Trần Thiên Vũ lại gần hơn một chút, quả nhiên có âm thanh bên trong, hơn nữa còn là của một loại nhạc khí bằng đồng, âm thanh này có sức mạnh xuyên thấu tự nhiên trên chiếc tàu thủy bằng thép, đó là tiếng kèn trumpet!
Ông không chút do dự, giơ tay đẩy cửa phòng thuyền trưởng ra, mà cửa không hề bị khóa.
Quả nhiên có người trong phòng, hơn nữa còn là người mà ông hoàn toàn không ngờ tới.
Người này đội chiếc mũ vành hẹp màu đen, thản nhiên cầm cây kèn trumpet gỉ sét, âm thanh phát ra khá khó nghe, Trần Thiên Vũ đẩy mạnh cửa và bước vào, người kia cũng hoàn toàn không ngờ, vẫn đang nghịch thứ đang cầm trên tay: Trước mặt ông là một giá đỡ bản nhạc màu đen khá bền chắc, bên trên còn kẹp mấy trang nhạc được viết bằng tay, khuông nhạc và sáu dòng được in ra, nhưng trên những đường kẻ ngay ngắn đó lại vẽ rất nhiều nòng nọc con, chữ số và ký hiệu có hình thù kỳ lạ, chứng tỏ chủ nhân của bản nhạc thực sự đã tốn rất nhiều công sức.
Trần Thiên Vũ bước lại gần, có thể thấy trên bản nhạc viết rất rõ ba chữ “Khúc ca linh hồn biển”, ông không hề khách sáo đưa tay lấy bản nhạc từ trên giá đỡ xuống và xem cẩn thận.
Nhà soạn nhạc: Mộ Liên
Viết lời: Đông Phương Nhạc
Hòa nhạc: Đàn guitar, Kèn trumpet
Điệu: điệu nhỏ A, chuyển hàng điệu trưởng B
...
...
Người trong phòng khẽ thở dài một tiếng, đứng lên nói: “Anh có thể bớt thô lỗ một chút được không, có chút tình cảm lãng mạn duy nhất mà lại bị anh phá hỏng rồi...”
“Vớ vẩn, dọa không chết người là được rồi! Còn tình cảm lãng mạn nữa chứ...” Trần Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào bản nhạc trên tay, không thèm ngẩng đầu lên: “Cậu học được cách thổi kèn này từ bao giờ thế? Tiến bộ lắm đấy.”
Lúc này, người trong phòng đang nhàm chán đi tới bên giá sách, tiện tay cầm mấy quyển sách chuyên ngành rất dày lên đọc.
“Nhất Đình, sao anh lại đến đây?” Lưu Tử Thần cũng cảm thấy khá kinh ngạc.
Người đến chính là Lý Nhất Đình vừa mới thoát khỏi văn phòng thám tử Bắc Đình, nghe vậy thì ông quay đầu cười nói: “Chẳng phải là anh đang học tập tứ ca sao, không cố làm ra vẻ huyền bí thì sao có thể có mặt mũi ra mắt được?”
Lưu Tử Thần hiểu ý mỉm cười, đúng là hai kẻ “già mà không nên nết”.
“Chết tiệt, cậu đang bắt chước bừa thì có... Ủa, hình như bản nhạc này không hoàn chỉnh?” Trần Thiên Vũ nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề: “Nếu cậu không cố tình giấu đi thì khúc nhạc này rõ ràng vẫn chưa kết thúc...”
Lý Nhất Đình gật đầu, khẽ cười nói: “Không chừng chủ nhân ở đây biết hôm nay chúng ta muốn tới, nên cố ý để lại chỗ trống để chúng ta đoán đấy.”
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa của ông, không ngờ Trần Thiên Vũ lại coi là thật, gật đầu nói: “Lời này có lý lắm! Để tôi suy nghĩ xem rốt cuộc nên viết tiếp như thế nào đây...”
Điều khiến mọi người trợn mắt hốc mồm là ngay sau đó, hai người thản nhiên nghiên cứu thảo luận soạn nhạc ở trong phòng thuyền trưởng, hai người ở ngoài phòng không biết rốt cuộc bọn họ đang làm trò gì, nhất thời lại ngại đi vào, nên chỉ đợi ở bên ngoài, còn Lưu Tử Thần thì bất đắc dĩ lắc đầu, lấy một quyển sách từ trên giá xuống rồi tiện tay lật đọc.
***
Khoảng nửa giờ sau.
Lý Nhất Đình vỗ tay cười, vui vẻ đề nghị: “Chi bằng thế này đi, nhân cơ hội tốt này, hai chúng ta hòa tấu một bài nhé?”
Trần Thiên Vũ rất đồng ý, ông tiện tay lấy đàn guitar acoustic được cất trên giá treo tường, sau khi tùy tay gẩy vài dây, âm thanh trong trẻo phát ra khiến ông sững sờ, đây rõ ràng là một cây đàn guitar tốt hiếm có, đôi mắt ông hơi phấn khích vì tự nhiên lại có được vật tốt.
Ông cười nhạo, nói: “Kỹ năng của cậu ổn chứ? Lúc tôi vừa vào, nghe có vẻ hơi chói tai đấy...”
Lý Nhất Đình khẽ mỉm cười, phớt lờ ông, ngồi xuống ghế xoay với cây kèn trumpet, nhường ghế sô pha dài cho Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ cũng không lên tiếng nữa, ông chơi khúc dạo đầu bản nhạc “Khúc ca linh hồn biển” dựa vào bản nhạc, mặc dù ông vẫn chưa thuần thục lắm về kỹ năng, nhưng giai điệu vẫn rất hay và cảm động.
Ông chơi lại lần nữa, lúc này thì ý nghĩa của ca khúc đã rõ ràng hơn rất nhiều, Lý Nhất Đình gật đầu ý rằng OK, sau đó thêm giai điệu kèn rất đúng lúc và rất tự nhiên, những người khác nghe mà bất giác bị mê mẩn, cho dù là cùng một ca khúc nhưng người nghe lại có cảm xúc khác nhau.
Dường như hai người trong buổi diễn tấu đã hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu của ca khúc và không thể tự mình thoát ra được. Đây là một ca khúc như thế nào nhỉ, gần như đã giải thích một cách hoàn hảo về hành trình gập ghềnh của hai người và tham vọng cao cả muốn vượt qua muôn vàn khó khăn để có được ngày mai tươi sáng. Còn đối với Lưu Tử Thần, ca khúc này dường như đã mở ra một vùng biển xanh thăm thẳm vô tận, khi thì mưa phùn, khi thì sóng lớn mãnh liệt, nhưng trước sau luôn thể hiện một cảnh tượng say đắm lòng người và một bầu không khí bí ẩn, còn người mới theo nghề cảnh sát như Chương Kiến An thì nghĩ về con đường khó khăn phía trước và quá trình phấn đấu trong tương lai, còn Hạ Nguyên Thân, thiếu chút nữa đã hét lên…
Đúng rồi, đúng rồi, đây chính là ca khúc vang lên đứt quãng mà tôi đã nghe thấy trong bộ đàm đấy!
Hợp tấu bỗng đột ngột dừng lại, Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình liếc nhìn nhau một cái với vẻ đầy thâm ý... Nhưng ngay sau đó, họ lại tiếp tục, lần này, nội dung mà bọn họ diễn tấu lại hoàn toàn không phải những gì mà khúc nhạc ghi lại, bởi vì khúc nhạc này vẫn còn dở dang, còn phần tiếp theo thì chỉ là ngẫu hứng phát huy của Trần và Lý.
Cả hai không hề tạm dừng đoạn nào, cây guitar acoustic được sử dụng nhịp nhàng và cắt nhịp mạnh mẽ để đẩy toàn bộ khúc nhạc lên cao trào, tiếng kèn trumpet cũng càng ngày càng to, như thể muốn phá vỡ tấm thép dày, truyền âm thanh vào bầu không khí xa xôi vậy, phần tiếp theo của khúc nhạc “Khúc ca linh hồn biển” kết thúc với những bản arpeggios* giòn giã của cây đàn guitar và kèn trumpet, khắp căn phòng của thuyền trưởng vẫn còn quanh quẩn tiếng vọng không dứt.
* Arpeggios thực ra là hợp âm [Chord (hợp âm – tiếng Anh), Accord (tiếng Pháp] mà thay vì chúng ta sẽ không chơi cùng một lúc mà được chơi rải theo từng note rời rạc.
Trần Thiên Vũ vẫn ôm cây đàn guitar, Lý Nhất Đình vẫn cầm kèn trumpet, dường như vẫn chưa định thần lại.
Một lúc lâu sau…
Trần Thiên Vũ mới chậm rãi nói: “Nhất Đình, hay là cậu ghi lại phần tiếp theo của khúc nhạc, để sau này trả lại cho tác giả?”
Lý Nhất Đình lấy một cây bút lông ngỗng nhỏ dài từ trong hộp đựng bút ra, khá nghiêm túc viết bản hợp tấu vừa nãy thành bản nhạc, ông viết cực kỳ nghiêm túc, không thể nhìn ra được rằng đây lại là một viên cảnh sát điều tra hình sự nhiều năm, nhưng không ai nói gì, chỉ sợ làm gián đoạn suy nghĩ của ông.
Sau khi ông ghi lại tất cả toàn bộ nội dung thì chỉ mới gần hai mươi phút trôi qua, Trần Thiên Vũ cất cây đàn vào vị trí ban đầu, véo cằm và ngẫm nghĩ, Lý Nhất Đình lại mỉm cười, hỏi: “Tứ ca, anh vẫn đang say ‘Khúc ca linh hồn biển’ đấy à? Hợp tấu xong, anh có cảm nghĩ gì?”
“Nếu tôi là Đông Phương Nhạc, khúc nhạc mà chúng ta vừa hợp tấu nên thêm từ như thế nào đây?” Gần như Trần Thiên Vũ đã “hỏi một đằng đáp một nẻo”, nhưng đây lại là vấn đề cốt lõi nhất.
“Sợ rằng trước mắt, anh ta vẫn chưa có câu trả lời.” Lý Nhất Đình khẽ thở dài.
Trần Thiên Vũ gật đầu và khen: “Đúng thế, Đông Phương Nhạc chưa chắc đã có cơ hội được thưởng thức phần tiếp theo của ‘Khúc ca linh hồn biển’ này, nhưng tôi nghĩ, ca khúc này nhất định sẽ nổi tiếng mãi về sau.”
Hai người trông thì có vẻ bình thản, nhưng dường như họ vừa được trải nghiệm thực tế trong môi trường làm việc đặc biệt này, cũng hiểu ý nghĩa thực sự của bài hát mà Mộ Liên và Đông Phương Nhạc sáng tác.
“Có lẽ chúng ta cần phải đích thân ra biển một chuyến để khảo sát Tam giác Rồng nhỉ?” Trần Thiên Vũ dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giọng của ông không to, nhưng vẫn đủ để cho Hạ Nguyên Thân kinh hãi, Hạ Nguyên Thân hiện giờ như cá nằm trên thớt, mồ hôi chảy ầm ầm từ đầu xuống chân. Khó khăn lắm mới thoát khỏi Tam giác Rồng, chẳng lẽ lại phải về nộp mạng? Không được!
“Tôi thực sự không thể đi biển lần này, đến giờ mà tôi vẫn còn sợ hãi lắm...” Hạ Nguyên Thân lặp lại bày tỏ sự lo lắng trong lòng: “Cái nơi Tam giác Rồng quỷ quái đó, đánh chết tôi cũng sẽ không đi lần thứ hai đâu, các anh đừng ép người ta quá đáng... Tôi đề nghị các anh cũng đừng đi làm gì, cẩn thận một đi không trở lại đấy...” Xem ra, anh ta đã phải lên tiếng dọa dẫm rồi.
“Không sao, chúng tôi sẽ xin phép công ty vận tải đường thủy, để cậu ở lại bến tàu. Hành trình này là của Bắc Đình chúng tôi, không đi không được!” Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình mỉm cười với nhau, biểu cảm vô cùng thoải mái, không còn bất kỳ vẻ lo âu nào nữa.
Thực ra, thông qua bản hợp tấu của “Khúc ca linh hồn biển”, hầu như tất cả bọn họ đều có cùng một suy đoán rồi.