Khang Thoa chủ động đến quán trọ Vui Vẻ để thăm người của Bắc Đình, Kim Hoán Chiêu và Ninh Hiểu Mạn cũng đi cùng, Bách Vị Bích đã được chôn cất, đối với người tự sát thì việc đưa tiễn chỉ có thể giản lược, đối với dân tộc vốn có truyền thống hiến tế như vương tộc Bố Y lại càng đơn giản, tổng thủ lĩnh cũng không ngoại lệ.
Lưu Tử Thần dùng cốc giấy giản dị để rót nước ấm cho bọn họ, tại quán trọ Vui Vẻ, trước mắt chỉ có điều kiện như vậy để tiếp đãi khách thôi.
Lúc đầu, tất cả mọi người đều không mở miệng nói gì, đặc biệt là Ninh Hiểu Mạn, sắc mặt cô tái nhợt, nỗi bi thương vẫn chưa rút đi. Cô không phải là thành viên điển hình của bộ tộc, dưới sự sắp xếp của Bách Vị Bích, từ nhỏ cô đã rời khỏi núi Loan Nguyệt, cho nên sự thay đổi trong cảm xúc của cô không khác gì người bình thường chúng ta. Cô cũng không hề có khái niệm gì với chuyện hiến tế đầy máu me của vương tộc Bố Y, Vạn Vĩnh Khôn không dám tùy tiện quấy rầy cô, chỉ có thể yên lặng làm bạn với cô thôi.
Không ai ngờ được, người đầu tiên mở miệng lại là Ninh Hiểu Mạn: “Em biết cái chết của anh trai em đã khiến tinh thần của tất cả mọi người hơi sa sút... Nhưng đây là con đường mà anh trai em đã lựa chọn, em nghĩ anh ấy đã đi rất an tường, mọi người nên vui mừng cho anh ấy mới phải.” Cô gái yêu đọc sách này, lúc này đã bắt đầu thoáng biểu hiện ra thái độ sống rất đặc biệt, khiến mọi người cũng bắt đầu nhìn cô với ánh mắt khác xưa.
Trong nhóm người này, người vẫn luôn bình tĩnh ung dung chính là Trần Thiên Vũ, ông đương nhiên hiểu được ý mà Ninh Hiểu Mạn muốn nói.
“Bọn anh cũng hiểu rõ rằng anh trai em không phải người xấu, anh ấy lựa chọn đi như vậy, có lẽ là kết quả tốt nhất.” Trần Thiên Vũ chậm rãi nói.
Lưu Tử Thần không nhịn được đưa ra nghi vấn: “Hiểu Mạn, sao em cũng là người của vương tộc Bố Y thế? Thật sự là nằm ngoài dự kiến của bọn chị.”
Khang Thoa ở bên cạnh tiếp lời: “Không phải tôi cố ý giấu giếm đâu, thật ra, cô ấy chính là thành viên của chi thứ chín chúng tôi, Vị Bích cũng được sinh ra tại chi thứ chín, sau này, do các loại duyên phận trùng hợp nên mới được chọn làm thủ lĩnh chi thứ nhất; trước khi thủ lĩnh Tốn từ trần, dựa theo lệ thường, ngài ấy sẽ quyết định thủ lĩnh Bích của chi thứ nhất làm người thừa kế...”
Dòng suy nghĩ trong đầu Lưu Tử Thần khẽ chuyển động, chị hỏi: “Nói như vậy, lời đồn trên đảo Loan Nguyệt thật ra hầu hết đều là người thật việc thật? Chứ không phải là có người cố ý bịa đặt gây chuyện...”
Ninh Hiểu Mạn gật đầu: “Vâng, là anh trai em đã ra lệnh cho thành viên bộ tộc loan tin khắp đảo. Mục đích chủ yếu chỉ là cảnh cáo thế lực xã hội đen trên đảo Loan Nguyệt, khiến bọn chúng không được tùy ý làm bậy, đảo Loan Nguyệt vẫn là địa bàn mà vương tộc Bố Y quản lý... Đáng tiếc, những kẻ ác độc đó dường như hoàn toàn không để trong lòng.”
Lưu Tử Thần kinh ngạc nói: “Không đúng, dựa theo truyền thuyết của vương tộc Bố Y, hẳn là một trong hai anh em bị hiến tế cho thần Mặt Trăng, bây giờ đã không còn sống nữa, hay là truyền thuyết trên đảo Loan Nguyệt đã bị cố ý bóp méo? Hay là trong đó đã xảy ra biến cố gì...”
Nghe vậy, Ninh Hiểu Mạn im lặng, cảm xúc lại giảm sút; nước mắt dâng lên hốc mắt của cô, nhắc tới chuyện cũ năm xưa, cô không nhịn được lại buồn bã đau lòng.
“Trong truyền thuyết, người bị hiến tế cho thần Mặt Trăng chính là chị gái em... Anh trai của em tên là Bích, chị của em tên là Sênh, tên em là Mạn, bọn em vốn là ba anh em ruột thịt, em kém anh trai em mười tuổi, hai năm sau khi chị em qua đời, em mới được sinh ra.” Mọi người lập tức hiểu ra.
Vạn Vĩnh Khôn giật mình nói: “Thảo nào tất cả bọn anh đều không tưởng tượng ra nổi, Vị Bích và em lại chính là anh em ruột; cũng khó trách Vị Bích lại liều mình bảo vệ em như thế, anh thật ngốc quá đi, thế mà lúc trước lại không hề phát hiện ra...”
Lưu Tử Thần thở dài: “Thật ra manh mối của chuyện này đã sớm bị hé lộ rồi, chẳng qua Vị Bích thực sự thông minh tuyệt đỉnh, không ngờ lại sử dụng thủ thuật rất bình thường để che mắt, giấu giếm tất cả chúng ta.”
Kim Hoán Chiêu bất đắc dĩ nói: “Tôi nghĩ, điều thực sự khiến mọi người phán đoán sai có lẽ chính là thân phận bên ngoài của Vị Bích đúng không? Mấy ngày hôm trước, khi anh Vũ gọi điện thoại cho tôi, tôi có kể rõ một vài tình hình gần đây cho anh Vũ nghe. Nếu tôi biết vấn đề thân phận của Vị Bích lại phức tạp như thế, chắc chắn tôi sẽ nhanh chóng nói cho mọi người biết rồi.”
“Trên thực tế, tôi và Vị Bích tuy rằng từng là chiến hữu, nhưng thời gian làm việc với nhau lại không dài, một năm trước khi tôi thực hiện xong nghĩa vụ quân sự, Vị Bích mới nhập ngũ, cho nên chúng tôi chẳng qua chỉ là đồng đội cùng ký túc xá một năm; còn về chuyện phát triển sau này của anh ấy thì tôi cũng chỉ vừa mới biết. Thì ra năm thứ hai, Vị Bích đã được điều tạm đến bộ phận công trình, sau khi hết nghĩa vụ quân sự, anh ấy không lựa chọn tiếp tục ở lại bộ đội mà là rời đi.” Anh ta nhớ tới cuộc điện thoại đột ngột của Trần Thiên Vũ, quả thật là một mắt xích quan trọng để vạch trần chân tướng.
“Sau đó, anh ấy thường đến quán nhỏ Mộng Viên ngồi một lúc, hễ rảnh rỗi là tìm tôi nói chuyện phiếm và uống trà, nói rằng bộ đội đang đóng quân trường kỳ tại đảo Loan Nguyệt, tôi lại tin anh ấy.” Kim Hoán Chiêu thở dài: “Bây giờ nghĩ lại, anh ấy vẫn luôn bày mưu nghĩ kế, luôn mượn vị trí địa lý độc đáo của quán để giám thị từng cử động nhỏ nhất của ba nền công nghiệp chủ yếu, khi đó, anh ấy còn chủ động muốn thay tôi lên kho hàng trên đỉnh núi để giám thị và tìm chứng cứ phạm tội của bang HN nữa, thì ra chuyện là như vậy... Không ngờ ông chủ của sòng bạc Hoan Thiên Hỉ Địa xuất quỷ nhập thần, khiến tôi hoang mang khó hiểu lại chính là Vị Bích! Dựa vào chút năng lực lý giải của tôi thì thực sự không thể tưởng tượng nổi.”
Lưu Tử Thần vẫn có chút nghi vấn: “Vậy thì vẫn lạ, nếu Vị Bích đã không còn là lính công trình nữa thì tại sao vẫn có người chịu ra mặt thay anh ta chứ, còn phái ra một đội ngũ đông để gây xung đột ngay mặt với bang HN nữa? Những người này, chúng tôi thực sự đã gặp qua rồi.” Chị nhớ tới lần đầu lên đảo đã gặp được hơn sáu mươi người, hiển nhiên đều là người tham gia quân ngũ.
Trần Thiên Vũ thở dài: “A Hải đã nói cho tôi biết những người đó căn bản không đến để ra mặt cho Vị Bích, chỉ là gặp đúng thời cơ thôi; bang HN vốn không hề kiêng dè ai trên đảo, chưa bao giờ để bất cứ ai vào mắt cả, khó tránh khỏi gây rất nhiều xích mích với liên đội ấy, cuối cùng đã chọc giận bọn họ, cho nên mới ra tay với bang HN... Thật ra, chúng tôi cũng có cách nói ‘tiên nhập vi chủ’, bị Vị Bích nhặt cái vốn có thôi.”
* Tiên nhập vi chủ: cái gì vào trước sẽ làm chủ.
Mọi người lập tức hiểu ra, đúng là một ván cờ tuyệt diệu, thật thật giả giả, hư hư thật thật, dường như đã độc chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà rồi.
Ninh Hiểu Mạn thở dài với vẻ xa xăm, bổ sung thêm: “Thế sự trêu người, anh trai em vốn không hề muốn giết chóc, năm đó chẳng qua là lưng đeo nhiệm vụ mà thủ lĩnh tiền nhiệm giao cho, đến đảo Loan Nguyệt để giải quyết hai băng nhóm lớn; lại không hề ngờ tới bang HN hung dữ tàn bạo, chỉ vì chút việc nhỏ mà lại muốn ra tay giết anh trai em, thiếu chút nữa đã lấy mạng của anh ấy rồi, nếu không có Bắc Đình ra tay cứu, em nghĩ đảo Loan Nguyệt hôm nay sẽ vẫn bị vây trong cảnh nước sôi lửa bỏng; mà chuyện thực sự kích phát cơn giận dữ của anh trai em là thiếu bang chủ bang HN, cái tên ác độc cả ngày chơi bời lêu lổng, hái hoa ngắt cỏ kia, không ngờ lại lờ đi lời cảnh cáo của anh trai em, xâm phạm đến sự an toàn cá nhân của em... Hừ, nếu không phải bọn chúng khinh người quá đáng, anh trai em cũng không đến nỗi muốn đồng quy vu tận với bọn chúng.”
Thì ra là thế! Chuyện này thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người, hiển nhiên tất cả đều không phải được dự tính từ trước, mà là lâm thời bày ra phương án báo thù, khó trách đầu óc mọi người choáng váng.
“Vị Bích làm tổng thủ lĩnh của các cậu lúc nào?” Trần Thiên Vũ đột nhiên hỏi.
Khang Thoa nói: “Có lẽ là mấy năm trước, thủ lĩnh Tốn đã có tuổi rồi, trước khi qua đời, ngài ấy đã ra lệnh thủ lĩnh chi thứ nhất tiếp nhận chức vụ tổng thủ lĩnh, khi đó, Vị Bích vẫn đang ẩn náu ở đảo Loan Nguyệt. Đây là lệ thường của vương tộc Bố Y chúng tôi, thủ lĩnh chi thứ nhất trên cơ bản chính là người được ngầm thừa nhận cho chức vị tổng thủ lĩnh rồi...”
Ninh Hiểu Mạn cũng giải thích: “Mọi người vẫn không biết, thật ra thì sau khi trải qua nhiều năm sinh sống trên đảo Loan Nguyệt và cả những năm trong quân đội để đền đáp quốc gia, quan niệm và tư tưởng của anh trai em đã thay đổi cực kỳ lớn, anh ấy bắt đầu nghĩ lại về nội quy và tập tục xấu của vương tộc Bố Y, căm thù sự hy sinh vô vị của chị Sênh đến tận xương tuỷ; cho nên từ sau khi đảm nhiệm chức tổng thủ lĩnh, anh ấy đã hoàn toàn huỷ bỏ lễ hiến tế người sống đầy máu me đó, cố gắng động viên càng nhiều thành viên dung nhập vào xã hội hiện đại. Chỉ tiếc, đảo Loan Nguyệt khi đó đầy hỗn loạn, có thể nói là vô số tiếng kêu than, gào khóc thảm thiết dậy khắp trời đất, thấy tình trạng của nó như vậy, anh trai muốn thay đổi nó nhưng lại có vẻ bất lực. Mỗi khi anh ấy nói với em về lý tưởng khát vọng của mình và những khó khăn gặp phải, em cũng thấy khổ sở vì không giúp được gì.”
Lưu Tử Thần lập tức hiểu ra: “Thảo nào em thích đọc sách như thế, có lẽ em cũng muốn biết thành phố thực sự là như thế nào, tràn ngập sự mong đợi về cuộc sống hiện đại... Em muốn tìm được lối thoát cho vương tộc Bố Y qua sách phải không?”
Ninh Hiểu Mạn gật đầu: “Em không phủ nhận rằng lúc đầu, đúng là em có ý nghĩ như vậy, nhưng kiến thức cơ bản của em quá kém, ở trong tộc, con gái bọn em chẳng có địa vị gì cả, càng không thể đọc sách đến trường, đừng nói đến chuyện không có nhận thức gì về xã hội hiện đại mà mặc dù là một số luật lệ tập quán bất hợp lý và cổ lỗ sĩ trong tộc, bọn em cũng đã thành thói quen từ lâu rồi... Ai cũng nói tri thức có thể thay đổi số phận, chỉ tiếc, anh trai em lưng đeo quá nhiều gông xiềng, không còn cơ hội thay đổi số phận của mình...”
Một ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Trần Thiên Vũ, cuối cùng thì ông cũng hiểu được dụng ý trong hành động của Bách Vị Bích lúc lâm chung rồi.
Ông chậm rãi nói: “Em sai rồi, Vị Bích đã thay đổi được số phận của mình rồi, cũng thay đổi cả số phận của em nữa, đồng thời cũng thay đổi số phận của cả vương tộc Bố Y...”
Ninh Hiểu Mạn mở to hai mắt nhìn, không hiểu ý của ông.
Lưu Tử Thần đi tới, giữ chặt lấy tay của cô ấy, khẽ thở dài: “Vị Bích dùng sinh mệnh của mình để giữ gìn sự tôn nghiêm của tổng thủ lĩnh vương tộc Bố Y, người mặc dù đã chết, nhưng tinh thần vẫn bất diệt; anh ấy chưa bao giờ để em tham gia vào sự nghiệp của anh ấy, mà là nhờ phu nhân Kim đốc thúc em tập trung học tập, đọc sách mỗi ngày, em đã sớm không còn là thôn cô trên núi Loan Nguyệt nữa, mà là cô gái thành phố Ninh Hiểu Mạn rồi; Vị Bích đã hy sinh bản thân mình để diệt trừ tất cả thế lực xã hội đen, anh ấy biết mình chỉ khi chết đi mới có thể hóa giải tất cả ân oán, mà tầm nhìn xa nhất của anh ấy chính là khẳng khái giao ra tín vật tối cao của vương tộc Bố Y, hạ lệnh vương tộc Bố Y từ nay giải tán; nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, mọi thành viên không còn là một dân tộc cô lập, cũng không cần một chính quyền hoàn toàn tự trị, lại càng không cần bất đắc dĩ làm nghề phi pháp như đánh bạc nữa. Đảo Loan Nguyệt sẽ nhanh chóng trở thành một khu hành chính chính quy của thành phố, mọi người sẽ nhanh chóng trở thành công dân bình thường nhất, đây là một kế hoạch cực kỳ lâu dài mà lại đầy cơ trí!”
Ninh Hiểu Mạn và Khang Thoa đều là người thông minh, hai người nhanh chóng hiểu ra đạo lý trong đó.
Lúc này, bọn họ đã không còn sa sút tinh thần nữa, người của vương tộc Bố Y chỉ cần là tự nguyện hy sinh thì đều đạt được tôn nghiêm đầy đủ, điểm ấy vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nếu Bách Vị Bích là vì dân tộc mà hy sinh lừng lẫy thì đó sẽ là một chuyện đáng để kính nể chứ không phải là đau thương.
Ninh Hiểu Mạn lặng lẽ lau đi dòng nước bên khóe mắt, khuôn mặt bắt đầu lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Hai người có cảm thấy là do Bắc Đình bọn anh tham gia vào chuyện này nên mới khiến anh trai em qua đời không?” Trần Thiên Vũ đột nhiên nói: “Thật ra, nếu nhìn vào sự thật khách quan thì Vị Bích không cần lựa chọn con đường tự sát này, cậu ấy sở dĩ làm như vậy, đơn giản là vì lo lắng cho cả vương tộc Bố Y.”
“Tử Thần nghi ngờ công việc của bọn anh… Bắc Đình căn bản không thực sự giúp được người khác, ngược lại còn gây ra rất nhiều cái chết vô cớ của họ, dù là người có tội ác tày trời cũng vậy, hay người vô tội bị liên lụy cũng thế...”
Khang Thoa lắc đầu: “Trợ giúp không phải đồng tình, lại càng không phải là thương hại, sự trợ giúp thực sự là cho chúng tôi một lực lượng tinh thần... Tôi nghĩ mọi người đã cố gắng hết sức rồi.”
Lưu Tử Thần nhíu mày nói: “Thủ lĩnh chi thứ chín, anh không cần phải che giấu thay Thiên Vũ điều gì đâu, nếu chúng tôi muốn ‘xá sinh vong tử*’ để làm việc này, thì nhất định phải thực sự làm sáng tỏ giá trị của nó... Nếu không, Bắc Đình sẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, sẽ không thể lâu dài được.”
* Xá sinh vong tử: không để chuyện sống chết ở trong lòng.
Khang Thoa im lặng, anh ta ngẩng đầu nhìn phương xa, không biết là nơi nào.
Ninh Hiểu Mạn bỗng nhiên yếu ớt nói: “Tử vong chưa chắc đã là điểm cuối cùng, còn sống cũng không nhất định là thỏa mãn. Con người luôn khó tránh khỏi cái chết, sao không để cái chết có ý nghĩa; để người sống được giữ lấy một chút hy vọng? Có lẽ đây chính là ý nghĩa tồn tại của Bắc Đình, em tin tưởng một ngày nào đó, Bắc Đình có thể chứng minh được điểm này, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi...”
Mọi người kinh ngạc nhìn cô gái trong sáng dường như không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền này, trong mắt đều không hẹn mà cùng mà lộ ra vẻ khâm phục.