Đông Phương Thần Thám

“Không xong rồi, phát hiện có vật thể không xác định dưới nước!”

Trần Thiên Vũ và Lưu Tử Thần vừa đi tới buồng lái thì Thượng úy Cù Nghi Huy đã vội vàng bước tới, nói với Trần Thiên Vũ, đúng là làm ông giật mình.

“Vật thể không xác định dưới nước?” Trần Thiên Vũ đương nhiên cũng đã từng nghe thuật ngữ chuyên nghiệp này, đây là thứ đối ngược với vật thể bay không xác định UFO, gọi tắt là USO. Đương nhiên ông cũng đã từng nghe học thuyết liên quan tới USO ở Tam giác Rồng, có thể đọc được một mớ ở trên mạng.

Thấy dáng vẻ lo lắng của Cù Nghi Huy, Trần Thiên Vũ biết hiện giờ nhất định phải bình tĩnh mới được. Nếu thật sự gặp phải vật thể không xác định dưới nước thì hoảng loạn cũng chẳng để làm gì.

Thế nên, ông cố gắng bình tĩnh lại và nói: “Các anh đã phát hiện ra như thế nào?”

Cù Nghi Huy chỉ về phía thuyền trưởng Mạt Quyền: “Máy định vị bằng sóng âm thanh ngẫu nhiên phát hiện ra, thuyền trưởng đang nghĩ cách xử lý.”

Trần Thiên Vũ rảo bước về phía dụng cụ dò xét dưới nước, Lưu Tử Thần cũng tò mò đi theo ông.

Trên màn hình máy định vị bằng sóng âm thanh ban đầu vốn chỉ có những điểm vàng phân tán thì chợt xuất hiện một khoảng tối kỳ lạ, khoảng tối này vẫn thong thả di chuyển. Theo hướng di chuyển để phán đoán thì nó đang hướng về phía Lê Sa Hào. Khoảng tối này vô cùng lớn, gần như chiếm trọn cả màn hình, nhìn mà giật mình.

Sắc mặt của Hạ Nguyên Thân đã sớm trắng bệch, giọng nói trở nên run rẩy: “Thuyền… Thuyền trưởng, hiện giờ chúng ta… cần tránh không? Không tránh thì không kịp đâu…”

Tuy sắc mặt thuyền trưởng Mạt Quyền rất khó xem nhưng ông ta lại tức giận quát lên: “Làm tốt chuyện của mình đi!” Hạ Nguyên Thân tức giận đi ra, trên mặt lộ ra vẻ oán giận, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Trần Thiên Vũ đi tới bên cạnh thuyền trưởng Mạt Quyền, trầm giọng mà nói: “Thuyền trưởng, một vật thể không xác định lớn như thế đột nhiên xuất hiện dưới nước, có phải Lê Sa Hào đang gặp nguy hiểm không?”


Thuyền trưởng Mạt Quyền trầm giọng, nói: “Hiện giờ vẫn chưa thể chắc chắn được. Nếu thật sự là vật thể dưới nước không xác định thì tôi sợ có tránh cũng vô dụng thôi… Nhưng nhiều năm đi biển rồi mà tôi chưa bao giờ gặp phải vật thể nào dưới nước lớn đến thế, phải có các số liệu khác tổng hợp lại mới có thể xác định được mục tiêu này rốt cuộc là thứ gì…”

“Ý kiến của tôi là so với việc tránh đi một cách mù quáng, chi bằng cứ tiếp tục đi như bình thường… Chúng ta có thể phát hiện ra nó thì chứng tỏ nó cũng có thể phát hiện ra chúng ta. Nếu đối phương có ác ý thì tôi tin chúng ta sẽ không thể tránh được. Nếu như đối phương chỉ đi qua đây thì chuyện trốn tránh mù quáng sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết.”

Dù có thật sự gặp phải tình hình nguy hiểm thì Thượng úy Cù Nghi Huy lại càng trầm ổn. Đây là một hiện tượng rất kỳ lạ, nhưng Trần Thiên Vũ nhanh chóng hiểu rõ lý do, những cảnh sát biển thường đi lại trên biển quanh năm, biết rằng một khi thuyền đi trên biển thì chỉ có thể tự lực cánh sinh. Trên biển vốn dĩ đã tràn ngập các loại nguy hiểm không xác định rồi, nếu như không có lòng can đảm nhất định thì chắc sẽ không dám đi lại trên biển. Thế nên đề nghị của Cù Nghi Huy vô cùng hợp lý, Thuyền trưởng Mạt Quyền cũng gật đầu tán thành.

Lý Nhất Đình ở bên cạnh hỏi: “Liệu có khả năng là tàu ngầm của nước nào đang đi qua khu vực biển này không?” Ông khá hiểu về quân sự nên không nhịn được đưa ra nghi vấn này.

“Cấp độ bảo mật trong hành động của tàu ngầm rất lớn, sợ rằng chúng ta không thể biết được. Đương nhiên thì không thể ngoại trừ khả năng tàu ngầm Nhật và Mỹ hoạt động trên vùng biển này. Nhưng nếu ông nhắc tới tàu ngầm thì hiện giờ, tôi lại có những lo lắng khác…” Thuyền trưởng Mạt Quyền nghĩ tới một khả năng khác, cũng thấy hơi thấp thỏm bất an.

Cù Nghi Huy nhìn ánh mắt của ông ta thì ngạc nhiên, nói: “Chẳng lẽ đây là vực sâu dưới đáy biển?”

“Diện tích khoảng tối lớn như thế thì tôi không nghĩ ra khả năng khác… Nếu là vực sâu dưới đáy biển thì lại khá an toàn.” Tất cả thành viên Bắc Đình không hiểu bọn họ nói gì, nhưng không ai mở miệng hỏi. Tình hình hiện tại như thế này, bọn họ chỉ là người ngoài nghề, chỉ có thể dựa hoàn toàn vào suy đoán của những thủy thủ lão thành này.

Cù Nghi Huy lại chủ động giải thích: “Cái gọi là vực sâu dưới đáy biển chính là nơi có hiện tượng mật độ nước biển đột nhiên thay đổi, chủ yếu là do dòng hải lưu chảy với tốc độ cao gây nên. Nó có thể khiến cho mực độ nước biển ở khu vục biển đó đột nhiên giảm xuống, khiến trong biển xuất hiện một vách núi sâu thăm thẳm. Nhưng hiện tượng này chủ yếu chỉ gây nguy hiểm trí mạng cho tàu ngầm, nếu tình huống nghiêm trọng thì có thể khiến tàu ngầm đột nhiên mất đi sức nổi cố định, bị chìm xuống đáy biển với tốc độ cao như rơi xuống vực. Theo tôi được biết, loại vực sâu này không có uy hiếp gì lớn với thuyền đi trên mặt nước… Thuyền trưởng, ông đang lo xuất hiện vực sâu mặt nước à?”

Thuyền trưởng Mạt Quyền gật đầu, không nói gì mà chỉ nhìn vào màn hình định vị bằng sóng âm thanh.

Trong buồng lái chìm vào im lặng, không biết vận mệnh của Lê Sa Hào sắp tới thế nào, xem ra chỉ có thể mặc cho số phận.


***

Khoảng tối to ấy sượt qua đáy thuyền của Lê Sa Hào, không có chuyện gì xảy ra cả.

Tất cả mọi người thở phào một hơi giống như sống sót sau tai nạn, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng đã biến mất, xem ra phán đoán của thuyền trưởng không sai, dù kinh ngạc và sợ hãi nhưng may mà không xảy ra chuyện gì.

Thượng úy Cù Nghi Uy xoa mồ hôi trên mặt, cười nói: “Xem ra đúng là vực sâu dưới đáy biển rồi, may mà độ sâu vượt qua mức ngậm nước của thân tàu Lê Sa Hào, bằng không, chúng ta đã khó có thể tránh khỏi kiếp nạn này.”

Thuyền trưởng Mạt Quyền không trả lời ngay mà cẩn thận nhìn hai thủy thủ trực máy đo độ sâu ở phòng bản đồ.

“Vừa rồi biểu thị nước sâu bao nhiêu mét?” Ông vẫn cần xác nhận lần cuối xem rốt cuộc vừa rồi có phải là vực sâu dưới biển có mật độ đột biến hay không, một khoảng tối lớn như thế, trừ phi dò xét được độ sâu không xảy ra biến hóa gì thì mới có thể hoàn toàn yên tâm.

“Trong một khoảnh khắc thì biểu hiện nước sâu 100 mét, hiện giờ thì lại không kiểm tra ra.” Câu trả lời trong phòng bản đồ biển làm hai ông thủy thủ già lông tóc dựng ngược, chuyện gì thế này?

Thuyền trưởng Mạt Quyền chợt giận dữ hét lên: “Tại sao không báo cáo?”

Còn chưa dứt lời thì bỗng…


“Loảng xoảng!”

Một trận rung động kịch liệt không biết truyền tới từ đâu, thân tàu vốn đang bình yên chợt bị nghiêng hơn mười độ. Thuyền trưởng Mạt Quyền sợ hãi tới mức mặt biến sắc, còn tưởng rằng có va chạm ở đáy tàu. Như vậy thì lành ít dữ nhiều rồi, nhỡ đâu lại gây ra tổn hại cho thân tàu thì e có là thần tiên cũng không thể thoát khỏi khu vực biển ma quỷ này.

Điều may mắn chính là qua báo cáo của các bộ phận thì đáy tàu vẫn còn nguyên vẹn, nhưng rất nhanh lại xảy ra một đợt va chạm khác. Lần rung động này thậm chí còn mạnh hơn lần trước, Lê Sa Hào ở trên mặt biển gió êm sóng lặng lại nghiêng tới mười lăm độ, gần như đã làm Lữ Tôn Việt đang lái thuyền ngã khỏi ghế.

Người đầu tiên phát hiện lý do của cuộc va chạm ở mũi tàu chính là một viên cảnh sát biển. Anh ta cứng họng mà chỉ vào mặt biển nhưng mãi không nói nên lời. Bởi vì va chạm mãnh liệt nên mấy người ở mũi tàu vẫn chưa kịp rút về, chỉ có thể nắm lấy những điểm cố định trên boong thuyền để tránh bị ngã xuống nước.

Vạn Vĩnh Khôn là người thứ hai nhìn thấy rõ nguyên nhân va chạm, anh nhoài người ra boong thuyền, đùi phải kẹp lấy một cái trụ neo to, tay trái kéo chặt tay Thịnh Mập, sau đó nhìn về phía ngón tay của viên cảnh sát biển kia đang chỉ thì không khỏi hít vào một hơi lạnh. Trên mặt biển có ít nhất hai vật thể màu nâu xám đang bơi lội, thỉnh thoảng lại va chạm vào mạn phải của thuyền Lê Sa Hào, lần nào cũng tạo ra chấn động không nhỏ.

Hơn nữa, anh biết rõ loại sinh vật to lớn này, bởi vì anh đã từng nhìn thấy trong điện thoại di động của Trần Thiên Vũ – “cá Cây Khô”, nhưng lúc này chỉ sợ không chỉ có một con mà có ít nhất ba, bốn con. Hình như chúng nó còn ăn ý với nhau, đồng thời va chạm vào thân tàu.

Lại thêm một cuộc chấn động, Vạn Vĩnh Không khó khăn lắm mới đỡ được bộ đàm bị rơi xuống khe của ròng rọc kéo neo, mặc dù máy bị va chạm nhưng may mà không bị hỏng nặng.

“Gọi buồng lái, gọi buồng lái, phát hiện mấy con cá kỳ lạ ở mạn phải tàu đang va chạm vào thân tàu… Nó đang va chạm vào mạn phải của thân tàu…” Vạn Vĩnh Khôn hô khàn cả giọng trong bộ đàm.

Mấy người ở trong buồng lái, kể cả nhân viên lái thuyền đều cho rằng bị va chạm ở đáy thuyền, hơn nữa mọi người đều không thể đứng vững nên không ngờ lần va chạm này lại đến từ mạn thuyền. Nghe thông báo của Vạn Vĩnh Khôn trong bộ đàm, Lý Nhất Đình nhanh chóng đỡ thuyền trưởng Mạt Quyền dậy rồi dùng cả tay và chân leo lên nóc boong tàu. Cũng may mà kính viễn vọng ở nơi này tuy không thể nhìn trực tiếp thấy mạn phải của thân tàu nhưng vẫn có thể nhìn thấy những sống lưng màu nâu xám ở trên mặt biển.

Đây đâu phải là mấy con, mà phải là mấy chục con đấy chứ! Một luồng khí lạnh dường như dâng lên sau lưng hai người. Nhìn mấy chục đôi mắt hung dữ đang nhìn chằm chằm vào Lê Sa Hào qua làn sương mù, thuyền trưởng Mạt Quyền không thể bình tĩnh nổi nữa, ông ta hét về phía buồng lái: “Tăng hết tốc độ về phía trước, tăng hết tốc độ về phía trước!”

Cá Cây Khô ở trong biển rõ ràng vẫn còn tụ lại thành bầy, nếu những con cá đó tụ lại hết và bao vây lấy Lê Sa Hào thì chiếc tàu hàng nặng cả chục nghìn tấn này khó tránh khỏi số kiếp đã định.

Cuộc va chạm vẫn tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng mạnh, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì tám, chín người ở mũi tàu rất có thể sẽ là những người đầu tiên bị rơi xuống biển để nuôi cá. Vạn Vĩnh Khôn vừa báo cáo bằng bộ đàm xong thì bị trượt xuống một bên mạn tàu, bàn tay khỏe mạnh của anh nắm chặt lấy lan can tàu, mà lan can tàu cũng đang bị lực kéo mạnh mẽ làm cho cong vênh.


Một cuộc va chạm mạnh mẽ nữa lại đến, hai viên cảnh sát biển thật sự không kiên trì được nữa, bọn họ bị quán tính đá văng xuống mạn tàu, ngay chỗ đám cá đang rình rập dưới biển. Nếu rơi xuống thì đương nhiên ngay cả xương cốt cũng không còn! Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, bốn cánh tay khỏe mạnh duỗi ra khỏi mạn tàu, nắm chặt lấy cánh tay của bọn họ.

Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập, một người dùng chân quấn lấy cái trụ neo, vào thời khắc sống còn đã giữ chặt được bọn họ đang rơi xuống. Bản lĩnh của hai vị cảnh sát biển này cũng không kém, dù hoảng hốt nhưng vẫn bám lấy lan can ở mũi tàu và bò trở lại boong tàu, cuối cùng cũng đã nhặt lại được cái mạng.

Tình hình vô cùng nguy hiểm! Tuy rằng mấy người ở mũi tàu nằm rạp xuống và nắm chặt lấy tay nhau, nhưng nếu không hành động thì e rằng Lê Sa Hào sẽ bị chìm mất.

Lý Nhất Đình dùng kính viễn vọng nhìn thoáng ra ngoài khơi, ông chợt phát hiện ra hy vọng có thể phá vòng vây.

“Thuyền trưởng, hiện giờ ở mũi tàu và mạn phải thuyền đều là bầy cá, nếu như muốn xông ra thì chỉ có thể rẽ trái, nơi đó chỉ có lác đác vài con, có lẽ sẽ có cơ hội.” Ông tỉnh táo nói.

Thuyền trưởng Mạt Quyền cẩn thận nhìn một vòng rồi ra lệnh.

“Xoay bánh lái sang trái, guồng vào bốn, tăng tốc về hướng Đông!”

Người lái chính là Lữ Tôn Việt quyết đoán chấp hành mệnh lệnh, tuy rằng thân tàu nghiêng sang phải nghiêm trọng nhưng so với chấn động vì bị mấy con cá kỳ quái va chạm thì rõ ràng tốt hơn nhiều. Những người đang hoảng sợ nằm rạp ở mũi tàu có thể thở ra một hơi.

Chỉ thấy chiếc tàu sắt dài hơn một trăm mét khó khăn đánh lái trong bầy cá, xông thẳng về phía bầy cá ít nhất, tốc độ tăng lên cao nhất – 17 hải lý một giờ, đi thẳng tới hướng Đông Bắc của tàu. Ống khói của tàu hàng Lê Sa Hào bốc lên một luồng khói đen dày đặc, cơ khí cũng phát ra âm thanh ầm ầm chói tai. Tuy không thể dọa mấy con cá kỳ quặc đột ngột xuất hiện đó sợ mà chạy mất nhưng vẫn may mắn có thể mở ra được đường thoát thân.

Cuối cùng, cú va chạm đã ngừng lại.

Nhưng thứ chờ đợi bọn họ ở trên con đường biển này sẽ là gì?

Tất cả vẫn là một ẩn số.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận