“Thứ bảy, ngày 19 tháng 7 năm 2118, trời nắng, tâm trạng thoải mái.”
“Nghe bọn họ nói, hôm nay chúng tôi đi tới Tam giác Rồng thực sự, bây giờ mọi người đều bận rộn, Vĩnh Khôn bị say sóng nhưng đã đỡ hơn một chút, cũng đã sớm đi làm việc. Bây giờ chỉ còn lại tôi và hai chị không có việc gì làm, thế là tôi tiếp tục viết nhật ký.”
“Đây là ngày thứ hai mươi mốt ra biển, ngoài một tuần trước cảm thấy không quen lắm, tôi dần dần thấy thích màu xanh của biển cả thần bí này, so với đảo Loan Nguyệt, ở đây, khắp nơi đều là thứ mới lạ. Không biết tại sao mấy thủy thủ thường tỏ ra sợ hãi và bất an, cho dù nghe nói nước ở đây sâu khoảng mấy nghìn mét, nhưng từ đầu tới cuối, tôi đều không cảm thấy sợ hãi, anh trai, nếu lúc này anh ra biển cùng chúng em, phải chăng anh cũng có cảm nhận giống em? Em nghĩ nhất định anh cũng sẽ rất thích, không chừng đây đúng là những gì anh luôn hướng tới đấy.”
“...”
Từ ngày đầu tiên lên Lê Sa Hào, Ninh Hiểu Mạn đã có thói quen viết nhật ký, ngoài những lúc cùng Vạn Vĩnh Khôn đi dạo trên boong tàu, cô hầu như không nói gì, hầu hết thời gian đều yên lặng chiêm ngưỡng cảnh biển tuyệt đẹp. Cho dù là sóng êm biển lặng cũng vậy, sóng vỗ cũng thế, mưa to bão lớn cũng vậy, đều khiến cô cảm thấy rất đẹp.
Cô đã viết xong nhật ký của ngày hôm nay, nhẹ nhàng gập quyển nhật ký bằng da mềm màu hồng nhạt lại, lặng lẽ nhìn chăm chú mặt biển qua cửa sổ mạn tàu. Từ chỗ này, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh vòi rồng biển đẹp biết bao. Cô không biết nguyên nhân tạo ra những quang cảnh này, nhưng vẫn rung động trước sự kỳ diệu của thiên nhiên.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, cô nhẹ nhàng mở quyển nhật ký ra lần nữa, từ từ xé một trang xuống, sau đó xé nhỏ đi, lại nhỏ đi, cẩn thận xé thành một một tờ giấy nhỏ rộng một inch.
Cô cầm bút lên, ôm má mà trợn tròn hai mắt suy nghĩ một lúc, cuối cùng cẩn thận viết ra mấy chữ trên tờ giấy nhỏ.
“Từ giờ trở đi, anh Bích sẽ xuất phát từ Tam giác Rồng, dạo chơi thỏa thích trên hành tinh màu xanh da trời rộng lớn, đi tìm vương quốc thực sự của riêng mình, em gái Mạn.”
Cô dùng một kiểu chữ đặc biệt, có vẻ giống chữ trẻ con, đều là do cô ấy tự mình lần mò ra được. Sau khi viết xong chữ Hán, cô lại dùng chữ của vương tộc Bố Y để phiên dịch một lượt và viết phía dưới dòng chữ này.
Ninh Hiểu Mạn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gấp tờ giấy làm đôi, lại gấp đôi, sau đó lấy một chiếc hà bao vô cùng tinh xảo trong lòng ra, bên trong là một lọn tóc được cắt từ trên đầu anh trai xuống, để cô làm kỷ niệm mãi mãi. Trải qua một thời gian lâu như vậy, Hiểu Mạn vẫn luôn mang theo bên người, có lẽ hôm nay, cô đã giúp anh trai tìm được bến đậu cuối cùng rồi.
Cô nhẹ nhàng nhét tờ giấy nhỏ vào chiếc hà bao được thêu ký hiệu đặc biệt của vương tộc Bố Y, chiếc hà bao được dệt từ một loại thực vật đặc biệt trên núi Loan Nguyệt, nó tỏa ra mùi hương kỳ lạ, không những có thể đuổi côn trùng phòng mối mà còn có thể chống nước chống dầu, là chị Sênh để lại cho cô, nên bất kể là từ phương diện nào đi nữa, chiếc hà bao đều vô cùng quý giá, cho nên cô lại cất chiếc hà bao này vào trong túi.
Bây giờ, cô cần tìm kiếm một thứ trên tàu hàng Lê Sa Hào.
Ninh Hiểu Mạn bước ra khỏi khoang thuyền, đúng lúc nhìn thấy nhóm Vạn Vĩnh Khôn vừa thay ca, đang rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm trên cầu tàu.
Từ xa, Vạn Vĩnh Khôn đã nhìn thấy dáng người nhỏ bé, điềm tĩnh ngọt ngào của người trong lòng mình.
“Hiểu Mạn...” Anh chào hỏi từ xa, đứng dậy đi qua ván cầu, cùng cô đi về phía trước: “Bọn anh đang ở đây đo dòng hải lưu, em có muốn thử một chút không?”
Ninh Hiểu Mạn mỉm cười lắc đầu: “Em ở bên cạnh xem là được, sợi dây thừng dài như vậy, làm sao em kéo được chứ...” Đôi mắt to tròn của cô đảo quanh một vòng, đúng lúc nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Tiểu Quả Viên.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, cô nhẹ nhàng kéo tay áo của Vạn Vĩnh Khôn, Vạn Vĩnh Khôn quay đầu nhìn cô, không hiểu cô muốn nói gì.
“Em muốn tìm Tiểu Quả Viên, nhờ em ấy giúp một chuyện...” Cô ấy nói nhỏ.
Vạn Vĩnh Khôn khẽ cười, nói: “Hay là anh giúp em nhé.”
“Không cần đâu, anh đang bận mà, đừng để lỡ việc quan trọng.” Ninh Hiểu Mạn lắc đầu: “Nhờ em ấy giúp là được.”
Vạn Vĩnh Khôn nghe vậy cũng không kiên trì nữa, gật đầu nói: “Vậy cũng được. Tiểu Quả Viên...” Anh gọi thằng bé lanh lợi đang thò đầu nhìn quanh, Tiểu Quả Viên lập tức hiểu ý, đứng lên và vội vàng chạy tới gần.
“Chị Mạn, chị tìm em có chuyện gì thế?” Vốn thông minh nên Tiểu Quả Viên cười hì hì hỏi ngay.
Vạn Vĩnh Khôn sờ đầu của cậu bé: “Em thông minh quá nhỉ, ở đây có anh và Thịnh Mập là được rồi, chút sức lực ấy của em không giúp được gì đâu… Em cùng chị Mạn đi dạo quanh đây đi.”
Tiểu Quả Viên mừng rỡ, nói: “Tốt quá, anh nhìn tay em sắp phồng rộp lên rồi đây này.”
“Chỉ nói linh tinh...” Vạn Vĩnh Khôn cười trách: “Có đến lượt em góp sức đâu?”
Ninh Hiểu Mạn nhẹ nhàng đẩy Vạn Vĩnh Khôn một cái: “Anh mau đi đi, bọn họ đang đợi anh đấy, có Tiểu Quả Viên giúp em được rồi, một chút chuyện nhỏ thôi mà.”
Vạn Vĩnh Khôn gãi đầu, nghe lời mà đi về phía trước: “Thế cũng được, có việc gì thì gọi anh nhé.”
Ninh Hiểu Mạn gật đầu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào: “Biết rồi mà... Đi mau đi.”
Tiểu Quả Viên ở bên cạnh nhìn bọn họ với vẻ hâm mộ, cậu bé thật lòng nói: “Chị Mạn, anh chị xứng đôi thật.”
“Trẻ con thì hiểu gì... Chúng ta đi thôi.” Ninh Hiểu Mạn sờ đầu cậu bé với vẻ trìu mến: “Em rất thông minh, giúp chị tìm một thứ trên tàu được không?”
Tiểu Quả Viên nghi ngờ nói: “Tìm đồ ạ?”
Ninh Hiểu Mạn gật đầu, cúi người nói nhỏ bên tai Tiểu Quả Viên mấy câu.
***
Ninh Hiểu Mạn quả nhiên đã nhờ đúng người, khoảng nửa giờ sau, Tiểu Quả Viên vui mừng gõ cửa phòng của cô, lắc lắc một thứ giống như bowling về phía cô.
Ninh Hiểu Mạn mừng rỡ đi tới để nhận lấy đồ vật nhỏ này, không kìm được mà thốt lên một tiếng đầy thán phục.
“Thật là lợi hại, em tìm được ở đâu thế?” Cô ấy hỏi.
Tiểu Quả Viên cười hì hì nói: “Không nói cho chị đâu.”
Ninh Hiểu Mạn lườm cậu bé một cái, còn nhỏ mà lém lỉnh quá. Cô nhìn vào chai rượu ngoại cổ to, bụng tròn, cao bằng cánh tay này. Quả thật cô khá hài lòng, đầy hứng thú mà giơ chai lên nhìn kĩ dưới ánh đèn màu trắng của khoang thuyền, thân chai trong suốt pha chút màu nâu sẫm, dường như có thể nhìn thấy chất lỏng đã khô cạn trong chai từ lâu.
Tiểu Quả Viên tò mò nói: “Chị Mạn, chị muốn thứ này làm gì thế? Ủa, không lẽ chị muốn làm chai thông điệp trôi dạt trên biển à, ý kiến này tuyệt lắm đấy...”
Ninh Hiểu Mạn kinh ngạc liếc nhìn cậu bé, quả thật không thể coi thường cậu bé này mà.
“Em vẫn chưa nói cho chị là tìm thấy ở đâu, chị còn lâu mới trả lời câu hỏi của em.” Cô bỗng muốn đùa cậu bé một câu, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tiểu Quả Viên bất đắc dĩ nói: “Rất đơn giản mà, em phát hiện người trên tàu hễ rảnh là nhấm nháp vài ngụm, nhưng hàng của bọn họ đều kém chất lượng lắm, chắc chắn không hợp ý chị... Vì vậy em liền nghĩ, rượu mà ông thuyền trưởng uống chắc chắn sẽ cao cấp hơn bọn họ, quả nhiên bị em đoán trúng rồi, em tìm được cái bình này ở trong thùng rác trước cửa phòng của ông ấy đấy.”
“Thằng quỷ nhỏ, chất xám nhiều quá nhỉ...” Nghe nói là nhặt từ trong thùng rác ra, Ninh Hiểu Mạn vốn thích sạch sẽ nên vội vàng rút lấy một tờ khăn giấy trong hộp ở trên bàn, cẩn thận lau chùi chai rượu ngoại mà cô hết sức hài lòng. Cô lấy chiếc hà bao trong túi, mở nút chai ra rồi từ từ nhét túi vào, Tiểu Quả Viên mở to mắt nhìn hành động của cô, lộ ra niềm phấn khích mà một đứa trẻ nên có.
“Lát nữa, em giúp chị ném nó xuống biển...” Ninh Hiểu Mạn lắp nút lại, xác nhận chai đã kín rồi mới nhẹ nhàng nói: “Đừng để cho người khác nhìn thấy nhé, nếu không, chắc chắn sẽ có người chê cười chúng ta ngây thơ đấy.” Cô thận trọng dặn dò.
Tiểu Quả Viên gật đầu bày tỏ đã hiểu rồi, nhưng vẫn không kiềm chế được, cậu bé hỏi: “Trong này là thứ gì thế ạ? Rất quan trọng à...”
Ninh Hiểu Mạn trợn mắt nhìn cậu bé.
“Cái thằng bé này, hỏi nhiều như vậy làm gì, làm xong rồi thì chị sẽ nói cho em sau.”
Tiểu Quả Viên vui vẻ đi ra ngoài, Ninh Hiểu Mạn mở cửa sổ mạn tàu ra, lặng lẽ nhìn mặt biển, thời gian cứ thế trôi qua, bên tai cô vọng lại âm thanh vô cùng nhỏ của đồ vật bị ném xuống nước, trong một góc bí ẩn mà chỉ có hai người bọn họ biết, chai rượu ngoại chứa đựng bí mật nhỏ ấy đã đi theo con sóng dưới chân tàu chở hàng, từ từ trôi dạt đến phía chân trời xa xôi, càng ngày càng nhỏ, rồi biến mất không thấy.
Anh trai, ở nơi đây, hy vọng anh có thể tìm thấy sự bình yên thuộc về mình.
Trong lòng Ninh Hiểu Mạn thì thầm lặng lẽ.