Đông Phương Thần Thám

Dù là ở quốc gia nào đi nữa, rượu chẳng bao giờ thiếu, nơi uống rượu luôn là nơi nhiều người nhất.

Vài cảnh sát biển tất nhiên có sở thích này, cứ đến chỗ nào là luôn đi tìm một vài quán rượu rồi ngồi xuống, mặc dù chỉ hai chai bia cũng có thể vui vẻ cười đùa, đối với những nơi như vậy, dường như bọn họ có cảm giác phương hướng trời sinh, không hề kém các thủy thủ lão luyện trên Lê Sa Hào một chút nào, thế nên, khi chỉ mới đi về hướng Đông được một lúc thì bọn họ đã tìm được một nơi tốt để nghỉ chân rồi.

Không ngờ nơi này lại có một siêu thị không nhỏ! Nhưng trên bảng hiệu lại không ghi siêu thị mà là quán rượu.

Không ai đọc được chữ trên đó, nhưng có hình vẽ bình rượu rất to, ha ha, chính là thế đấy.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của những người này, Lý Nhất Đình cũng không nhịn được cười tỏ vẻ hiểu ý, nói thật, không phải ông cực kỳ thích uống rượu, nhưng nếu đã đi theo các cảnh sát biển thì cứ đi theo phong cách của bọn họ vậy. Cách trang hoàng của quán rượu như một siêu thị loại nhỏ cộng với một nhà hàng, nơi này còn cung cấp những món ăn liền nóng hổi như mì udon, càng không thể thiếu các món đặc sản của Nhật Bản như sushi, sashimi và nhiều món trộn được bảo quản trong tủ lạnh, nhưng những món trộn đó hơi khác so với trong nước; ủa, trong số các món trộn này có hai thứ khá đặc biệt khiến ánh mắt Lý Nhất Đình bỗng lóe sáng.

“Cho nửa cân cổ vịt cay nhất và nửa cân đậu tương!”

Lý Nhất Đình và một giọng nữ trong trẻo gần như nói ra cùng một lúc.

Ông quay đầu kinh ngạc liếc nhìn cô gái bên cạnh, không biết từ khi nào mà một cô gái trong bộ áo tím váy ngắn, dáng người yểu điệu đã đứng bên cạnh Lý Nhất Đình, dường như cô cũng hơi sửng sốt, hai tròng mắt sáng ngời nhìn về phía Lý Nhất Đình, bốn mắt lập tức nhìn nhau.

Không hiểu sao, Lý Nhất Đình đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, ông chưa bao giờ cảm thấy như thế bao giờ, thật ra, ông không thấy rõ khuôn mặt của quý cô này, sự rung động trong lòng ông chỉ đến từ chính đôi mắt thuần khiết mà trong veo ấy... bởi vì trên mặt cô đang đeo một chiếc khăn che mặt màu trắng. Nhưng chỉ cần quan sát bên mặt thôi cũng biết đây là một cô gái xinh đẹp.

Ông cố gắng bình tĩnh, hơi nở nụ cười một cái, dù không nhìn thấy biểu cảm của cô gái, nhưng qua cặp mắt kia thì dường như ông vẫn thấy được nụ cười, Lý Nhất Đình nghĩ thầm rằng có lẽ chỉ là ảo giác, ông vội vàng dời mắt đi.

Nhân viên phục vụ sau quầy bưng sang hai đĩa giống nhau như đúc, Lý Nhất Đình hơi nghi hoặc, vừa rồi rõ ràng mình nói tiếng Hán, sao người Nhật Bản này vẫn hiểu được? Hai người gần trong gang tấc, không ai đưa tay ra cả, giống như không khí đọng lại vậy, nhân viên phục vụ lại trêu ghẹo mà nhìn hai người đang đứng bất động, không hề thúc giục.

Thời gian trôi qua khoảng nửa phút, Lý Nhất Đình là người đầu tiên định thần lại, vội vàng đưa tay bưng lên một cái đĩa, nghĩ một thoáng lại đưa cho cô gái áo tím bên cạnh.

“Quý cô ưu tiên.” Ông thản nhiên nói.

Cô gái áo tím trừng to đôi mắt vụt sáng khiến Lý Nhất Đình hơi mê muội, hôm nay mình làm sao vậy, bàn tay ông luôn luôn trầm ổn thế mà lại hơi run rẩy.

Trong ánh mắt của cô gái áo tím lại tràn ra ý cười, cô vươn bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng nhận lấy chiếc đĩa, giọng nói trong trẻo lại vang lên: “Cám ơn.”

Lý Nhất Đình nhanh chóng bình tĩnh lại, quay đầu lại né tránh ánh mắt cực nóng kia, vội vàng lấy ví tiền ra thanh toán, sau đó bưng đĩa thức ăn ngon của mình mà chạy trối chết.

Ông chưa bao giờ ngờ tới mình lại có ngày chật vật như vậy.

***

Họ uống rượu sake Nhật Bản chính cống, Lý Nhất Đình chỉ mấy ngụm đã nốc hết bình sứ vào bụng, tuy rằng tên là sake nhưng vẫn có chút cay nồng kỳ quái đốt từ yết hầu xuống dạ dày, một lớp đỏ hồng nhanh chóng nổi lên khuôn mặt lạnh lùng của ông.

Chuyện gì đã xảy ra với mình vậy, trong lòng ông thầm cười khổ.

Khang Thoa hiển nhiên nhận ra ông hơi khác thường, nhưng vì cũng có thần kinh thô nên anh ta không phát hiện ra gì nhiều, dù sao thì chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi, hơn nữa lúc ấy, anh ta đang nói chuyện phiếm với Cù Nghi Huy, căn bản không nhận ra tình huống kỳ lạ ấy, chỉ giơ tay bưng chén rượu lên để chạm với Lý Nhất Đình.

“Đừng một mình uống rượu giải sầu chứ, trưởng phòng.” Cuối cùng cũng đi lên bờ, bước lên vùng đất yên lặng khiến anh ta yên tâm rất nhiều, vị thủ lĩnh chi thứ chín sống trong núi sâu này cũng bắt đầu biết vui đùa rồi.

Lý Nhất Đình lắc lắc bình rượu trong tay, không ngờ lại rỗng, Cù Nghi Huy bên cạnh thấy thế liền nhanh chóng đưa cho ông một bình khác.

“Sao tôi lại cảm thấy quán rượu đang rung thế nhỉ? Lúc ở trên biển, tôi đâu có cảm giác này.” Lý Nhất Đình khéo léo nói sang chuyện khác, đúng như ông nói, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng lẽ mình say?

Cù Nghi Huy khẽ cười nói: “Có lẽ là anh say bến tàu rồi.”

Khang Thoa kinh ngạc nói: “Tôi có nghe nói đến say tàu, nhưng say bến tàu mà cũng có người bị à?” Anh ta cho rằng mình nghe lầm rồi.

“Đương nhiên rồi, không chỉ các anh đâu, vài anh em của tôi cũng thấy đầu óc hơi choáng váng đấy... Ở trên biển lâu rồi, đây là phản ứng sinh lý bình thường, dựa theo cách nói khoa học thì tức là tuyến tùng vẫn chưa kịp thích ứng.” Cù Nghi Huy lại không thể không cho hai “dân thường” này phổ cập khoa học một chút, vài cảnh sát biển ngồi bên cạnh cũng không hẹn mà cùng gật đầu.

Khang Thoa lập tức hiểu ra, thế giới bên ngoài thật kỳ quái, chỉ dựa vào chút tri thức của mình, xem ra không dễ sinh sống cho lắm.

Anh ta bưng chén rượu lên, cao giọng nói: “Các anh em, tôi kính mọi người một ly, vì giao tình sinh tử lần này!” Nói đến mới biết, dù sao anh ta cũng là người hào sảng, từ khi gia nhập đoàn đội Bắc Đình, dường như anh ta trở nên hoạt bát hơn, không còn là thủ lĩnh chi thứ chín quá nghiêm túc như trước kia nữa.

Lý Nhất Đình buồn cười mà liếc mắt nhìn anh ta, nâng chén uống một hơi cạn sạch, không ngờ hôm nay, thủ lĩnh chi thứ chín lại giúp mình giải vây; bỗng nhiên, ông liếc khóe mắt nhìn xa xa, cô gái áo tím ấy đã biến mất lâu rồi.

Cuối cùng ông cũng hoàn toàn yên lòng, nhưng một cảm giác mất mát kỳ lạ lại nhanh chóng dâng lên.

Hòn đảo này tuy rằng không lớn, nhưng xác suất hai người xa lạ gặp lại nhau chỉ sợ vẫn rất nhỏ.

***

Bọn họ ngồi trong quán rượu suốt một buổi chiều. Những người rảnh rỗi như họ quả thật không biết nên đi nơi nào, ánh mặt trời ở Bắc Bán cầu thực sự nóng rát, mặc dù là ở vĩ độ không thấp này, nhiệt độ bắn trực tiếp vẫn khiến rất nhiều người không muốn ra ngoài trời.

Cho nên khi đoàn người hơi say khướt rời khỏi quán rượu thì đã là chạng vạng rồi.

Lý Nhất Đình có ánh mắt rất sắc bén, vừa mới ra cửa đã phát hiện hình như hơn thứ gì đó màu đỏ trên cửa sổ bên cạnh, nó rất chói mắt dưới ánh mặt trời, bị vắt trên lan can cửa sổ tầng thứ hai, theo làn gió mát trên đảo khẽ thoảng qua, trong lòng ông run lên, một cảm giác tò mò kỳ quái khiến ông không tự chủ được mà đi về phía cửa sổ, đưa tay gỡ xuống vật trang sức nhỏ ấy.

Không ngờ lại là một chiếc túi thơm nhỏ, tay nghề cực kỳ tinh xảo, không cần đoán cũng biết đây là trang sức của các cô gái, dưới đáy túi thơm còn có một bó tua cờ màu vàng xinh đẹp, thảo nào lại lay động ở trong gió.

Ông tập trung nhìn kĩ, ở giữa túi thơm còn có một chữ Hán quen thuộc: Ngọc.

Bỗng nhiên, trong lòng ông căng thẳng, người vốn lão luyện thành thục này lại hơi chột dạ mà nhìn xung quanh một cái, may mà mấy người đàn ông say rượu kia vẫn còn loạng choạng đi đằng trước, hoàn toàn không để ý tới Lý Nhất Đình bị tụt lại phía sau.

Vì thế, ông lấy tốc độ sét đánh để giấu túi thơm vào trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui