Đi biển vốn không phải là việc nhẹ nhàng, huống chi lại là đến vùng biển Tam giác Rồng ma quỷ.
Về chuyện xin đi biển thì không khó lắm, mặc dù công ty vận tải đường thủy có một số lo ngại, nhưng Bắc Đình có luật sư giỏi là Cao Thịnh Dương, việc liên lạc với Cục Hàng hải và đàm phán với công ty vận tải đường thủy được thực hiện rất suôn sẻ. Còn về vấn đề an toàn trên biển thì thành phố cũng đã xem xét và hỗ trợ đầy đủ, còn đặc biệt mở một cuộc họp để nghiên cứu và thảo luận, cuối cùng quyết định cử hai nhân viên đặc vụ giỏi và đại diện phía cảnh sát là Chương Kiến An đi biển, thế là chuyện này đã được quyết định.
Tất nhiên, Cục Hàng hải cũng đưa ra hai yêu cầu bổ sung. Thứ nhất là ngoài đặc vụ ra, Cục Hàng hải đã điều phối một số sĩ quan cảnh sát hàng hải đảm nhiệm thủy thủ, đối với việc chấp pháp trên biển, cảnh sát biển mới thành thạo nhất, yêu cầu thứ hai là Hạ Nguyên Thân phải đi biển cùng, việc này đã tốn rất nhiều công sức, sau khi nói hết nước hết cái, Hạ Nguyên Thân mới miễn cưỡng đồng ý, thực ra thì công ty vận tải đường thủy còn trợ cấp đi xa cho anh ta, chuyện này thì Bắc Đình không cần phải biết.
Còn có một vấn đề nữa, Cục Hàng hải thông báo cho Bắc Đình rằng thời gian đi biển được sắp xếp vào hai mươi ngày sau, điều này khiến Trần Thiên Vũ sững sờ, họ có ý gì? Chẳng lẽ công ty vận tải đường thủy hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Đông Phương Nhạc và những người khác sao?
Nhưng bọn họ được biết lý do rất nhanh, lý do thực sự rất đơn giản, một con tàu hàng chục nghìn tấn ra biển, thực tế phải mất thời gian dài để chuẩn bị, chứ không dễ dàng như trong tưởng tượng, trước khi đi biển còn phải chuẩn bị nhiều loại thực phẩm, xăng dầu dự trữ, trang bị của thủy thủ, sửa chữa bảo dưỡng thân tàu, chạy thử máy móc, đánh giá nhân sự bên ngoài (những người bổ sung lần này), vận chuyển hàng hóa v.v... đồng thời còn phải tiến hành khử trùng toàn bộ con tàu mất mấy ngày, nếu không thì sẽ không thể ra khơi được.
Đối với những người kiếm sống trên biển như Đông Phương Nhạc, sống chết có lúc cũng chỉ có thể nghe số trời.
Về việc chuẩn bị đi biển, tất nhiên là giao cho Hạ Nguyên Thân đang chán nản ấy phụ trách, bây giờ cũng chỉ có anh ta thành thạo nghề này nhất, mặc dù trong lòng có trăm lần không muốn ra biển, nhưng anh ta biết rõ sự nguy hiểm đáng sợ của biển cả mênh mông, nên trong công tác chuẩn bị, anh ta không dám lơ là chút nào.
Còn phải đợi hai mươi ngày nữa mới có thể ra biển, điều này thực sự gây khó khăn cho đoàn người Trần Thiên Vũ, hai mươi ngày này nên làm gì đây? Nhưng điều này vẫn không làm khó được họ, Lưu Tử Thần đề nghị hay là đi du ngoạn xung quanh, đây cũng là ý muốn của Trần Thiên Vũ. Dù sao bây giờ vẫn chưa đến Tam giác Rồng được, tất cả suy đoán đều không có bất cứ căn cứ nào, quả thật không bằng nhân cơ hội này để giải sầu một lúc, mở rộng đầu óc suy nghĩ. Ban đầu, bọn họ định đi ba nơi, một là danh lam thắng cảnh hồ Đông Tiền cách nơi này gần nhất, hai là danh lam thắng cảnh Tây Hồ nổi tiếng của tỉnh này, nơi còn lại là đề xuất của Lý Nhất Đình, trên hòn đảo cách NB một cây cầu có rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng như núi Phổ Đà, đảo Đào Hoa, quần đảo Thặng Tứ, núi Đại v.v..., nhân dịp này thưởng thức từng nơi.
Bắc Đình hiếm khi được nhàn nhã, mọi người đều tán thành đồng ý.
Bởi vì bài viết này không phải là một cuốn sách du lịch, cho nên quá trình đến thăm những nơi này sẽ không được diễn tả rườm rà, chắc hẳn mọi người cũng từng ghé thăm một số nơi rồi, nói nhiều hơn nữa cũng không thú vị, đây chỉ là bản ghi chép ngắn gọn những mẩu chuyện nổi bật của mấy địa điểm ấy thôi, để mọi người được giải trí. Đồng thời, trong thời gian chờ đợi rời bến, có rất nhiều người của Bắc Đình cũng lần lượt đến nơi, cùng nhau gia nhập đội quân du lịch dành chút thời gian để thưởng thức. Có Khang Thoa, Vạn Vĩnh Khôn, Ninh Hiểu Mạn vội vã trở về từ đảo Loan Nguyệt, còn có Thẩm Minh Nguyệt cô đơn không chịu nổi khi nghe thấy tin này, đi một quãng đường dài mà đến, Cao Thịnh Dương đặc biệt tới để phối hợp hoàn thành các công việc, đội ngũ lập tức trở nên khổng lồ, mọi người cười cười nói nói, cùng chụp ảnh chung rất nhiều tấm, vô hình làm tăng thêm sự hiểu biết và tình cảm của các đồng nghiệp Bắc Đình với nhau.
Hồ Đông Tiền là một danh lam thắng cảnh nhỏ, ở đây còn có một khu du lịch được gọi là Tiểu Phổ Đà, nhưng mọi người không mua vé vào cửa ma ngay lập tức đi đến Đại Phổ Đà. Thiên nhiên ở đây không hấp dẫn, nhưng lại có con đường nhỏ quanh hồ Đông Tiền khiến mọi người đi dạo rất phấn khởi, vì một số lý do đặc biệt (đồn trú quân đội) nên hệ sinh thái được bảo vệ hoàn toàn. Trên mặt hồ có mọc vài thực vật thủy sinh, bên bờ còn lộ ra mặt nước, trông giống như một vùng đất ngập nước vậy, nhưng hầu hết các nơi vẫn còn hồ nước trong xanh thấy đáy. Do thời tiết hơi nóng bức nên đoàn người chỉ ước có thể lưu lại gần nơi này thật lâu, khoảng hai hoặc ba giờ chiều, họ rời khỏi hồ Đông Tiền và trở về khách sạn nghỉ ngơi. Vài ngày tới, ba người đi dạo trong thành phố, dần dần làm quen với thành phố bề ngoài trông có vẻ tồi tàn nhưng thực ra cuộc sống lại rất thú vị, họ đã nếm thử ẩm thực Hàng Châu chính cống “Nhà Bà Ngoại”. Điều thú vị là cả ba đều có sở thích tương tự nhau, tất cả đều khen không dứt miệng món đậu phụ mềm ở đây, một bàn sáu món mà họ còn gọi năm món đậu phụ liên tiếp, khiến người dân địa phương nhìn mà buồn cười, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không nhận ra.
Sau đó, chuyến du lịch Tây Hồ trong năm ngày sau đó khiến bọn họ cảm thấy dư vị rất nhiều, lúc này, hầu hết những người khác đã đến nơi, vì vậy, Thẩm Minh Nguyệt đề nghị dạo quanh Tây Hồ bằng xe đạp, vừa rèn luyện thân thể lại vừa tự do thoải mái, muốn ở nơi nào dừng chân thì dừng lại thưởng thức, loại bỏ tất cả phiền não; Tây Hồ không có cửa, khắp nơi đều có chỗ cho thuê xe đạp, thế là mỗi người hai mươi tệ để thuê một ngày, giá cả khá phải chăng, đoàn người lên xe đạp chạy băng băng, so với các du khách tự lái xe phải khổ sở vì ùn tắc giao thông, cả đoàn đúng là rất có phong cách. So với hồ Đông Tiền thì nước ở Tây Hồ có vẻ đục hơn, vì vậy không có gì thú vị khi đến đây xem nước, họ cũng không quan tâm đến Tiểu Doanh Châu mà lập tức muốn đi tàu thủy rời bến, sao họ lại cảm thấy hứng thú về chuyện đi thuyền máy nhỏ dạo chơi trên hồ thế? Những người của Bắc Đình đều không đơn giản, họ chủ yếu muốn đến đây để tham quan lịch sử, cho nên Lưu Tử Thần, Thẩm Minh Nguyệt và Ninh Hiểu Mạn lưu luyến ở mộ của nàng Tô Tiểu Tiểu và đê Tô rất lâu, nhóm đàn ông lại có tình cảm sâu sắc với mộ Võ Tùng, mộ Nhạc Vương. Đoàn người đã hội tụ lại ở mộ Nhạc Vương, ai cũng thổn thức rất nhiều, đoàn người Trần Thiên Vũ còn trang nghiêm vái mấy vái trước phần mộ của Nhạc Phi và Nhạc Vân. Nhìn bãi cỏ xanh mọc trên ngôi mộ, dường như vẫn có thể nghe thấy âm thanh hào hùng năm đó, nghĩ đến quân Nhạc gia đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ít nhiều vẫn khiến nhóm thanh niên sắp tới Tam giác Rồng này sôi trào mạch máu, hào khí tận mây. Đứng trước tấm bia Nhạc Vương cao mấy mét, dường như mọi người không còn sợ hãi nữa.
Trên đường đi, Trần Thiên Vũ rất có lòng mà mua khăn tơ lụa nổi tiếng ở địa phương để tặng cho Lưu Tử Thần, khiến chị rất xúc động. Cuối cùng, nhóm Bắc Đình tập trung dưới tháp Lôi Phong, coi như đã hoàn thành chuyến đi tham quan Tây Hồ; tất nhiên thì vẫn còn một việc nữa chưa làm, đó chính là bọn họ vẫn chưa nếm thử món giấm cá Tây Hồ nổi tiếng ở đây. Cho nên sau khi trả lại xe đạp, bọn họ vội vã đến nhà hàng gần đó mà ăn ngấu nghiến.
Sau ba ngày tham quan thành phố, đoàn người liền la hét muốn nhanh chóng vượt biển càng sớm càng tốt để tham quan mấy danh lam thắng cảnh nổi tiếng kia. Vào thời điểm này, lịch trình hai mươi ngày đã đi được nửa chặng đường. Khi bọn họ băng qua cây cầu nối mấy hòn đảo nhỏ với nhau bằng xe buýt, họ không thể không ngạc nhiên trước sự tiến bộ nhanh chóng của các ngành kỹ thuật. Biển xanh lấp lánh bên dưới cây cầu, khiến họ tràn đầy hy vọng cho chuyến đi xa sắp tới.
Một vài danh lam thắng cảnh tiếp theo thì bỏ qua không nhắc tới, nhưng hai ngày cuối cùng của chuyến đi lại có nhiều điều đáng nói. Trước khi trở về NB, bọn họ quyết định thư giãn bằng cách leo núi, nơi mọi người chọn là một ngọn núi nhỏ không tên cũng không hề sừng sững cao ngất, có lẽ chỉ cao khoảng hai hoặc ba trăm mét so với mực nước biển, không có tòa nhà nào trên núi mà chỉ có một cái chòi nhỏ bình thường, đây là một ngọn núi đá bị cây bao phủ, hoàn toàn không có một bóng người, làm đoàn người Bắc Đình cảm thấy rất yên tĩnh. Những ngày qua, những nơi họ đến hầu như có rất nhiều người, đột nhiên vắng vẻ thế này lại trở nên thú vị mấy phần, đặc biệt là mấy tên đàn ông, lập tức bỏ lại mấy cô gái đang nói chuyện phiếm ở chòi nghỉ mát, đi thẳng tới tảng đá lớn trên đỉnh núi và nhìn xuống…
Một khung cảnh tuyệt đẹp!
Họ nhìn thấy những con đường núi quanh co dưới chân núi, những ngôi nhà dân rải rác và biển xanh vô tận, quả nhiên khiến lòng người ta say đắm.
Thế là, mấy kẻ bất cần đời này từ từ cởi áo khoác ra và nằm ngang trên tảng đá lớn trụi lủi, cảm giác khá mát mẻ lại đột ngột dựng đứng này, ôm đầu ngửa mặt lên trời, chẳng mấy chốc mà họ dường như đã hòa thành một thể với núi non, quên đi tất cả, chỉ chốc lát sau, đoàn người đã bắt đầu ngủ say.
Nhìn từ xa, ngọn núi, nam thanh nữ tú, vô số tảng đá lớn, bầu trời xanh, biển xanh đã tạo nên một bức tranh phong cảnh rất đặc biệt.
Có lẽ, đây chính là lòng thỏa mãn vô hạn của Bắc Đình đấy!
Chẳng ai cẩn thận suy xét xem chuyến đi sắp tới của bọn họ sẽ mang đến nguy hiểm đến thế nào?
Hiếm khi có một ngày đẹp trời như vậy, sống qua ngày nào thì hay ngày ấy đi.