Khang Thoa chú ý thấy Thượng úy Cù Nghi Huy dường như mang theo một thứ gì đó hơi kỳ lạ, đó là một cái bao da bò nằm ở bắp tay phải, được tạo thành hình đai da và bao da, chúng đều có màu vàng đất cũ kỹ, có điều, đai da thì thô ráp hơn, còn bao da thì sáng bóng hơn rất nhiều. Thành thật mà nói, thứ này thường được thấy trong những bộ phim kháng chiến chống Nhật, tạo hình giống như đang chứa hộp đạn Shiki 38 vậy, cho nên anh ta cảm thấy thứ này chẳng qua chỉ dùng để dọa người mà thôi, bên trong gần như rỗng tuếch, còn không thì chắc chỉ dùng để đựng ống nhòm loại nhỏ.
Mà sau khi bọn họ leo lên tàu, Cù Nghi Huy cẩn thận rút một khẩu súng lục từ trong bao da ra khiến Khang Thoa hơi ngây người.
Nhưng mắt Lý Nhất Đình lại sáng lên, tuy đây là khẩu quân dụng 64, khác xa khẩu cảnh dụng 92 trước đây mà mình thường dùng rất nhiều nhưng vẫn khiến ông cảm thấy thân thiết. Ông đột nhiên nhớ lại, cảnh sát biển cũng được phép dùng súng, vậy thì? Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu ông.
Hình như bất cứ ai trong hải quân đều được phép có súng, ông đột ngột suy đoán.
Mấy năm nay, mình rất ít khi tiếp xúc với súng đạn nên có hơi xa lạ, thậm chí là sinh ra khoảng cách không nhỏ với loại vũ khí nóng này, nhưng khi nghe thấy Cù Nghi Huy lên đạn, một cảm giác kỳ quái lập tức xông thẳng lên đầu, dường như ông có thể rõ ngửi thấy mùi dầu và mùi khói thuốc súng quen thuộc vậy.
Vì vậy, Lý Nhất Đình mới tỏ ra lơ đãng hỏi: “Đội trưởng Cù, xem ra cấp trên của các anh rất coi trọng lần ra biển này, ra ngoài còn mang theo cả súng nữa à?”
Cù Nghi Huy khẽ mỉm cười: “Mang theo để phòng ngừa lỡ như thôi. Tình hình trên biển rất phức tạp, không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Tuy khẩu súng này chỉ có hai mươi viên đạn nhưng cũng đã đủ để ứng phó rồi.” Khác biệt lớn nhất giữa súng lục quân dụng và súng lục cảnh dụng chính là uy lực, uy lực của quân dụng phải lớn hơn ít nhất hai lần cảnh dụng, lần này còn cẩn thận mang theo cả vũ khí, xem ra ông ta rất kiêng kỵ con tàu ma trong truyền thuyết này.
Lý Nhất Đình không nói nữa, rõ ràng trong chuyến đi này, cảnh sát biển đã có chuẩn bị trước chứ không hề qua loa như vẻ bề ngoài. Dựa vào suy đoán này, vụ tai nạn biển ở vùng Tam giác Rồng sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, ít nhất thì Cục Hàng hải nhất định sẽ còn giao thêm nhiệm vụ khác nữa.
Tuy rằng lần này chỉ đi điều tra một con tàu gặp nạn, nhưng mọi chuyện ở Tam giác Rồng đều khó mà phân biệt được, lo trước khỏi hoạ mới là tốt nhất.
***
Trên boong tàu Long Đằng Tường Dược quả thực rất thê thảm, ngay cả cột buồm vốn cứng cáp cũng đã hơi biến dạng, cầu thuyền vốn dĩ bằng phẳng cũng gần như bị lật tung hết cả lên, chỗ nào cũng bong tróc, còn thang leo thì trực tiếp tách ra khỏi cầu thuyền và nằm la liệt trên boong tàu, xem ra con tàu chở hàng này đã gặp phải trận bão không nhỏ, từ đây có thể suy ra, cơ hội người trên thuyền còn sống trở nên vô cùng nhỏ bé.
Không ngoài dự liệu, tất cả container trên boong tàu đều đã biến mất, có lẽ chúng đã bị chìm xuống đáy biển rồi.
Mọi người mở đèn pin với cường độ lớn lên, tàu chở hàng này có nhiều khúc cua quanh co, phạm vi có thể chiếu sáng không lớn. Cù Nghi Huy mang theo vũ khí nên tất nhiên là phải dẫn đầu, tuy trời đã dần sáng nhưng bên trong vẫn tối mịt khiến người khác cảm thấy sợ hãi, điều này đã gây ra trở ngại không nhỏ cho cuộc tìm kiếm của họ.
Chỗ đầu tiên mà bọn họ cần đến là buồng lái, đây chính là vị trí trung tâm của cả con tàu, vì vậy khi vừa bước vào, bọn họ đã phát hiện thi thể của thuyền trưởng, bởi vì trên ngực trái của thi thể có bảng tên riêng: Thuyền trưởng Bành Hiển Hạo.
Thuyền trưởng can đảm dùng một sợi dây thừng cột mình lên bánh lái, hai tay vẫn còn giữ chặt bánh lái nhưng người thì đã hoàn toàn tắt thở, tình huống giống hệt trong mấy truyền thuyết khủng bố.
Vừa mới lên tàu đã gặp thi thể của thuyền trưởng, mọi người không khỏi hít mạnh một hơi, cả người rét run.
Có điều, Khang Thoa vốn cẩn thận nên đã bất ngờ phát hiện, anh ta nhìn thấy trong ngực của Thuyền trưởng gặp nạn có một quyển sổ ghi chép màu xanh, tuy đã bị ngâm trong nước biển nhưng do được vị thuyền trưởng này cố hết sức bảo vệ nên chữ viết bên trong vẫn còn rõ ràng, ngoài bìa còn có thể mơ hồ đọc được bốn chữ “Nhật ký hàng hải”.
Bọn họ như nhặt được bảo vật, vội vàng lau sạch vết nước trên quyển nhật ký, cầm trong tay để làm khô.
Có lẽ trong này có thể sẽ có ghi chép gì đó giá trị cũng không chừng.
Khang Thoa tiện tay lật quyển nhật ký đầy vết bẩn đó ra, bên trong có một đoạn ghi chép bằng bút chì như sau:
Thứ Tư ngày 15 tháng 7, di chuyển về vùng biển phía Đông biển Nhật Bản, điều hướng: 245, tốc độ: 15 nút.
Vào lúc 05:40, tàu nằm ở vị trí 42 độ 54 phút 7 giây vĩ độ Bắc, 133 độ 45 phút 2 giây kinh độ Đông, trời nhiều mây, sức gió trên biển cấp 5 - 6, sóng cao 2 - 3 mét, khí áp 1008 hPa, không có sóng lớn, tầm nhìn rộng hơn 5 hải lý, tình hình di chuyển bình thường.
Vào lúc 07:55, tàu nằm ở vị trí 42 độ 49 phút 9 giây vĩ độ Bắc, 133 độ 18 phút 5 giây kinh độ Đông, trời nhiều mây, sức gió trên biển cấp 5 - 6, sóng cao 2,5 - 3 mét, khí áp 1006 hPa, có sóng nhẹ, tầm nhìn rộng hơn 5 hải lý, tình huống di chuyển bình thường.
Vào lúc 10:15, tàu nằm ở vị trí 42 độ 46 phút 3 giây vĩ độ Bắc, 132 độ 51 phút 6 giây kinh độ Đông, trời âm u, sức gió trên biển cấp 6 - 7, sóng cao 3 - 3,5 mét, khí áp 1003 hPa, có sóng nhẹ, tầm nhìn rộng hơn 5 hải lý, tình huống di chuyển bình thường.
Vào lúc 11:30, tàu nằm ở vị trí 42 độ 44 phút 7 giây vĩ độ Bắc, 132 độ 40 phút 1 giây kinh độ Đông, trời âm u, có mưa rào và sấm chớp, sức gió trên biển đạt tới cấp 10, sóng cao 4 - 5 mét, khí áp 1000 hPa, sóng cỡ trung, tầm nhìn nhỏ hơn 2 hải lý, thân tàu đung đưa 15 độ.
Vào lúc 12:42, tàu nằm ở vị trí 42 độ 42 phút 2 giây vĩ độ Bắc, 132 độ 32 phút 2 giây kinh độ Đông, có mưa rào, sức gió trên biển đạt tới cấp 13, sóng cao 8 - 10 mét, khí áp 913 hPa, sóng lớn dồn dập, tầm nhìn nhỏ hơn 100 mét, thân tàu đung đưa 32 độ, có bão!...
Chữ viết trong đoạn cuối cùng này xiêu vẹo, phía sau trống rỗng, xem ra người viết vẫn chưa kịp viết xong thì đã bị thứ khủng bố nào đó tập kích bất ngờ, rất có thể đã bị hất ra khỏi phòng bản đồ biển, mà may là quyển nhật ký này bị món đồ nào đó đè lên, ngoại trừ bị ngấm nước ra thì vẫn còn được bảo tồn trên tàu.
Bởi vì con số 12:42 có hơi đặc biệt nên Khang Thoa vừa nhìn lướt qua là đã có thể giống như máy móc mà lưu trữ vào trong đầu.
Lý Nhất Đình giơ tay nhìn đồng hồ, đồng hồ báo hôm nay là ngày 18 tháng 7.
“Thủ lĩnh chi thứ chín, cậu cất quyển nhật ký đi, giữ cho kĩ nhé.” Khang Thoa gật đầu, giấu quyển nhật ký vào trong áo phao hai lớp.
Sau đó, bọn họ lại đi tìm cabin mới phát hiện cửa đã bị khóa chặt, ba người phải vất vả lắm mới mở được cái cửa đã bị gỉ sét nặng kia ra, căn bản không thể mở hẳn ra được; bên trong có thể mơ hồ nhìn thấy không ít nước biển, không cần nghĩ cũng biết con tàu này có vài khoang đã bị ngập nước, hoảng sợ bám vào thang đứng leo xuống, Khang Thoa vừa dùng đèn pin soi xuống mặt nước đã hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy ba khuôn mặt xanh tím của người gặp nạn đang nổi lên trong nước, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Căn cứ vào trang phục và công cụ còn nắm trên tay của những người này có thể đoán được đây chính là chuyên viên phụ trách điều khiển tuabin, bởi vì không kịp thoát khi khoang bị ngập nước nên đã bị chết đuối ngay trong khoang.
Ba người cố nén sợ hãi, tới những bộ phận khác để tiến hành tìm kiếm thì phát hiện nhà bếp của tàu hàng đã bị cháy đen, sau khi cẩn thận kiểm tra bọn họ xác định nơi này hẳn đã bị nổ, nhìn những mảnh thép màu xanh đậm kỳ dị, Lý Nhất Đình đoán có lẽ là do bình gas nổ gây ra. Bọn họ đi tới, thuận tay nhặt cái nồi sắt lớn trong góc lên, không nghĩ tới dưới đáy nồi sắt cũng có hai thi thể.
Ba người hít một ngụm khí lạnh, theo tình hình này thì e rằng tất cả người trên tàu chở hàng đều gặp nạn rồi.
Bọn họ lập tức dùng điện đàm thông báo tình huống điều tra bên này cho tàu Lê Sa Hào, người trên tàu Lê Sa Hào cũng không khỏi nghiêm túc hẳn lên.
Thuyền trưởng Mạt Quyền đã nhanh chóng trả lời qua bộ đàm, xuất phát từ lòng nhân đạo, bọn họ sẽ mang tất cả sáu thi thể được phát hiện trên tàu chở hàng về tàu Lê Sa Hào, khâm liệm rồi đưa vào kho đông lạnh như mười một thi thể trước.
Khả năng của họ chỉ đến đây mà thôi.
Hơn nửa tiếng sau, bọn họ tuần tra trên tàu Lê Sa Hào một lượt, không phát hiện bất cứ một thủy thủ nào may mắn sống sót; bên trong “con tàu ma” trong truyền thuyết này hoàn toàn tĩnh mịch, tuy hơi đáng sợ nhưng lại không có nguy hiểm gì, Thượng úy Cù Nghi Huy cất súng vào bao, bây giờ, ông ta muốn rảnh tay để đưa những người gặp nạn lên ca nô.
Ài, người cùng ngành với nhau cả, cứ giúp họ những chuyện nằm trong khả năng của mình đi, Tam giác Rồng thật đáng sợ!