Tàu chở hàng Lê Sa Hào cuối cùng cũng chuẩn bị xong trước khi tiến vào vùng giông lốc.
Hầu như tất cả mọi người đều không hề nhàn rỗi, người nào cũng cố hết sức mình, cho dù chỉ là trợ giúp thôi cũng khiến mình yên tâm hơn. Muốn đi vào vùng giông lốc thì còn có rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên là phải cố định hết đồ vật trên thuyền lại lần nữa, những thứ có khả năng dịch chuyển, lăn, lay động hay trượt đều phải cột lại hết. Bởi vì chúng ta không thể nào đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì trong cơn giông lốc, chấn động nhất định sẽ rất kịch liệt. Vì vậy, chỉ vì việc này mà thủy thủ mất hết nửa ngày trời, quả thật rất chăm chút, không ai dám không chuẩn bị bất cứ thứ gì mà tùy tiện chống đối sức mạnh của tự nhiên.
Ngoài ra, còn có vấn đề thiết bị cứu hộ nữa, tàu Lê Sa Hào chẳng qua chỉ là một con tàu chở hàng, trong những trường hợp nguy cấp, đa phần đều là tự cứu, hơn nữa, tuy tàu Lê Sa Hào mới hạ thủy được khoảng năm, sáu năm, nhưng những dụng cụ này đã lâu chưa được sửa chữa, trước khi tiến vào vùng giông lốc, nhất định phải tiến hành kiểm tra và bảo dưỡng những thiết bị này. Ví dụ như hai chiếc thuyền cứu hộ vừa được đổi mới, tuy quy cách không khác với loại lúc trước bao nhiêu nhưng kỹ năng điều khiển và tính ổn định của nó thì còn phải chờ kiểm tra lại, tình hình khu vực giông lốc lớn không thể so với tình hình biển lúc Đông Phương Nhạc đi điều tra con tàu ma, không chỉ phải đảm bảo công suất máy móc, xăng dầu dự trữ mà ngay cả nước làm lạnh cũng phải mang đủ, bằng không thì hoàn toàn có khả năng một đi không trở lại; lại thêm việc bốn tàu cứu hộ loại mười người, độ tin cậy của bộ nhả thủy tĩnh, lực nén trong bình bổ sung khí, lượng lương khô, nước ngọt và rất nhiều đồ vật cần thiết linh tinh phải được kiểm tra kỹ càng và bổ sung hợp lý; mặt khác, còn có những thứ dùng để ngăn rò rỉ chống chìm, nếu thật sự tìm được một con tàu gặp nạn thì chắc chắn đã bị sóng biển tàn phá vô cùng thê thảm, để tránh bị chìm, nhất định phải sử dụng những thứ ấy để sửa chữa bổ sung vào những vị trí quan trọng nhất, về phương diện này, số lượng tiêu hao và tính hoàn hảo của dụng cụ được yêu cầu cao hơn rất nhiều; còn có phương tiện chiếu sáng nữa, như các loại đèn pha, đèn công suất lớn, đèn dạ quang, không phải chỉ một thứ là có thể làm hài lòng được, đây đều là dụng cụ dùng cho công tác tìm kiếm và cứu trợ, thiếu bất kỳ loại nào cũng sẽ gây ra chuyện bất trắc không thể lường được.
Hơn nữa, mười một thi thể bị hại cũng không thể phơi mãi trên boong thuyền được, theo thường lệ, thuyền trưởng Mạt Quyền sẽ dùng vải trắng để liệm những người này, sau đó đưa vào kho đông lạnh của tàu hàng, bảo đảm thi thể của những người này sẽ không bị thối rữa trong thời gian dài vận chuyển, nhưng điều này lại khiến một vài cô gái suýt chút nữa đã ngất xỉu, kho đông lạnh vốn dùng để trữ đồ ăn, vậy mà lại để chung với thi thể sao? Họ gần như một ngày không dám ăn cơm.
Còn chưa xuất phát mà lượng người say sóng đã tăng vọt lên rồi.
Có điều, chuyện tập thể đã quyết định thì không ai phản đối nữa, dù sao thì đây cũng là một hành động cứu hộ vĩ đại, nếu đã bỏ ra nhiều công sức như vậy thì sao có thể bỏ dở nửa chừng được chứ; nếu thật sự có thể cứu được một con thuyền gặp nạn thì sẽ là một thành tựu lớn đến thế nào cơ chứ?
Công tác chuẩn bị tiến vào vùng giông lốc mãi tới tối hôm đó mới kết thúc, thuyền trưởng Mạt Quyền đề nghị hôm sau hẵng xuất phát. Trần Thiên Vũ suy nghĩ một chút, cũng biết đêm khuya thế này, không thể nào tiến hành tìm kiếm cứu hộ được, cuối cùng cũng đành thôi, hơn nữa, ông cũng muốn thừa dịp buổi tối này để thảo luận với nhóm người Bắc Đình về hành động cụ thể kế tiếp, mặt khác, chính ông cũng muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.
***
Năm giờ sáng hôm sau.
Lúc mọi người còn chưa tỉnh ngủ, tàu Lê Sa Hào dưới sự chỉ huy của thuyền trưởng Mạt Quyền đã bắt đầu xuất phát, đi về hướng 130 độ Đông Nam với tốc độ nhanh chóng, thời gian vô cùng gấp rút, thời gian để mọi người tìm kiếm và cứu hộ e rằng chỉ có một ngày.
Nhóm người Bắc Đình nằm trong khoang thuyền không nghĩ tới lại phải dậy sớm thế này, chẳng qua là bị âm thanh ầm ĩ bên ngoài làm tỉnh giấc, tàu chở hàng Lê Sa Hào từ khi tiếp cận vùng giông lốc mà bắt đầu lắc lư kịch liệt. Tuy đã chuẩn bị từ sớm nhưng vì nhóm người Bắc Đình không đủ kinh nghiệm nên ngăn kéo bị hỏng khóa hoặc không khóa kĩ liên tục đóng mở, sau đó là mấy thùng đựng nước ngọt di chuyển qua lại trên sàn nhà, mấy thứ này cho dù có cố định thế nào đi nữa cũng vẫn liên tục dịch chuyển, phát ra tiếng ma sát và tiếng va chạm khiến người khác bị giật mình; còn hai quyển tư liệu bản đồ ở tủ đầu giường và điện thoại di động được đặt trên nó bỗng phần phật một tiếng rồi đập vào mặt Trần Thiên Vũ khiến ông bật dậy.
Xuất phát rồi sao? Sao không thấy thông báo tiếng nào vậy, ông khó khăn bước ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Nhất Đình và Khang Thoa cũng loạng choạng bước ra mà cảm thấy nghẹn lời, xem ra mọi người không ai dễ chịu cả; mấy người liền hẹn nhau trực tiếp đi tới buồng lái. Buồng lái lúc này đang náo nhiệt chưa từng có, chế độ thay ca luân phiên nhau ngày thường bây giờ biến thành toàn bộ nhân viên tập trung lại đây. Hơn nữa, mấy vị cảnh sát biển bình thường trông có vẻ lười biếng, giờ cũng đã tới từ sớm. Vì vậy, khoang buồng lái rộng rãi này bỗng chốc trở nên chật chội, nhưng không phải họ không có việc để làm.
Thượng úy Cù Nghi Huy và thuyền trưởng Mạt Quyền đang khẩn trương nghiên cứu tình hình khu vực biển và hướng đi của giông lốc, đại phó Lữ Tôn Việt phụ trách điều khiển hướng đi của tàu hàng, chuẩn bị tránh sóng lớn lao thẳng vào mũi tàu bất cứ lúc nào; đồng thời, số nhân viên trực radar cũng tăng lên thành hai, ba người, radar dự bị cũng được lấy ra cho nhân viên kỹ thuật của cảnh sát biển sử dụng, hệ thống phân biệt thuyền tự động AIS bây giờ đã trở thành bảo bối, phối hợp hoàn mỹ giữa bản đồ biển điện tử và AIS giúp bọn họ vừa xem đã hiểu ngay tình huống phân bố thuyền trên khu vực biển; Nhị phó Hạ Nguyên Thân dẫn theo hai người lái tàu rảnh rỗi đi photo dự báo khí tượng và bản fax, nghiêm túc ghi chú tình hình giông lốc, nhóm người lái tàu cầm bản ghi chép, dụng cụ đo hướng gió, đo khí áp suất đúng giờ, đo tốc độ gió và khí áp, dùng để phân biệt vị trí của tàu Lê Sa Hào trong khu vực gió giông lốc, người trong buồng lái ai nấy đều bận rộn nhưng vẫn không rối loạn.
Nhóm người Bắc Đình vì là ngoài nghề nên không chen vào được, chỉ có thể cùng sĩ quan cao cấp Chương Kiến An cũng là người ngoài nghề nhìn chỗ này chỗ kia một chút, thân ở trên chiếc thuyền cô độc giữa gió lốc, cho dù có bản lĩnh lớn tới đâu đi nữa cũng không có chỗ dùng; điều khiến người khác khâm phục là hai tên nhóc Thịnh Mập và Tiểu Quả Viên cũng tới đây từ sớm, hai tên nhóc này sinh ra gần biển, đối với sóng to gió lớn thế này, gần như không có chút phản ứng nào, mạnh mẽ hơn mấy người Bắc Đình nhiều.
Lý Nhất Đình giơ ngón cái lên với họ, Tiểu Quả Viên cảm thấy hơi ngại ngùng, còn Thịnh Mập thì cười hì hì, cậu ta mới ngoài hai mươi tuổi, thân cao khoảng một mét tám, nặng hơn chín mươi cân, có thể thấy được là người khỏe mạnh, hơn nữa, người này trời sinh miễn dịch với say sóng, phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của nhóm Bắc Đình trên suốt chặng đường đi; Lý Nhất Đình cũng đã từng lén lút nghe ngóng chuyện trước đây của cậu ta, biết được cậu ta vốn là một tên lưu manh điển hình ở thị trấn nhỏ, bình thường hay ăn chơi lêu lổng, thích nhất là đánh nhau, không nghĩ tới mấy năm sau tới Bắc Đình rèn luyện không bao lâu lại thể hiện ra sự trưởng thành hiếm có, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong; thật ra điều này cũng không có gì là lạ, có vài người một khi đã lộ ra tài năng của mình thì tác phong liền thay đổi hẳn, đôi khi khuyết điểm cũng sẽ trở thành chỗ hơn người.
Lý Nhất Đình thấy Thịnh Mập luôn nhìn chằm chằm vào radar và màn hình AIS và tập trung quan sát thì không khỏi cảm thấy tò mò tới gần, liền nhanh chóng phát hiện ra đây mới là chỗ thích hợp để Bắc Đình làm việc, thứ được thể hiện ở đây chính là tình huống xung quanh tàu chở hàng Lê Sa Hào trong phạm vi mấy chục hải lý, bao gồm khu vực mưa lớn và tình hình xung quanh tàu, người bình thường vừa xem là có thể hiểu ngay, trong lòng ông lại càng có thiện cảm với tên nhóc này hơn, đi bán cá hố quả thật rất đáng tiếc.
***
Sức gió trên biển càng lúc càng lớn, tốc độ gió đã lên tới cấp mười, xem ra Lê Sa Hào quả thật đang tiến dần về phía vùng giông lốc, vẻ mặt thuyền trưởng Mạt Quyền càng lúc càng căng thẳng, bọt sóng trắng phía trước càng lúc càng nhiều, sóng biển nhìn qua ít nhất cũng phải hơn ba, bốn mét. Hơn nữa, giông lốc lại gây ra sóng lớn, dao động của tàu chở hàng Lê Sa Hào đã đạt ít nhất trên hai mươi độ, dưới tình huống này, cho dù có gặp được thuyền gặp nạn đi nữa, e rằng cũng khó mà cứu hộ được.
Ông hỏi đại phó: “Ông có phát hiện con tàu nào kỳ lạ không?”
Lữ Tôn Việt lắc đầu một cái, nói với vẻ hơi khó xử: “Tàu thuyền xung quanh đây rất ít, chúng ta đã đi hơn sáu tiếng mà chỉ mới nhìn thấy năm chiếc thuyền, hơn nữa đều là thuyền từ một trăm nghìn tấn trở lên, tính tới giờ thì chúng ta đi vẫn còn vững vàng, những con tàu lớn đó chắc chắn lại càng vững vàng hơn.” Trong lời nói của ông ta hình như còn có ý gì đó.
Lý Nhất Đình thầm líu lưỡi, ông nhìn Khang Thoa một cái, sóng gió thế này mà chỉ là bình thường thì không biết tình hình ở vùng trung tâm trận giông lốc sẽ còn khủng bố tới mức nào đây?
Trần Thiên Vũ cũng hơi nghi ngờ, hỏi thuyền trưởng Mạt Quyền: “Theo lý thì thuyền gặp nạn cách chúng ta không bao xa đúng không? Bây giờ chúng ta đã đi lâu như vậy rồi, sao một chút tung tích của nó cũng không phát hiện được...”
Cù Nghi Huy gật đầu đồng ý: “Căn cứ vào tình trạng của thi thể nạn nhân, thời gian bọn họ rơi xuống nước không lâu, thân thể cũng không bị sưng phù do ngâm nước quá lâu, thời gian trôi nổi cũng sẽ không quá một ngày; bây giờ, chúng ta đã tiến tới gần vùng giông lốc ít nhất bảy mươi hải lý, hơn nữa, sau khi thăm dò cự ly bằng radar, quả thật là phải phát hiện ra tàu gặp nạn rồi mới đúng...” Ông ta hơi trầm tư, lớn mật suy đoán: “Không lẽ con tàu đó đã bị đắm, chìm vào trong biển rồi sao?” Ông ta đưa mắt nhìn thuyền trưởng Mạt Quyền để dò hỏi ý kiến.
“Tuy tình hình biển ở nơi này ác liệt hơn tuyến đường được đề cử, nhưng nếu nói có thể nhấn chìm một con tàu viễn dương xuống đáy biển thì quả thật khó mà tin nổi, tàu thuyền có thể đi lại trên tuyến đường thủy này ít nhất cũng phải từ ba nghìn tấn trở lên, chút lực sóng đó hiển nhiên vẫn chưa đủ đâu...” Thuyền trưởng Mạt Quyền rơi vào trầm tư.
Nhị phó Hạ Nguyên Thân tới gần, nói: “Thuyền trưởng, chúng ta vẫn tiếp tục tiến vào bên trong sao? Nhìn tình hình biển nơi này, chúng ta đã không đủ năng lực cứu hộ nữa rồi, nếu tiếp tục đi vào e rằng sẽ càng nguy hiểm...”
Thuyền trưởng Mạt Quyền hiển nhiên có hơi do dự, vốn theo suy đoán của ông, chỉ cần tiến lên khoảng một trăm hải lý là có thể phát hiện ra mục tiêu, nhưng theo tình hình bây giờ thì vùng biển này gần như trống rỗng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Với tình hình biển này mà tàu bị chìm thì nhất định không phải do giông lốc gây ra.
Cù Nghi Huy suy nghĩ một chút, kiên trì nói: “Nếu chúng ta đã tới đây rồi thì cứ đi vào bên trong xem sao.” Trong lòng ông ta thực ra cũng không nắm chắc bao nhiêu phần.
Thuyền trưởng Mạt Quyền gật đầu, ra lệnh cho đại phó: “Tiếp tục tiến lên, các vị trí khác tăng cường quan sát... Hướng sang bên phải hai mươi độ.” Ông ta quyết định tới gần trung tâm giông lốc hơn.
Khoảng hai, ba tiếng sau, mưa như trút nước rít gào về phía Lê Sa Hào, giờ đã không thể nhìn rõ qua kính chắn gió trước buồng lái nữa, dựa vào mắt thường thì khó mà phát hiện ra tình hình vùng biển phía trước, chỉ có thể dựa vào các phương tiện kỹ thuật radar và bản đồ biển điện tử, nhưng mục tiêu mà bọn họ muốn tìm vẫn chưa xuất hiện.
Lý Nhất Đình không nhịn được, hỏi: “Người gặp nạn trên biển một ngày trôi đi khoảng bao xa?”
“Một giờ trôi khoảng ba, năm hải lý, chắc chắn sẽ không vượt quá một trăm hải lý, bây giờ chúng ta đã đi quá một trăm hải lý rồi, radar có thể dò thêm khoảng ba mươi hải lý nữa, nếu con tàu này thật sự tồn tại thì đã sớm được phát hiện rồi.” Cù Nghi Huy đáp lời.
“Con tàu này có khả năng đi vào vùng trung tâm giông lốc không?” Trần Thiên Vũ đưa ra câu hỏi khác.
“Dưới tình huống bình thường, tàu thuyền và thủy thủ trôi đi gần như cùng hướng, hơn nữa, tốc độ trôi của tàu thuyền còn nhanh hơn thủy thủ bị rơi xuống biển...” Thuyền trưởng Mạt Quyền kinh ngạc nói: “Đúng rồi, có khi nào con tàu kia đã trôi qua từ lâu mà chúng ta không phát hiện ra không?”
Nói xong, ông ta bỗng bật cười, nếu tình hình đúng là như vậy thì nhân viên trực đã sớm phát hiện ra rồi, sao có thể chỉ nhìn thấy người rơi xuống nước mà không nhìn thấy tàu được chứ, radar dò xét tốt hơn mắt người thường không biết bao nhiêu lần, vậy nên ông ta nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này.
Hạ Nguyên Thân không hiểu sao lại rùng mình một cái, anh ta lẩm bẩm: “Trừ phi là một con tàu ma, lúc tờ mờ sáng, radar không dò được... Mọi người đừng quên đây là nơi nào...”
Thuyền trưởng Mạt Quyền trợn mắt lườm anh ta một cái: “Ngay cả cậu cũng thích nói hươu nói vượn à! Cậu gặp tàu ma rồi sao? Ở đó mà nói nhảm, ai nói radar không thể dò ra tàu ma...”
Tuy thuyền trưởng kiên quyết loại bỏ suy đoán này nhưng tất cả mọi người vẫn nghi ngờ.
“Trên một vùng biển có thể xảy ra hai trận bão cùng một lúc không?” Trần Thiên Vũ đột nhiên hỏi một vấn đề kỳ quái.
Thuyền trưởng Mạt Quyền sững sờ, ông ta biết Trần Thiên Vũ sẽ không hỏi mà không có mục đích, vì vậy ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Bình thường thì không thể, nếu cách nhau gần thì trận bão đó có thể hợp lại làm một, trừ phi hai trận bão này cách nhau rất xa, cái này thì còn có khả năng.” Ông ta đột nhiên hiểu ý của Trần Thiên Vũ.
“Anh đang nói rằng chúng ta đã đi sai hướng rồi?”