Tuy Lý Nhất Đình cũng uống rượu nhưng ông không hề say, ông chính là loại người càng uống càng tỉnh táo.
Đây là một năng lực bình thường nhưng cũng thần kỳ, phải có năng lực tự khống chế rất cao mới có thể làm được, mà Lý Nhất Đình lại đúng là kiểu người này. Tất nhiên là ông sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng cái túi thơm này vô tình bị rơi ở đây, cũng không dễ tin rằng cái túi thơm bị vắt ở đây chính là để mình nhặt được.
Hay đây là phong tục của đảo Puruin nhỉ, ông nghĩ.
Lý Nhất Đình quan sát khu vực xung quanh quán rượu, quả thật rất khó để xác định rằng cô gái ấy đi ra từ cửa nào. Lúc này, túi thơm trong ngực bắt đầu tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, phảng phất lướt qua mũi khiến cả người ông cảm thấy thoải mái, vì vậy, ông hít sâu một hơi, mùi rượu cũng gần như tan hết không còn.
Ông đội cái mũ nỉ đen lên, trên khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó đi tới con hẻm nhỏ bên trái. Sau khi đi qua hai con hẻm nhỏ thì một hành lang hoa hiếm thấy hiện ra trước mắt ông, hai bên có không ít các loài thực vật hiếm có, thậm chí còn có vài đóa hoa nhỏ màu tím nhạt như những con bướm nhỏ đậu trên cành cây mảnh khảnh mang theo gai góc; Lý Nhất Đình nổi hứng hái xuống một đóa và đặt trong lòng bàn tay, đóa hoa này thực sự quá nhỏ so với lòng bàn tay to lớn của ông, ông cúi đầu ngửi thử nhưng sao một chút hương thơm cũng không có vậy?
Đúng vậy, không có bất kỳ một hương thơm nào cả, ông hơi cau mày, vứt đóa hoa nhỏ màu tím xuống đất, có lẽ đây là mảnh đất đầu tiên ông thấy trên đảo, dường như có thể ngửi thấy mùi bùn đất quen thuộc. Cả hòn đảo này gần như được bao phủ bởi cát san hô hoặc cát sỏi vỡ vụn, đống đất này có lẽ được mang từ đất liền tới để trồng các loại thực vật thông thường, tất cả mọi người đều biết loại thực vật duy nhất có thể sinh trưởng trên cát san hô chính là cây thông đuôi ngựa thấp bé và các loại thực vật chống gió, ngay cả cỏ dại thông thường cũng khó mà sinh trưởng được.
Đi dọc theo hành lang để tiến về phía trước, ông mới phát hiện ra hành lang hoa này dài vô cùng, gần như tự tạo thành một con đường mòn riêng, hơn nữa, con đường này còn có nhiều chỗ ngoặt, may mà nó không phải mê cung, ít nhất cũng không thiết kế nhiều ngõ cụt. Ông nhanh chóng bước vài bước cuối cùng thì nghe được tiếng sóng biển vỗ lên bờ.
Thì ra hành lang này trực tiếp dẫn tới cạnh bờ biển! Trước mắt ông bây giờ là mặt biển êm ả và một cầu tàu cổ điển. Cầu tàu hoàn toàn được làm bằng gỗ, nếu không tính tới cọc gỗ thô to cắm ở chỗ nước cạn thì cũng cao hơn mặt nước biển hai, ba mét, mặt cầu được lót bằng những tấm gỗ bằng phẳng, xuyên qua những khe hở nhỏ có thể nhìn thấy sóng biển dập dờn mang theo bọt nước trắng xóa; hai bên cầu tàu có tay vịn bóng loáng cao bằng nửa người, thậm chí còn phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, xem ra chất liệu rất tốt, hẳn là được chế tạo từ loại gỗ chuyên dùng để đóng thuyền đi biển. Ông đặt tay lên tay vịn, thoáng suy nghĩ một chút, sau đó lập tức quyết đoán tiếp tục đi về phía trước.
Mặt cầu phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ nhưng hòa với tiếng nước dưới chân cầu và tiếng gió biển thổi qua cầu lại có vẻ rất hài hòa.
Cầu tàu dài ít nhất phải mấy nghìn mét, nhưng Lý Nhất Đình đang có tâm tình tốt, quyết định phải đi tới cùng.
***
Sau khoảng nửa tiếng đến bốn mươi lăm phút.
Trên cầu tàu ngoại trừ Lý Nhất Đình đang yên lặng bước đi thì ngay cả một bóng người cũng không có.
Không đúng, trên tay vịn bên trái cầu tàu phía trước ông có một bóng dáng màu tím kỳ lạ, có vẻ cực kỳ nổi bật giữa màu xanh lam của biển và màu vàng sẫm của cầu tàu.
Lý Nhất Đình khẽ mỉm cười, bóng dáng xinh đẹp quen thuộc ấy có lẽ chính là mục tiêu ông đang tìm kiếm.
Ông không tiếp tục đi nhanh nữa mà là chậm rãi bước tới.
Xem ra cô gái mặc áo tím này đã đứng đây một lúc lâu, làn da cô trắng nõn chứ không hề ngăm đen như những người sống trên biển nhiều năm, lúc này rõ ràng đã nghe được tiếng bước chân nặng nề nhưng lại không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục im lặng nhìn mặt biển xa xăm, mái tóc mềm như lụa của cô bị gió biển thổi tán loạn lại có vẻ phiêu dật lạ thường, vượt xa hẳn cái đẹp của thiên nhiên.
Mãi tới khi người đàn ông cao lớn tuấn tú lúc nào cũng đội mũ đen dừng bước, cũng giống như cô mà vịn tay lên thành cầu, yên lặng ngắm nhìn vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng.
Mọi thứ yên tĩnh một cách lạ thường, dường như hai người đều không muốn phá khung cảnh yên bình này.
Một lát sau...
Cô gái mặc áo tím kia cất giọng nói trong trẻo phá vỡ không khí yên tĩnh này: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Ừm... Thật ra tôi có một vấn đề muốn hỏi.” Lý Nhất Đình khẽ nói: “Tôi vốn dĩ còn thấy hơi ngạc nhiên, rốt cuộc vì sao cô lại cố ý dẫn tôi tới đây?”
Cô gái mặc áo tím nở nụ cười, giống như vừa nghĩ tới chuyện gì đó thú vị vậy, một lát sau mới nói: “Hình như là anh theo tôi tới đây mà, sao lại là tôi cố ý dẫn anh chứ? Bình thường, anh cũng dùng lý do này để tiếp cận con gái à?”
Lý Nhất Đình thoáng ngại ngùng sờ mũi, lần đầu tiên ông gặp được một cô gái thẳng thắn như thế, cho dù đã từng vào Nam ra Bắc nhưng vẫn không biết nên làm thế nào.
“Tên tôi là Ngọc Nhi.” Cô gái mặc áo tím nhẹ nhàng quay đầu lại, không tiếp tục trêu chọc ông nữa, đôi mắt long lanh lướt nhanh qua khuôn mặt ửng hồng của ông.
Lý Nhất Đình gật đầu, cái tên này cũng không ngoài ý muốn, trên túi thơm có thêu nó.
“Tôi nhìn thấy rồi, có lẽ vật này là của cô.” Ông lấy thứ tinh xảo màu đỏ có dây tua rua màu vàng kim ra trả lại cho chủ cũ tên là “Ngọc Nhi” này.
Nhưng cô gái áo tím không nhận lại mà cười nói: “Nếu anh thích thì cứ giữ lại đi.” Ở khoảng cách gần thế này, giọng nói của cô lại càng trong trẻo dễ nghe hơn.
Lý Nhất Đình không biết nên làm thế nào, chỉ có thể siết chặt túi thơm trong tay như để che giấu, sau đó vịn hai tay lên lan can. Nói thật, cả ông và Trần Thiên Vũ đều không có biện pháp đối phó với phụ nữ.
“Anh thật thú vị.” Ngọc Nhi nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán: “Tôi đã rời khỏi quán rượu từ lâu, sao anh có thể tìm được tới đây vậy? Hay là anh có mắt ưng nhỉ.” Nói xong cô cũng che miệng cười.
Lý Nhất Đình cười khổ: “Mắt ưng thì tôi không có, có điều, tôi lại có một người bạn mũi thính như mũi chó, anh ấy phát minh ra một tuyệt kỹ theo dõi, trùng hợp là tôi đã học được mà thôi.” Lời vừa rồi của ông cũng là thật, vừa rồi, ông đã phải dựa vào tuyệt kỹ bám đuôi “Rắn trườn ngàn dặm” của Trần Thiên Vũ mới có thể tìm tới nơi này, trên người cô gái này có mùi hương rất đặc biệt, nhưng ông không thể không biết ngại mà nói ra miệng.
Cũng may mà Ngọc Nhi không tiếp tục hỏi nữa mà chuyển đề tài: “Quả nhiên các anh không phải người bình thường, nghĩa là các anh lên đảo là có mục đích khác sao?”
Lý Nhất Đình thầm giật mình, nhưng miệng thì lại hỏi ngược lại: “Sao cô biết được?” Chỉ mới gặp nhau có một lần thôi, không lẽ mình đã lộ ra sơ hở gì sao, hay từ lúc lên đảo đã bị người khác theo dõi rồi? Không lẽ Ngọc Nhi chính là nhân viên quản lý cấp cao của đảo Puruin mà thuyền trưởng Mạt Quyền nói tới?
Ngọc Nhi thấy vẻ mặt quái lạ của ông liền bật cười.
“Đừng lo lắng, tôi chỉ nói bâng quơ thế thôi.” Cô nói tiếp: “Anh nói đúng, là tôi cố ý câu dẫn anh tới đây, nhưng nếu anh không có bản lĩnh thì cũng sẽ không tới được đây.” Trong mắt cô hiện lên vẻ đắc ý.
“Câu dẫn sao?” Lý Nhất Đình sửng sốt, bị nghẹn bởi lời nói quá thẳng thừng của cô, nhưng ông lại thấy vui vẻ, cô gái thẳng thắn này đúng là lần đầu tiên ông gặp được.
Không biết vì sao, ông lại trở nên thoải mái hơn, còn vui vẻ cất lại túi thơm vào ngực.
“Nếu đã vậy thì tôi sẽ giữ nó lại làm kỷ niệm.”
Ngọc Nhi gật đầu, khẽ cười nói: “Tùy anh, đừng ném nó là được.”
“Tất nhiên là không rồi.” Lý Nhất Đình sờ khuôn mặt mình lúc nãy còn cứng đờ, bây giờ đã giãn ra, tự nhiên hơn nhiều: “Vậy cô tìm tôi có chuyện gì à?”
Không nghĩ tới Ngọc Nhi vẫn lắc đầu, lông mi nhấp nháy.
“Anh nghĩ quá nhiều rồi, không phải tôi tìm anh, mà là người khác muốn tìm anh.”