Biển lớn phía trước vẫn mênh mông, Lê Sa Hào vẫn bình yên vô sự tiến về phía trước, không xảy ra bất cứ chuyện gì, điều này đã khiến Đông Phương Nhạc và Lỗ Gia Uy sinh lòng nghi ngờ, đặc biệt là Lỗ Gia Uy, ý nghĩ cũng bắt đầu lung lay, ông ta cảm giác có lẽ là mình nghi ngờ quá nhiều nên sinh ra tâm ma. Chỉ dựa vào vài số liệu tóm tắt đơn giản thì quả thật không thể nào xác định được rằng Lê Sa Hào đã đi lệch hướng, huống chi hệ thống vệ tinh định vị chính xác nhất thế giới hiện nay cũng biểu thị vị trí của con tàu vẫn bình thường, điều này khiến cho suy nghĩ của Lỗ Gia Uy mấy ngày nay miên man không dứt.
Không ngờ Đông Phương Nhạc thúc giục Lỗ Gia Uy mau chóng chuẩn bị việc tế biển, hai người đứng ở mũi tàu tế bái thần biển một cách long trọng, Lỗ Gia Uy thấy đây là một trong số ít những lần Đông Phương Nhạc bằng lòng.
Nếu đã là quỷ đánh tường, vậy thì tế bái quỷ thần là chuyện đương nhiên, ông ta nghĩ.
Ông ta hy vọng Đông Phương Nhạc cũng có thể nghĩ như vậy.
***
Lê Sa Hào dựa theo tốc độ vốn có đi tiếp bốn, năm ngày, mặt biển vẫn sóng yên biển lặng.
Chập tối ngày hôm đó, ra-đa trên tàu phát hiện có mục tiêu đang trôi nổi trên biển, thông qua kiểm tra, mục tiêu này sẽ va quệt với Lê Sa Hào khoảng một liệm (0,1 hải lý), Đông Phương Nhạc đang trong ca trực, vì vậy anh ta chỉnh sửa lại hướng đi một chút, duy trì khoảng cách ba liệm với mục tiêu này, tàu vận chuyển thương mại bình thường sẽ không muốn lẩn tránh quá xa, huống chi tình hình biển tốt như vậy, dù sao cũng là đốt tiền dầu của công ty vận chuyển đường biển của mình.
Rất nhanh sau đó, bọn họ có thể nhìn thấy mục tiêu này thông qua mắt thường.
Đó là một con tàu cũ nát, là loại tàu chở hàng nhỏ khoảng mấy trăm tấn, cứ thế mà trôi nổi trên mặt biển cách đó không xa.
Thông qua ống nhòm, trên boong tàu lại không có một bóng người.
Trên boong tàu không có thuyền viên hoạt động cũng là bình thường, nhưng ngay cả buồng lái cũng không có người, vậy thì hơi kỳ lạ rồi; Đông Phương Nhạc bảo những người khác quan sát một lúc lâu, xác định không có bất kỳ thuyền viên nào hoạt động trên tàu.
Đông Phương Nhạc yên lặng suy nghĩ chốc lát, anh ta dùng ra-đa kiểm tra tốc độ của con tàu kia một lúc, xác định mục tiêu trôi nổi này chỉ trôi đi với tốc độ hai nút, trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn, ít nhất nó sẽ không trực tiếp gây ra uy hiếp gì với tàu chở hàng Lê Sa Hào.
Lúc này, Lỗ Gia Uy cũng vừa khéo đi vào buồng lái.
“Chiếc thuyền kia có vẻ như đã xảy ra sự cố gì đó thì phải? Sao lại yên tĩnh như vậy chứ...” Đông Phương Nhạc nghi hoặc lầm bầm.
“Anh thấy có nên cho thuyền nhỏ tới gần xem xét một chút không?” Anh ta thuận miệng hỏi Đại phó Lỗ Gia Uy.
Không ngoài dự đoán, Lỗ Gia Uy trả lời anh ta: “Tránh xa một chút thì tốt hơn... Nơi này là Tam giác Rồng, tránh xa sớm một chút mới là lựa chọn tốt nhất.” Ông ta là một thủy thủ lão làng, tất nhiên đã nghe qua không ít truyền thuyết đáng sợ, nhưng về điểm này, một thuyền trưởng xuất ngũ như Đông Phương Nhạc lại không có gánh nặng tư tưởng ấy, anh ta chỉ đơn giản là người theo thuyết vô thần.
Không biết vì sao, lửa giận lại nổi lên sâu trong lòng Đông Phương Nhạc đột nhiên, đúng là nhát như chuột! Anh ta trầm giọng nói: “Lỡ đâu trên tàu còn có thuyền viên may mắn sống sót chờ người cứu viện thì sao, không lẽ chúng ta lại thấy chết mà không cứu? Các anh nghĩ nhiều rồi, cho thuyền nhỏ đi đi...” Anh ta ra lệnh.
Gần như không có ai nhúc nhích, tất cả mọi người đều đang chờ đợi điều gì đó, quả nhiên chờ được trận lôi đình của Đông Phương Nhạc, vài thủy thủ mới xác định hôm nay không thể không đi được. Vài tên thủy thủ không hề muốn nhưng vẫn phải tới chỗ chiếc ca-nô nhỏ treo ở boong sau tàu hàng và thả xuống, Lỗ Gia Uy lại đi xin quyết định của thuyền trưởng một lần nữa, đảm bảo Đông Phương Nhạc sẽ không hối hận về sau. Nếu đây thật sự là con tàu ma trong truyền thuyết, ông ta thật sự không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì?
Đông Phương Nhạc tức giận lườm ông ta một cái, Lỗ Gia Uy nặng nề thở dài một hơi, phất tay ra hiệu cho những thủy thủ đang chuẩn bị thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ nhanh chóng được hạ xuống, nói thật, thời tiết hôm nay tốt vô cùng, là những ngày có thời tiết tốt nhất trong tháng mùa hè này, trên biển gần như không có sóng lớn, gió cũng rất nhỏ, thuyền nhỏ trên mặt biển thậm chí cũng không lắc lư.
Thấy tình huống này, Đông Phương Nhạc lại càng giận không chỗ phát, cái đám nhát gan này, đàn ông mà lại bị mấy cái tin tức mặt trái và truyền thuyết thần bí của Tam giác Rồng dọa chết khiếp, anh ta quyết định tự mình dẫn đội thuyền nhỏ kia xuất phát, quyết định này lập tức bị không ít người phản đối.
“Được lắm, vậy các anh nói cho tôi biết, ai đi dẫn đội đây?” Trong mắt Đông Phương Nhạc vẫn bốc lên lửa giận.
Không có ai trả lời, tất cả mọi người đều không dám nhìn vào mắt anh ta.
Cuối cùng vẫn là nhị phó Hạ Nguyên Thân mạnh dạn nói: “Thật ra mọi người đều cảm thấy tốt nhất là đừng đi, đều mong sớm về nhà thì hơn... Vừa rồi thông qua các dụng cụ kỹ thuật quan sát, chiếc thuyền đối diện kia vốn dĩ không có người. Chúng ta cần gì phải mạo hiểm như vậy?”
“Cái rắm nhà anh! Mộ Liên, cậu đi theo tôi!” Đông Phương Nhạc không chờ ông ta nói xong đã ngắt lời: “Các anh đã sống trên biển nhiều năm như vậy rồi, sao lại nói ra mấy câu nghiệp dư như thế chứ? Không có người thì con tàu đó có thể tự ra khơi được sao? Ở đây!”
Bác sĩ Mộ Liên đứng bên cạnh, nghe vậy liền gật đầu, nhưng cậu ta cũng nói với những người khác: “Thật ra thì thuyền trưởng cũng chỉ muốn tới đó điều tra một chút thôi, mọi người không cần phải lo lắng như vậy đâu, một thủy thủ nữa theo tôi và thuyền trưởng đi đi, đại phó và nhị phó ở lại trên thuyền sắp xếp nhân viên, nếu thật sự có vấn đề gì thì cũng có thể lái thuyền trở về.” Lời của cậu ta rất có đạo lý, ngay cả sắc mặt của Lỗ Gia Uy cũng hòa hoãn hơn, đồng ý gật đầu.
Cuối cùng, thủy thủ trẻ tuổi nhất trên thuyền là Vương Phương đi theo thuyền trưởng và bác sĩ đi điều tra.
Trong lòng đa số mọi người đều cảm thấy hồi hộp lạ thường.
Con tàu này sẽ không phải là tàu ma trong truyền thuyết chứ? Nói thật, chưa ai từng thấy nó bao giờ, đặc biệt là ai cũng không chắc chắn tàu ma có xuất hiện vào ban ngày hay không.
Thuyền nhỏ bắt đầu nổ máy, để lại bọt nước trắng xóa, tuy chỉ cách có bốn, năm liệm nhưng Đông Phương Nhạc vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để tới khiến đầu thuyền giơ lên, nhanh chóng đi xa, giống như đang xả hết những uất ức trong lòng Đông Phương Nhạc vậy. Nếu như vào năm đó, những thủy thủ của anh ta dám cãi lệnh, lâm trận rút lui thì anh ta có thể lập tức bắn chết, nhưng bây giờ không giống như ngày trước, Đông Phương Nhạc chỉ có thể nhẫn nhịn.
Con tàu phía trước càng lúc càng hiện rõ, quả nhiên là tàu chở hàng có kiểu dáng tương tự Lê Sa Hào, chỉ là nhỏ hơn nhiều, ước chừng chỉ khoảng 3000 tấn, nhìn bề ngoài thì con tàu này vẫn khá mới, căn bản không hề rỉ sét, máu văng khắp nơi, ánh đèn chợt sáng chợt tắt như con tàu ma trong tưởng tượng của mọi người, có điều, dưới ánh mặt trời ngược lại thật sự có tia sáng phản xạ.
“Mọi người cẩn thận một chút, Vương Phương, cậu lấy dây thừng cột thuyền nhỏ lên đi...” Thuyền nhỏ nhanh chóng tới gần mạn thuyền giữa của thuyền hàng, mạn thuyền khá thấp, vịn lan can là có thể leo lên, chỗ đó vừa hay là boong container. Vương Phương nghe theo, dùng dây thừng quăng lên, sau đó nhanh nhẹn leo lên tàu chở hàng, nhanh nhẹn cột dây thừng vào trục buộc dây cáp ở mạn thuyền.
Đến tận bây giờ, mọi chuyện đều hết sức bình thường! Có lẽ là ở Tam giác Rồng, cho dù có bình thường cũng có thể khiến cho cảm xúc thấp thỏm không tên lặng lẽ chiếm lấy tâm trí mọi người.