.
Qúa nhiều chuyện khiến mình không hiểu, Nghê Thường quyết định từng bước hỏi: "Thân thể của ta?"
"Hồi phục!" Đông Phương vui vẻ trả lời, trong lòng nghĩ đủ cách để giải thích, Lăng Mộ Hoa Trác Nhất Hàng cùng Luyện Nghê Thường, truyền hết nội lực cho hắn là điều không thể tự nói được, "Bình Nhất Chỉ dù sao cũng là thần y, trước kia sau khi ngươi hôn mê, hắn đã nghiên cứu phương pháp trị liệu vì nó có tác dụng lớn cho nên ngươi mới ngủ lâu như vậy."
Nghê Thường nghi ngờ nàng, "Vậy xem ra ta phải cám ơn hắn." dù sao mình cũng không còn cách nào khác, cũng đã bỏ xuống.
Ai ngờ ngay khúc quanh hắn lại kéo mình về từ chỗ Diêm vương.
Ngủ một tháng khiến Nghê Thường cảm giác mình giống như đang mua bán, phí hết phần lớn sức lực, kết quả mở ra nhìn không tự chủ được mà cười.
Đông Phương không hiểu được dáng vẻ cười đến cao hứng của Nghê Thường trong lòng không hiểu, xem thư lại là tin nhi tử Vạn Lịch đế đến thăm Minh Nguyệt Hiệp cầu kết minh, Bạch Mẫn lại không dám làm chủ liền viết thư xin ý.
"Xem ra hoàng tử triều đình lại muốn kéo chúng ta vào cuộc tranh chấp nữa." Đông Phương trầm tư một hồi liền thở dài, "Bất quá Vạn Lịch muốn gϊếŧ hết chúng ta, nhưng lần nào cũng là nhi tử hắn chạy đến cầu xon chúng ta đủ kiểu, hoàng đế thật không dễ làm."
"Vậy ngươi tính làm thế nào?" Đông Phương hỏi.
Nghê Thường xem lại thư lần nữa bỏ xuống.
"Đương nhiên là đồng ý!"
Lời nói ra khiến Đông Phương nháy mắt có chút sững sờ, như vậy hai người không phải lại đối lập nhau sao? Nhưng nghĩ lại nàng không kiểm được thỏ dài nói: "Cao."