Đã đến lúc rời khỏi đảo Loan Nguyệt, trả lại cho đảo Loan Nguyệt một thiên hạ thái bình thực sự rồi. Trần Thiên Vũ đã sớm báo cáo tình hình cụ thể của quá trình điều tra vụ án trên đảo Loan Nguyệt cho cáo già Đới Lạc, cũng làm theo chỉ thị của Đới Lạc, thông báo cảnh sát thành phố ở đây dần dần tiếp quản đảo Loan Nguyệt này. Khang Thoa đã cầm tín vật của tổng thủ lĩnh Bách Vị Bích để tuyên bố chính quyền tự trị giải tán, thế là vấn đề mất kiểm soát nhiều năm không thể giải quyết cuối cùng cũng đi lên quỹ đạo, hòn đảo đã được pháp luật cai quản.
Thành tựu huy hoàng như thế cũng khó trách lão ngoan đồng của chúng ta khoe khoang với Lý Nhất Đình qua điện thoại, khiến Lý Nhất Đình không ngừng bóp cổ tay, tiếc nuối vì lỡ mất cơ hội phá án.
Nhưng lại có một tin tức tốt mà Trần Thiên Vũ không lập tức nói cho ông biết, chuyện này, vẫn nên để đến lúc trở lại Bắc Đình rồi hẵng cho đồng chí Nhất Đình của chúng ta đang yên lặng làm việc một niềm vui bất ngờ siêu cấp đi!
Ninh Hiểu Mạn phải về núi Loan Nguyệt để lo liệu việc ma chay cho Bách Vị Bích, Vạn Vĩnh Khôn chủ động xin đi cùng Ninh Hiểu Mạn lên núi Loan Nguyệt, Trần Thiên Vũ vui vẻ đồng ý.
Khang Thoa cũng trở về núi Loan Nguyệt để xử lý các công việc trong chi thứ chín, bàn giao cương vị thủ lĩnh cho người kế nhiệm, anh ta muốn chấp hành mệnh lệnh của tổng thủ lĩnh Bích, chính thức gia nhập vào văn phòng thám tử Bắc Đình, từ nay về sau sẽ bắt đầu cuộc hành trình gian khổ chắc chắn không tầm thường này của cuộc sống.
Đương nhiên, đây cũng là điều mà lòng anh ta mong muốn chứ không phải là miễn cưỡng phải làm. Trải qua một thời gian hiểu biết dài như vậy, hiển nhiên những người của Bắc Đình và mình cùng chung chí hướng, bản lĩnh của mình có lẽ cũng sẽ được sử dụng.
***
Ước chừng khoảng hai, ba ngày là dàn xếp xong công việc khắc phục hậu quả của đảo Loan Nguyệt, bởi vì tâm tình của mọi người khác nhau nên lúc này không ai đề nghị thực hành, Trần Thiên Vũ cũng không muốn ở lại đảo Loan Nguyệt quá lâu, đoạn trí nhớ mà hòn đảo biệt lập này đã lưu cho mọi người quả thật không quá vui vẻ, không bằng hãy để thời gian lau đi vết máu loang lổ mà năm tháng lưu lại vậy.
Ngay tại lúc bọn họ vừa mới lấy được vé xe lên phía Bắc thì một cuộc điện thoại của Lý Nhất Đình lại quấy rầy hành trình của bọn họ, thì ra một vụ án mới được chính thức bàn giao cho Bắc Đình điều tra, mà đây cũng là vụ án đầu tiên chính thức được Bắc Đình thụ lý sau khi thành lập, ý của Lý Nhất Đình là muốn “khuynh sào xuất động*”, cố gắng điều tra.
* Khuynh sào xuất động: huy động toàn bộ lực lượng tham gia.
Trần Thiên Vũ đành phải cười khổ.
Mà vị trí của người báo án ở một thành phố phía Đông, cách đảo Loan Nguyệt gần 2000 cây số, cho nên ý của Lý Nhất Đình là bọn họ đừng quay về Bắc Đình vội mà trực tiếp đi đến địa điểm của vụ án mới để điều tra phá án.
Tắt điện thoại, Trần Thiên Vũ không nhịn được than thở hai câu.
Lưu Tử Thần ở bên cạnh cười nói: “Thế nào rồi? Hành trình lại bị hủy, vé xe lại phải bỏ đi à?”
Trần Thiên Vũ nói với biểu cảm quái dị: “Vui sướng khi người gặp họa phải không? Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, hình như còn có hai ngân sách đứng tên em thì phải, anh nhớ đúng không?”
Lưu Tử Thần bĩu môi, không để ý đến ông nữa, cái tên đáng giận này, lại nhìn chòng chọc vào ví tiền của chị, thật là chẳng biết xấu hổ gì cả.
Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ nói: “Em không biết đâu, số tiền thưởng của tên cáo già kia tạm thời vẫn chưa đổi thành tiền mặt được, hơn nữa, vụ án kết thúc như vậy, quả thật cũng rất khó báo cáo kết quả công tác với ông ta; tên cáo già này, tám phần sẽ không thực sự đổi thành tiền mặt đâu, kinh phí của chúng ta sẽ trở nên eo hẹp... Nếu không, em nghĩ tại sao anh và Vĩnh Khôn cả ngày tiết kiệm ăn mặc chi tiêu, máy bay thoải mái cũng không muốn đi chứ, thật sự là vì kinh tế túng quẫn mà. Vĩnh Khôn còn đùa một câu là làm một tổng quản lý tài vụ không có kinh phí thế này, nếu là người khác thì đã sớm phủi tay mặc kệ rồi.”
Lưu Tử Thần đương nhiên hiểu được điều ông nói là tình hình thực tế, nhưng chị cũng khó xử, nói: “Hai ngân sách mà anh cho em đều là quỹ từ thiện, bản thân nó vốn không có lợi nhuận gì rồi; hơn nữa, tham ô quỹ như vậy thật sự không tốt lắm đâu...”
“Coi như anh vay được không?” Trần Thiên Vũ cười khổ nói, không phải ông không biết chuyện đó, nhưng đây chẳng phải là thật sự không có biện pháp hay sao.
Lưu Tử Thần vẫn lắc đầu: “Em vẫn cho rằng không ổn. Hay em gọi điện thoại cho Lệ Lệ, nhờ cô ấy trợ giúp chúng ta một ít, em biết anh bình thường tuy mặt dày, nhưng bảo anh mở miệng xin tiền cấp dưới cũ của mình, chỉ sợ không kéo nổi khuôn mặt già kia đâu...”
Trần Thiên Vũ nhức đầu, xấu hổ nói: “Năm đó, anh vỗ mông nghênh ngang mà đi, còn bỏ lại vài lời nói kiên quyết nữa, lúc này thu lại quả thật khó có thể mở miệng.”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, bọn họ đều đang trông mong anh nghèo túng trở về đấy... Ài, muốn lòng thanh thản mà mãi không được, thôi em làm thay anh chuyện này.” Lưu Tử Thần cầm lấy di động, tránh né ông để một mình thu xếp vấn đề kinh phí.
“Đừng nói chúng ta dùng để làm gì nhé!” Cuối cùng, Trần Thiên Vũ ở phía sau lớn tiếng dặn chị.
Lưu Tử Thần quay đầu lại lườm ông một cái, trong lòng của chị giống như gương sáng vậy, tất nhiên sẽ xử lý cực kỳ thỏa đáng.
***
Thấy bên Lý Nhất Đình thúc giục rất gấp, đoàn người không dám trì hoãn, Trần Thiên Vũ quyết định cùng Lưu Tử Thần khởi hành trước để hiểu rõ về tình hình cụ thể của vụ án; ông cũng thông báo cho Vạn Vĩnh Khôn và Khang Thoa sau khi xử lý chuyện trong tay, đến thành phố phía Đông để tập hợp, còn về chuyện Ninh Hiểu Mạn đồng hành hay không thì phải xem ý định của chính cô ấy và sự cố gắng của Vạn Vĩnh Khôn rồi.
Lưu Tử Thần lấy chi phiếu của mình ra, giao cho Trần Thiên Vũ.
“Mua hai chiếc vé máy bay đi...” Chị nhẹ nhàng nói.
Trần Thiên Vũ khẽ nhíu mày: “Dùng tiền riêng của em à? Nhất Đình không vội đến thế chứ.”
Lưu Tử Thần xì một câu: “Nhất Đình không vội thì đâu bảo anh đánh chớp nhoáng ngàn dặm như vậy, thật là... Lệ Lệ nói, 24 giờ sau sẽ có một số tiền lớn được gửi cho anh đấy, yên tâm chưa.”
Hai mắt Trần Thiên Vũ sáng ngời, ông thấp giọng nói: “Số tiền lớn? Bao nhiêu thế? Mau nói đi.”
“Không nói cho anh đâu.” Lưu Tử Thần nhảy nhót đi mất: “Dù sao thì đủ cho anh dùng là được.”
Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, cảm giác xin tiền đúng là khổ sở.
Ài, trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Vụ án đang chờ đợi mình sẽ như thế nào? Nghĩ đến đây, không hiểu sao ông lại thấy hưng phấn, đúng vậy, vấn đề tiền đã được giải quyết, cơn hứng thú phá giải câu đố lại lập tức chiếm ưu thế.
Đôi mắt ông sáng ngời như trăng ngắm nhìn phong cảnh trên đảo Loan Nguyệt giữa hè, đột nhiên, ông cảm thấy nơi này thật ra giống như một chốn bồng lai tiên cảnh vậy; nếu không có thế lực xã hội đen, đảo Loan Nguyệt đúng là một điểm đến không tồi, có lẽ tương lai sẽ có rất nhiều du khách lựa chọn đến nơi này, hưởng thụ các phong cảnh đẹp.
Chỉ mong, đảo Loan Nguyệt từ nay về sau sẽ thực sự yên bình.
***
The End!
Phần này đã kết thúc, còn nữa!
Phần tiếp theo là “Khúc ca linh hồn biển”.
***
Lời cuối về phần “Máu tụ đảo biệt lập”.
Theo thường lệ, sau khi viết xong mỗi một bộ, tôi đều phải viết những lời cuối sách, khác với bộ thứ nhất chính là lời cuối sách này phải thu phí (có lẽ là một xu), vậy thu phí đi. Bởi vì nếu lỡ có bạn nào rảnh rỗi, đi đọc lời cuối sách miễn phí trước thì phải làm sao bây giờ? Làm vậy sẽ trực tiếp biết được hung thủ là ai, cả bộ sách cũng mất đi ý nghĩa sáng tác.
Bởi vì tính đặc thù của phần truyện này, Bách Vị Bích tự sát, cho nên có vài vấn đề sẽ tiêu tán như khói nhẹ khi người đã qua đời, không nên để lộ ra mọi thứ, cho nên có vài phân tích về vụ án bị Trần Thiên Vũ ẩn sâu trong lòng, không giải thích cho bất cứ ai nghe, điểm này khiến các bạn đọc sinh ra hoang mang ít nhiều.
Cùng nêu mấy ví dụ đơn giản nhé:
Rốt cuộc thì Bách Vị Bích nổi sát khí từ khi nào? Thật ra, nhiệm vụ sớm nhất của anh ta là cân đối ba thế lực sản nghiệp lớn nhất. Phải nói rằng tất cả mưu hoa đều từng bước sinh ra sau khi mâu thuẫn tăng lên, chủ yếu là Bách Vị Bích bị chém trọng thương và chuyện Ninh Hiểu Mạn bị tấn công, đặc biệt là chuyện thứ hai trực tiếp va chạm vào điểm giới hạn của Bách Vị Bích, khiến tất cả tiến trình báo thù diễn ra, không thể vãn hồi lại được. Từ người nhận trách nhiệm của vị trí lãnh đạo, theo tuổi tăng lên và những tích lũy từng trải, có cái nhìn sâu sắc về mạng sống, anh ta biến thành người cực kỳ ghê tởm, sau đó lại nghi ngờ ý nghĩa của nghề nghiệp mình đang làm, rồi lại biến thành người đầy oán hờn trong lòng, cuối cùng nổi cơn giận dữ, hoàn toàn bùng nổ! Đây là cả cuộc đời của Bách Vị Bích, là nguyên nhân tại sao mà một người tốt đã biến thành sát thủ, vốn theo đuổi lẽ công bằng lại không cẩn thận mở ra chiếc hộp Pandora, cuối cùng đi lên con đường không lối về.
Tại sao đại ca Tiêu nhìn thấy lệnh bài Xà Vương của vương tộc Bố Y mà lại ra lệnh cho đàn em đi trả thù bang Xà Vương? Nếu bạn đọc nhìn kĩ, sẽ phát hiện bang Xà Vương của Hứa Văn Dũng xuất hiện rất kỳ lạ. Đầu tiên, người phát động phía sau màn và cung cấp kinh phí cho băng nhóm này chính là Bách Vị Bích! Bang Xà Vương ban đầu thì không có lệnh bài gì, nên tất nhiên sẽ chọn lệnh bài Xà Vương của Bách Vị Bích là dấu hiệu đặc trưng cho băng nhóm, A Hải lựa chọn bang Xà Vương để trả thù cũng là điều hợp lý.
Trong sách có một vấn đề vẫn chưa được làm rõ, Bố Y lười diễn giải bằng bút mực, chỉ ngầm thừa nhận là mọi người đều hiểu, đó chính là Trần Thiên Vũ bắt đầu hoài nghi Bách Vị Bích từ khi nào? Thật ra thì cũng rất đơn giản, loại phương pháp này gọi là quan sát tập trung. Thứ mà ông tập trung quan sát là con rắn hổ mang chúa kia, nó xuất hiện tổng cộng ba lần, địa điểm khác nhau, nhân chứng ở đó khác nhau, kết quả khác nhau, nhưng có một điểm giống duy nhất đó là Bách Vị Bích đều ở đó.
Như thế, căn cứ vào định luật suy luận diễn giải, Bách Vị Bích trở thành một hiềm nghi (chú ý, là hiềm nghi).
Nhìn vào tất cả các điểm ấy, các bạn đọc hoàn toàn có thể thỏa sức phát huy trí tưởng tượng, chọn lật ngược luận chứng, nghịch đảo kết quả, tránh cho Bố Y phải giải thích mọi thứ trong từng trang sách, làm vậy có vẻ dài dòng, rất có khả năng sẽ biến thành văn rác; có lẽ mọi người đọc sách của Bố Y lâu rồi, nên sẽ không thấy thắc mắc về chuyện này (đương nhiên là ngoại trừ các vấn đề chủ yếu cần nói rõ).
...
...
Lời cuối sách còn muốn nói rõ một chuyện, một chuyện cực kỳ quan trọng: Bách Vị Bích là giả!
Căn bản không có người tên Bách Vị Bích này, đều là tôi hư cấu ra đấy.
Rất nhiều bạn đọc đoán trúng hung thủ có thể sẽ cực kỳ mất mát, không ngờ lại bắt chúng ta đi đoán một hung thủ vốn không tồn tại!!!!! Thật quá vô lý.
Đúng vậy, Bố Y quả thật là một người vô lý, Bố Y có lòng ích kỷ, Kim Hoán Chiêu mới là hung thủ thực sự. Nhưng Kim Hoán Chiêu chính là bản thân Bố Y mà, Bố Y sao có thể nhẫn tâm giết chết chính mình chứ, Bố Y vẫn muốn tiếp tục sống để kể cho mọi người nghe bảy vụ án còn lại như thế nào, đến phần cuối cùng, Bố Y sẽ giết chết bản thân mình, mong các bạn đọc yên tâm, khi đó, Bố Y cũng đã nhắm mắt rồi, chẳng thoải mái được đâu!
Bách Vị Bích chết thay Kim Hoán Chiêu, có lẽ cũng là vinh dự của anh ta.
Người như Bách Vị Bích, từ xưa đến nay đều có, tuy rằng không muốn để các vị độc giả dò số chỗ ngồi, nhưng quả thật vẫn có thể vì anh ta mà lập một tấm bia to:
Thứ nhất, vì bảo vệ dân tộc mà hy sinh bản thân mình, đáng khen!
Thứ hai, vì sự phát triển lâu dài của dân tộc mà chủ động từ bỏ quyền lực cao nhất, đáng khen!
Thứ ba, dũng cảm xóa sổ tệ nạn lâu ngày, huỷ bỏ pháp luật quy tắc tàn khốc, ánh mắt nhìn xa trông rộng, đáng khen!
Đương nhiên, anh ta phạm pháp, anh ta không thể không phạm pháp, anh ta là một tên tội phạm danh xứng với thực! Cho dù bị bắt lại thì cũng sẽ bị bắn chết. Không thể nghi ngờ điểm ấy được, cũng không nhất định phải kể rõ ra làm gì, có thể có cơ hội tự sát đã là sự thương hại và lòng đồng tình của Bố Y rồi.
Tôi nhớ rõ rằng trong phần bình luận sách, câu chuyện này xảy ra hơn mười năm trước, trí nhớ đã hơi mờ nhạt, rất nhiều cảnh tượng và một phần chi tiết đã trở nên mơ hồ không rõ, nhưng thật sự thì khi tôi viết xong bộ này, tôi lại có chút buồn bã mất mát, vì giấc mộng muốn tiêu diệt thế lực đen tối mà lại dứt khoát biến Bách Vị Bích thành vai diễn phản diện, có phải đã rất tàn nhẫn, rất quá đáng hay không?
Dù sao thì hầu hết trong các câu chuyện này đều có nguyên mẫu, chỉ có Bách Vị Bích là một nhân vật hư cấu, bạn nói xem, nên bước lên trước đài để ủng hộ chính nghĩa, lấy bạo chế bạo không phải thượng sách, nhưng đâu còn biện pháp nào khác đâu? Dù sao thì tôi không thể nghĩ ra được. Theo tôi được biết, sau khi tôi rời khỏi đảo Loan Nguyệt khoảng hơn hai năm, bang HN cuối cùng vẫn bị giết, nhưng bang Xà Vương thì thật ra không có nhiều tin tức, bọn họ bây giờ có còn tồn tại hay không, tôi cũng không dám khẳng định.
Rốt cuộc tiêu diệt thế lực hắc ám có phải có nghĩa là cần giết chết xác thịt bọn họ hay không, đó là một vấn đề khó cả đôi đường: đối với những kẻ có hai tay dính đầy máu tươi đó, hầu hết nên bị bắn chết, như thế cũng là giết chết xác thịt; nhưng công khai giết chết xác thịt và cá nhân giết chết xác thịt thì bên nào mới càng công chính đây, khi công khai lại không thể tiêu diệt thế lực hắc ám, để cá nhân chấp hành thì sẽ bị luận tội như thế nào?
Nói cho dễ hiểu một chút thì nếu trước mặt bạn có một tội phạm đã cướp đoạt hơn mười mạng người, bạn giết hắn, bạn sẽ phải nhận hình phạt của pháp luật như thế nào?
Thật ra thì cũng đơn giản thôi, muốn giảm bớt hình phạt thì chỉ có trường hợp lỡ tay trong lúc tự vệ...
Về Bách Vị Bích, tạm thời nói đến đây thôi.
Chúng ta còn phải nói đến chuyện tại sao tên của phần truyện lại được đặt là “máu tụ đảo biệt lập”, rất nhiều bạn đọc tất nhiên sẽ đặt ra nghi vấn, mới chết mấy người chứ? Hầu hết đều là người của xã hội đen, sao có thể gọi là “đẫm máu”? Còn tưởng là máu chảy thành sông cơ...
Thật sự rất có lỗi, ý của “máu tụ” không phải như vậy đâu.
Máu tụ là máu nóng để nguội, ý là máu tươi đọng lại, không phải kiểu máu tàn sát cả thành phố đâu, lại khiến mọi người thất vọng một lần rồi nhỉ?
Đâu còn cách nào, Bố Y chỉ viết ra suy nghĩ trong lòng, không viết suy đoán vô cớ của mọi người.
Cuối cùng, tôi vẫn phải tiêu phí thêm vài đoạn để nêu lên cảm nhận của mình sau khi tôi đọc phần hai (tác giả viết cảm nhận sau khi đọc à? Đúng!) rất không vừa lòng, thật sự rất không vừa lòng!
Đây không phải khiêm tốn mà là buồn bực, buồn bực sau khi đăng lên (tôi nhớ rõ tôi đã quên viết cảm nghĩ về bộ đầu, vốn muốn bổ sung nhưng bây giờ quyết định không làm nữa, giận lắm! Nguyên nhân thì tất cả mọi người đều biết rồi), rất nhiều lỗi chính tả, rất nhiều câu có vấn đề, này, đây, đây vẫn là sách mà Bố Y viết sao?
So với bản thảo mà tôi viết trước kia cũng không bằng! Nhưng, nhưng, nhưng, không đăng lên thì Bố Y ăn cái gì, uống cái gì?
(Xả nhiều lời bực tức như vậy, lỡ bị lấy sách xuống thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, tôi vẫn có thể xin biên tập viên mở quyền sửa chữa, Bố Y lại ngại rườm rà, đặc biệt là thời gian bổ sung thật sự không cho phép, còn có bảy bộ nữa cần làm, thật sự cần rất nhiều thời gian để sửa chữa, những bộ sau lại không thể không đăng ngắt quãng, về điểm này, các bạn đọc sẽ cho là thế nào?)
Nói thật…
Quá trình viết bộ thứ hai gian nan hơn bộ thứ nhất rất nhiều, bởi vì bộ thứ hai bình thường hơn bộ thứ nhất, không có nhiều cảm giác thần bí, đối với trinh thám mà nói thì các nguyên tố cơ bản đã trở nên yếu đi, đối với sáng tác chẳng khác nào tra tấn. Nên viết một chuyện bình thường không ly kỳ như thế nào để trở nên lôi cuốn và ngoạn mục đây? Vấn đề khó khăn của Bố Y không nhỏ, cũng là nỗi niềm chung của rất nhiều rất nhiều tay viết (là vấn đề khó khăn không nhỏ của thế giới ban đầu đấy).
Khổ sở lắm mới viết xong, lỡ không hài lòng thì phải làm sao bây giờ?
Đơn giản là đi ngủ bù, vẫn nên đi ngủ bù đi, đợi đến sau khi Bố Y chỉnh sửa toàn bộ bản thảo và tuyên bố lần nữa, có lẽ cần mấy năm đấy, mọi người hãy chậm rãi chờ nhé...
ZZZZZZZZZZZZZ (Thật ngượng quá, mấy từ khò khò này cũng cần phải trả tiền nhé.)
Xin dừng bút, vái cảm ơn bạn đọc!
Lạy thêm lần nữa.
Lạy lần thứ ba, tôi đi làm một giấc mộng đẹp đây, Bách Vị Bích, hẹn gặp lại trong mộng nhé.