Lý Nhất Đình vốn định đi dạo thỏa thích ở “phố người Hoa” này một lần. Nói thật, đối với đám “người một nhà” đang lưu lạc tới một hòn đảo biệt lập cách xa Trung Quốc ấy, sự tò mò của ông không kém gì lòng nghi hoặc. Ví dụ như, rốt cuộc những người Trung Quốc ở đảo Quan Cẩm này đang kinh doanh thứ gì, kinh doanh như thế nào và dựa vào sản nghiệp gì để có chỗ đặt chân ở đây, cuộc sống của bọn họ có giàu không? Đó đều là những thứ đáng để thăm dò và tìm hiểu. Nhưng sau khi tới đảo Puruin, gần như điện thoại di động đã trở nên vô dụng (nơi này không có tín hiệu, dù có dùng tín hiệu quốc tế cũng không làm gì được). Dù sao cũng là ngày đầu tiên lên đảo, có lẽ Lý Nhất Đình phải gặp gỡ những thành viên khác của Bắc Đình để trao đổi tin tức mới được, làm vậy sẽ dễ ứng phó khi đột ngột xảy ra tình huống nào đó. Thậm chí, ông còn nghĩ một cách tinh quái rằng có phải những người khác cũng gặp được điều gì bất ngờ thú vị?
Ông chậm rãi đi xuống tầng rồi định đi về phía cuối con đường gập ghềnh kia. Bây giờ, nơi duy nhất mà ông có ấn tượng chính là địa điểm này, chí ít có thể chắc chắn sẽ trở lại được điểm xuất phát là đảo Puruin. Khi tách ra để hành động, Bắc Đình đã hẹn trước với nhau rằng sẽ gặp lại ở phía Đông đảo, có lẽ sẽ không lạc đường.
Nhưng ông vẫn nghĩ quá đơn giản, vừa rồi lúc đi theo Ngọc Nhi vào, trên vọng gác rõ ràng không có lấy một bóng người, nhưng bây giờ hình như đã có người đứng ở đó từ lâu, còn mặc đồng phục phẳng phiu, vẻ mặt lạnh lùng, không biết có phải đang nhìn ông hay không. Lúc đầu, ông không để ý mà vẫn cứ đi đằng trước, mình là người hiền lành, vô hại, không đến nỗi vọng gác sẽ không cho đi qua chứ.
Trên thực tế, khi ông còn chưa tới gần giao lộ gần vọng gác thì người kia đã chủ động tiến lên và mở miệng nói: “Mời quý khách dừng bước.”
Khi đến gần quan sát, Lý Nhất Đình mới phát hiện người này không chỉ mặc bộ đồng phục bảo vệ vô cùng tiêu chuẩn mà trên áo còn có mã số 03187, đúng là không ngờ, phố người Hoa trông thì có vẻ lộn xộn nhưng các chế độ bảo vệ lại rất hoàn thiện, rõ ràng là do nể mặt Ngọc Nhi nên mới không có ai hỏi đến.
Ông cũng khách sáo trả lời: “Chào anh, xin hỏi, anh đang bảo tôi à? Ừm, anh có chuyện gì không?” Ông thấy người bảo vệ này vẫy tay, rõ ràng đang ra hiệu ông đứng lại.
Bảo vệ lạnh lùng liếc mắt nhìn ông một lượt, ánh mắt ấy mang lại cảm giác giống như đang nhìn kĩ một tên tội phạm bị tình nghi vậy, làm Lý Nhất Đình có hơi không thoải mái, nhưng ông tạm thời chưa nổi giận.
“Cấp trên có giao phó, mong quý khách ở tạm đảo Quan Cẩm, chờ sau khi nhiệm vụ kết thúc mới được rời đi.” Tuy gọi ông là quý khách nhưng giọng điệu của tên bảo vệ này lại không hề khách sáo chút nào.
“Đảo Quan Cẩm?” Lý Nhất Đình hơi sửng sốt, ông chỉ biết là đảo Puruin, không ngờ đây lại là một hòn đảo khác: “Vô cùng xin lỗi, tôi không thuộc hòn đảo này cho lắm, tôi nghĩ mình vẫn nên trở lại đảo Puruin thì tiện hơn.”
Tên bảo vệ trước mặt vẫn lạnh tanh: “Theo quy định của chúng tôi, muốn rời khỏi đảo Quan Cẩm phải có giấy thông hành của cấp trên, không biết anh có không?”
Lý Nhất Đình hơi nổi nóng, gã có ý gì chứ? Chẳng lẽ bọn họ còn hạn chế tự do cá nhân một cách trắng trợn như thế cơ à.
“Xin lỗi, tôi không có giấy thông hành gì cả, nhưng tôi vẫn không muốn ở lại đảo Quan Cẩm của các anh.” Giọng điệu của ông không kiềm chế được mà trở nên lạnh lùng.
“Tôi chỉ làm theo quy tắc, mong anh hãy phối hợp với công việc của tôi.” Tên bảo vệ kia không hề có ý lùi bước.
Lý Nhất Đình lập tức nổi giận, nói thẳng: “Thế à? Lẽ nào đảo Quan Cẩm các anh còn định ép tôi ở lại đây chắc, nhưng tính khí của tôi không tốt lắm đâu, thật ra, tôi cũng muốn xem các anh có bản lĩnh để ngăn cản tôi hay không.” Ông đột nhiên có một ý định kỳ quái.
Một người vốn luôn trầm ổn là ông quyết định mạnh mẽ phá ải.
***
Nói cũng vừa khéo, một chiếc xe Benz bốn chỗ cao cấp chạy băng băng qua trạm gác, vừa hay nhìn thấy hai người đang tranh chấp ở đó. Thấy tình hình này của hai người thì hình như sắp đánh nhau rồi. Một người trẻ tuổi khoảng hai bảy, hai tám tuổi ngồi ở dãy ghế sau hơi nhíu mày rồi nói với một người trẻ tuổi hơn đang ngồi ở ghế lái phụ một câu, người này hình như là trợ lý của người trẻ tuổi kia, bèn mở cửa xuống xe.
“Các anh đang làm gì vậy?” Người trợ lý này lớn tiếng quát: “Không biết nơi này là trạm gác à, ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì nữa?” Người trợ lý vừa rồi còn ngoan ngoãn, giờ bỗng nổi giận, khí thế có thể trấn áp người khác.
Tên bảo vệ kia quay đầu lại nhìn thấy người ngồi trong chiếc xe sang, phút chốc sắc mặt gã đã dịu xuống: “Thiếu gia Minh đến rồi ạ. Xin lỗi ngài, xin lỗi ngài, có người không hiểu quy tắc. Không sao đâu ạ, tôi sẽ xử lý xong ngay.”
Gã phất tay ra hiệu Lý Nhất Đình giữ im lặng rồi đưa tay phải đẩy ông sang một bên, đẩy thanh chắn ở vọng gác sang một bên để nhường đường cho vị thiếu gia Minh này.
Lý Nhất Đình nhìn vị thiếu gia đang ngồi trên xe, ông sẽ không bỏ qua cơ hội nghìn năm có một này, bèn nhanh chóng ngăn cánh tay của bảo vệ lại rồi tiến lên, lớn giọng nói: “Đến đúng lúc lắm, tôi đang muốn tìm người phân xử đây.”
Người trợ lý trẻ tuổi nhíu mày, trầm giọng lại mà nói: “Đừng có mà hô lớn hô nhỏ ở đây, có biết người đến là ai không? Dám gây sự ở đảo Quan Cẩm, lại còn ngang nhiên chặn xe của thiếu gia Minh nữa chứ, có phải anh đã chán sống rồi không.”
Kỳ lạ là Lý Nhất Đình hôm nay lại không hề bình tĩnh chút nào: “Dù là thiếu gia Minh hay thiếu gia Ám chó má gì đi nữa, ông đây đều không cần biết. Hôm nay ai mà ngăn tôi ra ngoài thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Người trợ lý còn chưa nói gì thì người trẻ tuổi ngồi trên xe đã quay cửa kính xe xuống, nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Quân Tử, có chuyện gì thế? Sao vẫn chưa tránh ra?” Rõ ràng là anh ta cũng sắp nổi nóng rồi.
Người trợ lý tên Quân Tử vội vàng chạy về, vô cùng khiêm tốn cúi người, nhỏ giọng nói với người trẻ tuổi kia: “Thiếu gia Minh, có người định xông qua ải, có vẻ như là một kẻ khó chơi…”
Thiếu gia Minh nổi giận, nói: “Đồ rác rưởi, là người mà cũng thấy khó chơi thì còn cần cậu làm gì nữa? Còn không mau đuổi ông ta đi?”
Trợ lý Quân Tử cuống quít gật đầu, nói: “Vâng, vâng, thiếu gia yên tâm, tôi lập tức dẹp ông ta ngay.” Anh ta hùng hổ chạy về, chỉ vào mũi tên bảo vệ mà mắng: “Đồ rác rưởi, lập tức xử lý tên này ngay!” Đúng là cao hơn một cấp thì có thể đè đầu người ta mà, tên bảo vệ đâu dám lên tiếng, chỉ có thể vui vẻ nhận lệnh.
Lý Nhất Đình lạnh lùng nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của những người này, đúng là ông muốn xem bọn họ định xử lý mình như thế nào. Ông nhanh chóng nhìn thấy gã bảo vệ trạm gác rút một cây dùi cui ở bên hông ra, hoặc có lẽ là đèn pin rồi đi thẳng về phía ông, trong mắt lộ vẻ hung dữ.
Ông không dám khinh thường, dù sao thì đây vẫn là địa bàn của người khác, tạm thời lại chưa mò ra tin tức về những người này. Nếu chỉ là đánh nhau bình thường thì đương nhiên ông chẳng để vào mắt, nhưng khi cân nhắc lại thì thấy không ổn lắm.
Tên bảo vệ kia lúc này lại không nói gì, thậm chí cũng chẳng có ý định hù dọa, cứ thế lao thẳng tới mà đập một cái vào ngực Lý Nhất Đình. Nhìn đòn tấn công này, Lý Nhất Đình biết thứ kia chắc chắn là đèn pin, thế nên ông không hề hoảng sợ, đến khi gậy sắp đập trúng ngực, ông mới hơi nghiêng người, tay trái nhanh như chớp mà dùng sức bắt lấy mạch môn của tên bảo vệ. Tên bảo vệ gào lên thảm thiết, cánh tay lập tức cứ như bị bẻ gãy, không chỉ làm rơi đèn pin xuống đất mà bắp chân còn đau nhức không thôi, nhân lúc gã chưa kịp chuẩn bị, Lý Nhất Đình nhanh chóng thúc mạnh đầu gối lên, tên xui xẻo này cứ thế mà ôm bắp chân nhảy ra sau mấy bước, đau đến mức muốn chết cũng không được.
Trợ lý Quân Tử hiển nhiên không nhìn thấy Lý Nhất Đình đã ra tay thế nào, chỉ biết là kẻ được gọi là thần giữ cửa của đội bảo vệ chưa ra tay đã thua cuộc. Mặt anh ta run rẩy, không ngờ lại là một kẻ khó chơi đến thế. Nhưng thiếu gia vẫn đang nhìn mình chằm chằm, anh ta chỉ có thể bất chấp mọi thứ mà xông lên, dù sao thì mình cũng đã từng luyện võ, thế nhưng vẫn chẳng thể lọt vào mắt Lý Nhất Đình. Ông chỉ dùng một chiêu vật lộn bình thường đã thoải mái đánh anh ta sấp mặt xuống đất rồi, cuối cùng còn đạp lên mông anh ta một cái giống như một trò đùa vậy. Trợ lý Quân Tử lập tức nằm úp xuống như chó gặm đất vậy, còn Lý Nhất Đình thì nhẹ nhàng phủi tay, thậm chí còn chưa đổ lấy một giọt mồ hôi.
Xem ra cấp dưới của thiếu gia Minh chỉ là đám oắt con vô dụng mà thôi.
May mà Lý Nhất Đình còn nương tay, trên thực tế, ông đã khống chế toàn bộ tiết tấu vì không muốn ra tay quá nặng. Đương nhiên mục đích của ông chỉ là khiến cho cái nơi trông có vẻ như quản lý lỏng lẻo nhưng thực chất lại rất nghiêm mật này phải lộ ra thực lực chân chính mà thôi, nếu gây to chuyện quá thì cũng không thích hợp.
Đúng như dự đoán, lại có một người ra khỏi chiếc xe sang kia, nhưng lại là tài xế lái xe. So với trợ lý Quân Tử thì người này thô bạo hơn nhiều, đầu cạo trọc lốc, cao lớn, làn da màu đồng, mặt rỗ, bắp thịt trên người trông như sắp làm rách toác cái áo thun mỏng manh vậy.
Nhưng điều ngoài ý muốn là, sau khi người này xuống xe lại không hung dữ xông lên mà lại vô cùng khách sáo, ôm quyền nói: “Võ nghệ của người anh em này thật giỏi quá, nếu anh không chê thì thiếu gia Minh chúng tôi có lời mời.” Xem ra dù không so chiêu, người kia cũng biết võ nghệ của Lý Nhất Đình thế nào.
Lý Nhất Đình buồn bực không hề cử động mà lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, tôi không quen thiếu gia Minh nào hết, tôi chỉ muốn về đảo Puruin mà thôi, mong thiếu gia Minh tạo điều kiện.”
“Không thành vấn đề, thật ra thì chúng tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là thiếu gia Minh cần người tài, với võ nghệ của người anh em thì nhất định có thể được trọng dụng. Tới lúc đó thì mọi người cùng nhau phát tài, thế nào?” Người này vô cùng khách sáo, căn bản không giống diễn xuất của một người đàn ông thô kệch.
Hôm nay, Lý Nhất Đình đã nghe mấy chữ “cần người tài” lần thứ hai rồi, đáy lòng thầm bật cười, đồng thời cũng hơi ngạc nhiên, rõ ràng là không thể khinh thường người này được. Ông suy nghĩ một lát mới giả vờ bị dao động, nói: “Tôi mới đến đây nên không rõ những chuyện ở trên đảo, sợ là không giúp được gì. Thiếu gia Minh cất nhắc như vậy, chỉ sợ nếu nhận thì ngại…”
Người tài xế này nghe thấy giọng điệu của ông rõ ràng đã dịu hơn nhiều thì không khỏi cười khẽ: “Có đảm nhiệm được hay không thì anh cứ gặp thiếu gia của chúng tôi rồi bàn bạc cũng không có gì đáng ngại chứ?”
“Được.” Lý Nhất Đình giả vờ không có vấn đề gì rồi đi theo tài xế tới gần chiếc xe bốn chỗ kia.
Người trẻ tuổi ở trên xe đánh giá ông một lúc, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ: “Anh vừa mới lên đảo à?”
Lý Nhất Đình gật đầu: “Đúng thế, tôi vừa mới tới quý đảo, mong được chỉ bảo nhiều hơn.”
“Tôi thấy anh thật sự có tài, nên không dám chỉ bảo gì anh, tôi cũng không phải người Nhật đâu. Chúng ta cứ nói thẳng đi, không phải đề phòng gì cho thoải mái, anh có đồng ý làm việc cho Kha Minh tôi hay không? Đương nhiên là anh sẽ không thiếu chỗ tốt gì đâu…” Người trẻ tuổi tự xưng là Kha Minh này trông vô cùng hào phóng: “Thế nào? Anh suy nghĩ thử xem.”
“Ừm… Xin hỏi là rốt cuộc tôi sẽ phải làm chuyện gì?” Lý Nhất Đình hơi do dự.
Người trẻ tuổi cười phá lên, cười vô cùng rạng rỡ: “Muốn làm gì cũng được, dù sao sẽ kiếm được cả bó tiền.”
Người tài xế vừa rồi thấy vậy bèn giải thích: “Thật ra chỉ là làm việc vận chuyển, hiện giờ thiếu gia Minh chỉ thiếu người giúp đỡ mà thôi, anh đừng quá lo lắng.” Trông dáng vẻ anh ta có vẻ rất tán thưởng Lý Nhất Đình, cố gắng hết sức xóa bỏ sự lo lắng của ông.
Trong lòng Lý Nhất Đình cũng thầm vui mừng, đúng là mèo mù vớ cá rán mà, không thể không bội phục sự “can đảm” của thiếu gia Kha Minh này, hoặc là vì không hề sợ hãi nên mới có dáng vẻ hào phóng bố thí như thế?
Một hồi lâu sau mà ông vẫn không hé răng, vị thiếu gia Minh này còn tưởng ông không muốn, trong lòng hơi có cảm giác thất bại.
“Anh có biết tôi là ai không?” Thiếu gia Minh không nhịn được nói.
Lý Nhất Đình mờ mịt lắc đầu, ông thật sự không biết, hoàn toàn không phải giả vờ.
Thiếu gia Minh ra phá ra cười, nói với vẻ khá đắc ý: “Thế thì nói cho anh biết, đảo chủ Quan Cẩm chính là cha của tôi, hiểu chưa… Làm cho tôi mà anh có thể bị thiệt sao?”
“Đảo chủ Quan Cẩm?” Trong lòng Lý Nhất Đình thấy hơi kỳ lạ, bây giờ là xã hội hiện đại, lẽ nào còn có danh xưng như đảo chủ hay sao? Đương nhiên là ông không nói điều này ra, nhưng dựa theo kiến thức thông thường, đảo chủ khẳng định là nhân vật hàng đầu của đảo Quan Cẩm rồi.
Lý Nhất Đình không ngờ có thể tiếp xúc với nhân vật cấp cao của đảo nhanh như vậy nên khá mừng rỡ, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra do dự: “Thiếu gia Minh có điều không biết rồi, vừa rồi, tôi đã nhận lời mời của tổng giám đốc, ý của tổng giám đốc là muốn tôi đi theo Ngọc Nhi làm việc.”
Trên mặt thiếu gia Minh cũng lộ ra sự kinh ngạc, dường như không thể tưởng tượng được.
“Ngọc Nhi? Lúc nào thì em ấy cần người khác làm cho mình…” Hiếm khi thấy anh ta suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên lại bật cười: “Chắc anh nhầm rồi, Ngọc Nhi là em gái tôi, từ trước tới nay vốn không làm chuyện gì đứng đắn cả… Con bé sẽ không đùa giỡn anh đấy chứ.” Anh ta quay đầu nhìn tài xế: “Nghiêm Hoa, anh có nghe nói con bé đang chiêu mộ người không?”
Người tài xế tên là Nghiêm Hoa này rõ ràng cũng thấy buồn bực: “Từ trước tới giờ, tôi chưa từng nghe nói.”
“Thế thì đúng rồi.” Thiếu gia Minh vui mừng, cười hớn hở nói: “Nhưng thế cũng được, anh làm việc cho em gái tôi cũng không khác gì làm việc cho tôi cả. Xem như chúng ta rất có duyên… Lên xe đi, tôi thấy anh không quen thuộc chỗ này, hôm nay tôi rất vui, không bằng dẫn anh đi hóng gió quanh đảo Quan Cẩm nhé.”
Tài xế Phạm Nghiêm Hoa có hơi do dự: “Thiếu gia Minh, làm vậy có thích hợp không? Không phải đảo chủ từng nói…”
Thiếu gia Minh không nhịn được ngắt lời anh ta, bĩu môi rồi nói: “Lo cái gì, chẳng lẽ còn thiếu chút chuyện ấy à? Tôi giúp ông ấy tìm được cao thủ như vậy, không chừng ông già còn vui mừng đến mức lệch miệng nữa đấy. Đừng rề rà nữa, lái xe đi.”
Lý Nhất Đình thấy thế thì vội nói: “Nếu thiếu gia Minh có việc thì lần sau tôi làm phiền vậy.”
Không ngờ người trẻ tuổi hấp tấp này lại chủ động mở cửa xe, không cho phép ông cãi lại mà nói: “Tôi nói lên xe thì lên xe đi, phí lời làm gì? Tôi thích người có bản lĩnh… Nào nào nào, cùng ngồi đây với tôi đi, chúng ta cùng trò chuyện vui vẻ.”
“Thế cũng được.” Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, nếu từ chối nữa thì đã quá làm ra vẻ rồi, nghe người trẻ tuổi kia nói vậy, ông liền phóng khoáng mà bước lên chiếc xe sang này. Lúc này, tài xế cũng không lên tiếng nữa mà quay đầu xe lại, đi sâu vào trong đảo Quan Cẩm.