Lúc Trần Thiên Vũ và Lưu Tử Thần tới thành phố lớn SH phía Đông, từ độ cao hơn mười nghìn mét nhìn xuống, mặt đất vẫn còn chìm trong ánh đèn rực rỡ muôn màu, bọn họ mua vé máy bay lúc hai giờ sáng, hưởng thụ cơ hội một lần giảm 10% ly kỳ. Chỉ có điều, chuyến đi lần này không phải để tới thành phố SH, càng không phải mục đích cuối cùng của họ, ông đề nghị ở thành phố trung chuyển phồn hoa này nghỉ ngơi một đêm, hôm sau đi tham quan một chút nhưng lại bị Lưu Tử Thần bác bỏ: Nhất Đình gấp gáp hối thúc, hiển nhiên là có vụ án khẩn cấp, hơn nữa còn liên quan tới hiệu suất nhận vụ án của văn phòng thám tử Bắc Đình, vạn sự khởi đầu nan, không bận bịu gì thì không nên chậm trễ.
Vì vậy khi bọn họ vừa xuống máy bay, họ lập tức chuyển sang ngồi xe buýt tới chỗ cần tới - NB, thực ra theo thường lệ, nửa đường còn phải chuyển sang ngồi tàu cao tốc ở thành phố lớn HZ, không ngừng không nghỉ, vừa tới đã lao đến nhà ga thế này, Trần Thiên Vũ bĩu môi không nói gì, ông cũng muốn biết lúc này có thể nhận được vụ án phức tạp gì.
Cho dù đi gấp như vậy, nhưng lúc bọn họ tới NB cũng đã gần sáu giờ tối, tất cả các đơn vị chính quy lúc này đều đã tan tầm, Trần Thiên Vũ đứng giữa ga tàu cao tốc vắng vẻ, đầu tiên là liên lạc với nhân viên Cục Cảnh sát thành phố địa phương, thông báo cho họ rằng Bắc Đình đã đến, người nhận được điện thoại hiển nhiên hơi bất ngờ, đại khái không nghĩ tới Bắc Đình ở xa ngàn dặm nói tới là tới, nhưng trong giọng nói cũng xem như thở phào nhẹ nhõm.
Trần Thiên Vũ hỏi ông ta bây giờ có thể gặp nhau được không, đối phương ở trong điện thoại do dự một chút, hỏi Trần Thiên Vũ có cần phải nghỉ ngơi một đêm trước không, Trần Thiên Vũ tỏ vẻ không sao cả. Khoảng nửa tiếng sau, người đàn ông trung niên vừa liên lạc qua điện thoại đã xuất hiện giữa ga tàu cao tốc, tuy có vẻ hơi buồn ngủ, nhưng thấy hai người tới, ông ta vẫn vô cùng nhiệt tình bắt tay tỏ vẻ hoan nghênh.
Người đến tự mình giới thiệu: “Xin chào, tổng thanh tra Trần... Tôi là Quản Thiệu Tinh của cục thành phố, hiện tại đang là Cục phó phân công quản lý hình sự.”
Trần Thiên Vũ thầm giật mình, sao cục thành phố lại cử người liên lạc cấp cao như vậy? Xem ra chuyện này không hề đơn giản chút nào. Ông cũng không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Cục phó Quản, rốt cuộc là vụ án gì lại có thể khiến anh phải đích thân ra mặt vậy?”
Quản Thiệu Tinh giúp bọn họ kéo hành lý, nói: “Bây giờ đã trễ rồi, trước tiên tôi sẽ sắp xếp khách sạn để hai người nghỉ ngơi đã, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được không?”
Trần Thiên Vũ gật đầu, ba người cùng ra khỏi ga tàu cao tốc, lên xe cảnh sát mà Quản Thiệu Tinh cố ý sắp xếp, không ngờ ông ta lại tự lái xe tới.
Xe cảnh sát rời khỏi nhà ga, chạy như bay vào thành phố.
Ở trên xe, Cục phó Quản kể sơ lược về vụ án lần này, thì ra là mấy ngày trước, cục thành phố nhận được một vụ án từ đường dây nóng của công an 110, người báo án là một cậu thanh niên có dáng người gầy gò, trong điện thoại tự xưng là nhị phó của một tàu vận chuyển ngoài biển, anh ta báo án rằng có năm thuyền viên trên tàu mình đột nhiên mất tích.
“Mất tích? Người nào mất tích, ngay trên biển sao?” Lưu Tử Thần kinh ngạc nói.
Quản Thiệu Tinh lái xe không thể quay đầu lại nhưng gật đầu nói: “Đúng thế... Đúng là mất tích ngay giữa biển, theo lời cậu ta nói, năm người này theo thứ tự là thuyền trưởng, đại phó, bác sĩ và hai thủy thủ khác của họ.”
Trần Thiên Vũ cũng có hơi kinh ngạc, ông có biết đôi chút về tình huống trên thuyền: “Mất tích ở trên biển, trừ khi là bất ngờ ngã xuống nước, do sóng to gió lớn tạo ra sao? Ngay cả thuyền trưởng cũng mất tích, e rằng chuyện này không hề đơn giản.”
“Đúng vậy. Chúng tôi đã tìm hiểu thông qua bộ phận khí tượng, tình hình ngoài biển trong khoảng thời gian đó vô cùng tốt, dưới tình huống bình thường thì không thể nào xảy ra chuyện rơi xuống nước ngoài ý muốn như vậy được... Toàn bộ sự việc có hơi kỳ lạ, hơn nữa còn xảy ra ở phía Đông biển Nhật Bản nữa. Vì vậy, cục thành phố rất chú trọng việc này, nhưng căn cứ vào lời người báo án miêu tả, bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được manh mối nào...”
Nhìn vẻ mặt và cách nói chuyện của Cục phó Quản, Trần Thiên Vũ cũng đoán được đại khái điều gì.
“Các anh nghi ngờ là người trên thuyền tự bắt cóc nhốt người của mình sao?” Ông hỏi thẳng.
Cục phó Quản lắc đầu: “Tình hình hiện nay vẫn chưa rõ ràng lắm, vài người đồng nghiệp của tôi đã tới con tàu này để tiến hành điều tra, tạm thời vẫn không có gì chứng minh con tàu này đã xảy ra vụ án hình sự... Nhưng trong lòng tôi đúng là nghi ngờ chuyện này, nhưng bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm.”
Lưu Tử Thần tò mò nói: “Sao các anh lại báo cho Bắc Đình vậy?”
Cục phó Quản cười: “Lúc Bắc Đình thành lập, tôi may mắn được tham gia, khiến hai người chê cười rồi, tổng thanh tra Lý Nhất Đình chính là thần tượng của tôi khi còn trẻ... Trải qua điều tra ban đầu, chúng tôi phát hiện mức độ phức tạp của vụ án này đã vượt quá phạm vi phá án bình thường, nếu chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh của cảnh sát, e rằng trong thời gian ngắn không thể nào điều tra rõ được chân tướng... Vì vậy tôi mới muốn thử xem, kết quả vừa trình báo với cấp trên thì bọn họ lập tức đồng ý ngay.”
Bây giờ hai người mới hiểu được, xem ra trên thực tế, vụ án này không phải quá gấp mà là kỳ lạ, không chỉ tình huống không rõ ràng mà địa điểm phát sinh cũng vô cùng nhạy cảm, nói vậy thì chắc là còn có vài chuyện nội bộ không muốn ai biết.
Trần Thiên vũ không nói gì nữa, không khí trong xe trở nên yên tĩnh, trong lòng ông hơi không vui, có lẽ là lực lượng cảnh sát cho rằng chuyện này không phải do con người tạo ra. Về truyền thuyết Tam giác Rồng, Trần Thiên Vũ ít nhiều gì cũng từng nghe qua. Không lẽ chuyên môn của Bắc Đình là điều tra vụ án linh dị sao? Đúng là vô nghĩa!
Cuối cùng, ông nói: “Vậy chúng ta gặp người báo án rồi tính sau.”
***
Suốt đêm không nói chuyện.
Lúc bọn họ gặp người báo án thì không khỏi sinh ra cảm giác kỳ quái. Dáng người của nhị phó Hạ Nguyên Thân đúng là khiến người ta ấn tượng sâu sắc, người cao khoảng hơn một mét bảy, trông nặng không quá năm mươi cân, không chỉ xấu xí mà hai mắt còn đảo loạn khắp nơi, nếu không phải anh ta tự xưng là nhị phó của tàu chở hàng, người này đi trên đường nhất định sẽ bị coi như một tên trộm.
Trần Thiên Vũ hơi nhíu mày, nhìn cái tên đang lấm la lấm lét này không lên tiếng.
Không ngờ cái tên thô tục kia còn phách lối, gác hai chân lên hút thuốc khiến Lưu Tử Thần vô cùng phản cảm.
Cục phó Quản liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới, trợ thủ của ông ta là cảnh sát Chương Kiến An lập tức nói: “Anh hãy kể lại tình huống lúc đó đi... tốt nhất là nên tỉ mỉ một chút.”
Hạ Nguyên Thân hơi mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn mọi người một cái, chậm rãi nói: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, các người không những không tin mà còn luôn nghi ngờ tôi nói dối, vậy tôi còn gì để nói nữa. Nếu sớm biết như vậy thì tôi đã không báo án rồi, dù sao đây cũng là chuyện của công ty, tôi cmn đúng là chỉ thích quản việc không đâu.”
Cảnh sát Chương Kiến An phẫn nộ quát: “Anh hãy nghiêm túc một chút cho tôi, đây là Cục phó của chúng tôi, ăn nói cho cẩn thận.”
Hạ Nguyên Thân tỏ vẻ thờ ơ, bĩu môi nói: “Cục phó thì sao chứ, tôi cũng đâu phải phạm nhân, chuyện này rõ ràng là do cảnh sát các người vô dụng, không điều tra được thì lôi chúng tôi ra trút giận, không lẽ cảnh sát các người đều phá án như vậy sao? Tôi còn muốn khiếu nại với cấp trên của mấy người đấy...”
Trần Thiên Vũ ở bên cạnh bình tĩnh quan sát, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Xem ra, nếu muốn thăm dò được tin tức gì đó từ miệng người này thì còn có rất nhiều việc cần phải làm.