Ýđịnh moi thông tin từ miệng Ngọc Nhi thất bại, cô gái này khiến Lý Nhất Đình không biết nên khóc hay nên cười nữa: bảo cô thông minh thì thà bảo là cô tùy hứng, hơn nữa còn tỏ ra là người đường đường chính chính không làm chuyện đen tối, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Dựa theo phán đoán ban đầu của Lý Nhất Đình thì có lẽ cô vốn không biết gì về nghiệp vụ của đảo Quan Cẩm, còn không thì đúng là đảo Quan Cẩm thật sự không tham gia vào sản nghiệp đen của đảo Rồng Ác, nên trông cô mới hoàn toàn tự tin như vậy, nhưng Lý Nhất Đình lại cảm thấy cực kỳ vô lý, không lẽ là do Ngọc Nhi quá ngây thơ nên vẫn luôn bị người ta giấu giếm sao? Nhưng lại không thể nói cô quá ngây thơ được, cô gái này trông rất khôn khéo, hiển nhiên đừng mong cô tin tưởng mấy lý do bình thường, khó lừa gạt cô hơn cậu thiếu gia Minh hấp tấp, đầy chí khí kia nhiều.
Câu “tiêu diệt” đảo Quan Cẩm mà Lý Nhất Đình nói ra vốn chỉ là nói linh tinh thôi, có lẽ Ngọc Nhi thật sự coi đây chỉ là lời nói đùa, nhưng cái ông muốn lại chính là hiệu quả vừa thật vừa giả này. Nhưng thái độ điềm nhiên như không của Ngọc Nhi đối với lý do ấy vẫn khiến ông nửa tin nửa ngờ, nếu đảo Quan Cẩm không phạm pháp thì làm sao có thể sinh tồn được ở một nơi hoang vu thế này chứ, về tình về lý đều không hề hợp logic.
Lý Nhất Đình cực kỳ nhức đầu khi đối diện với con gái, ông chưa bao giờ nhìn thấu tâm tư của Ngọc Nhi cả; sau khi uống trà trở về, ông bắt đầu âm thầm tính toán tìm cơ hội gặp mặt nhóm Bắc Đình, có một số chuyện mơ hồ khó phân biệt được thật giả, nếu còn tiếp tục như vậy thì chỉ có thể uổng công vô ích thôi.
Vừa khéo, việc xấu của thiếu gia Minh tới rồi.
Lý Nhất Đình vốn cho rằng thiếu gia Minh lựa chọn kiểu người như mình là để làm những nhiệm vụ đặc biệt, không ngờ lại chỉ là để đến đảo Puruin mua sắm hằng ngày, nghe nói nhiệm vụ lần này là mua lương thực và trợ cấp vật dụng hằng ngày, bọn họ vẫn lái chiếc xe việt dã Land Rover của thiếu gia Minh qua quốc lộ dưới nước lên đảo Puruin, nhưng tới khi quay về thì phía sau lại có thêm một chiếc xe việt dã bình thường khác và mười mấy chiếc xe tải lớn, như một con rồng khổng lồ lao tới đầu kia cầu tàu của đảo Puruin.
Dọc đường đi, mọi người luôn cười nói vui vẻ nên không khí không quá tẻ nhạt, nhưng Lý Nhất Đình vẫn không dám tùy tiện tiết lộ ý định thật sự của mình, ông bây giờ đang là cấp dưới được thiếu gia Minh công khai tuyển chọn, nói ít làm nhiều mới không làm người khác nghi ngờ.
Trên xe việt dã đồng hành phía sau còn có hai người khác, Phạm Nghiêm Hoa tiến lên giới thiệu đơn giản, trong đó có một người là tổng giám đốc trực thuộc thiếu gia Minh, tên là Hồng Duy, phụ trách công việc bên ngoài của đảo Quan Cẩm; người còn lại là Nhị tổng quản của đảo Quan Cẩm, tên là Diêu Duẫn Thái, vừa nhìn là biết người này là một kẻ lòng dạ thâm sâu, suốt đường đi luôn lộ ra vẻ mặt âm trầm, nửa chữ cũng không nói, chỉ hút thuốc một mình.
Xe việt dã Land Rover chạy trên đường biển chìm nửa bánh xe.
“Cái tên phía sau kia khiến người khác rất khó chịu đúng không?” Thiếu gia Minh đột nhiên nói nhỏ với Lý Nhất Đình.
Lý Nhất Đình hơi sững sờ, không hiểu ý của anh ta: “Hả?”
“Chính là cái lão Nhị tổng quản họ Diêu đó, cha tôi phái gã tới giám thị tôi đấy...” Kha Minh đúng là người thẳng thắn, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Mỗi lần tôi muốn làm cái gì, tên kia luôn cản tay cản chân tôi, sớm muộn gì cũng có ngày tôi cho ăn đi gặm ph*n.” Anh ta oán hận nói.
Lý Nhất Đình lén lút đánh giá biểu hiện của Kha Minh, có vẻ như không phải là nói đùa, nhưng ông cũng không tiện tiếp lời vì ông không rõ dụng ý của Kha Minh.
Kha Minh quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Nhất Đình và nói: “Anh chỉ cần giúp tôi lập vài thành tích, sau này, vị trí Nhị tổng quản đó chắc chắn sẽ là của anh.”
Lý Nhất Đình kinh ngạc nói: “Thiếu gia Minh, câu chọc cười này của cậu hơi quá rồi...” Ông thật sự không kịp định thần lại, chỉ có thể thử dò hỏi.
Nhưng Kha Minh lại không hề đùa chút nào: “Nếu không, anh cho rằng tại sao tôi lại trăm cay nghìn đắng cướp anh từ chỗ Ngọc Nhi chứ, không lẽ chỉ để anh làm chân chạy vặt cho tôi thôi à?”
Lý Nhất Đình không nhịn được cười khổ: “Cậu đã quá coi trọng tôi rồi, tôi vừa mới lên đảo không lâu, nghiệp vụ còn chưa quen, làm sao có khả năng thay thế vị trí của Nhị tổng quản được chứ.”
Kha Minh trịnh trọng vỗ vai Lý Nhất Đình, cười nói: “Yên tâm, mắt nhìn người của tôi không bao giờ sai cả. Tìm kiếm nhiều năm như vậy rồi, tôi chắc chắn không nhìn nhầm người đâu, chỉ cần trong lòng anh không nghĩ tới gì khác, chỉ một lòng làm việc cho tôi, tôi tin tưởng với năng lực của anh, dù là một vị trí Nhị tổng quản này cũng có thể khiến anh bị mai một đấy.”
Lý Nhất Đình không hé nửa lời, cũng may việc này nằm trong dự đoán của Kha Minh, anh ta không mong chờ ông sẽ đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Không lẽ thiếu gia Minh trông như công tử bột ngang ngược này đang thăm dò mình sao?
Từ lúc tới đảo Quan Cẩm, ông không ngừng nhắc nhở mình rằng không thể khinh thường bất cứ ai, mình vẫn chưa quen thuộc khu vực này lắm, đi sai một bước cũng sẽ dẫn tới họa sát thân.
***
Đoàn xe dừng lại một cách có trật tự.
Nói là trợ cấp, đúng là lấy đồ trợ cấp từ tàu chở hàng thật, địa điểm cũng là bến tàu Thiên Mễ ở phía Bắc đảo Puruin, đây là con tàu chuyên dùng để chở khách và hàng hóa, không giống với tàu container, tàu chở hàng này có cấu tạo như khoang chứa hàng hóa, nói cách khác, cột buồm ở giữa, phía trước, ở giữa và phía sau đều có khoang chứa hàng hóa, cũng có kho lạnh riêng, không chỉ có thể vận chuyển gạo, bột mì và dầu ăn mà còn có thể vận chuyển thịt đông lạnh, rau dưa trái cây các loại. Con tàu này tên là Bằng Trình, nặng chừng bảy, tám nghìn tấn, trọng tải nghe thì không lớn nhưng lúc dỡ hàng hóa xuống vẫn đủ khiến người ta hoa mắt, mười mấy chiếc xe tải đều được xếp đầy, hơn hai tiếng trôi qua mà hàng hóa dự trữ bên trong khoang tàu vẫn như chưa từng bị động vào.
Xe tải lần lượt rời đi, xem ra còn phải đi thêm ít nhất vài chuyến nữa. Nhị tổng quản Diêu Duẫn Thái và tổng giám đốc Lý Hồng Huy nhàn nhã đứng bên cạnh hút thuốc, công việc bốc xếp đã có công nhân của bến tàu làm, bọn họ tới đây chủ yếu là để kiểm kê hàng hóa và giám sát công việc, kỳ quái là bọn họ căn bản không hề có ý muốn bồi dưỡng Lý Nhất Đình, Kha Minh thì ngồi trong xe nghe nhạc hơn hai tiếng, dường như cũng không có ý định ấy.
Chờ mười mấy chiếc xe tải kia đi xa, Kha Minh mới bắt đầu mở miệng.
“Được rồi, Nhất Đình, công việc của chúng ta chủ yếu chỉ là như vậy thôi, nhiều nhất cũng chỉ lặp lại mấy lần.” Có vẻ anh ta hơi khinh thường mà cười: “Đơn giản đúng không, anh có thể làm được không?”
Trong lòng Lý Nhất Đình hơi kinh ngạc, không lẽ cậu đại thiếu gia này tuyển mình chỉ để làm chút chuyện cỏn con thế này thôi sao? Hay là nhìn thì đơn giản nhưng thật ra bên trong lại có bí ẩn gì?
Ông không dám khinh thường: “Nhìn bề ngoài thì công việc này đúng là không khó lắm...” Ông chỉ nói qua loa, chứ không tỏ rõ thái độ.
“Cái gì mà bề ngoài chứ, thực tế thì nó không hề yêu cầu kỹ thuật gì cả. Diêu lão nhị làm chuyện này cũng hơn mười năm rồi đúng không?” Kha Minh quay đầu hỏi Phạm Nghiêm Hoa, Phạm Nghiêm Hoa im lặng gật đầu.
Lúc này, Kha Minh mới tức giận nói: “Nói trắng ra là tôi không ưa cái tên Diêu lão nhị mặt đơ kia, quanh năm suốt tháng chỉ làm mấy chuyện hậu cần trợ cấp chết tiệt này, nhưng trước giờ lại không thèm để tôi vào mắt, đổi lại là anh, anh có tức giận không? Hả Nhất Đình?”
Lúc này, Lý Nhất Đình không thể ậm ờ cho qua chuyện nữa: “Nếu chỉ là chút việc này thì tôi nghĩ mình chỉ cần đi theo vài lần là làm được thôi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.” Tuy ông vẫn không hiểu bí ẩn bên trong, nhưng lúc này không phải là lúc để rụt rè.
Cuối cùng, Kha Minh mới vui vẻ gật đầu: “Anh yên tâm, nếu có chuyện gì không hiểu, chẳng phải vẫn còn Hồng Duy hay sao? Người này đã theo tôi nhiều năm rồi, anh ta sẽ giúp anh.”
“Về phía lão gia tử thì sao? Liệu có vấn đề gì không...” Lý Nhất Đình không phải người hồ đồ, chuyện này có lẽ dính dáng tới chuyện tranh giành quyền lực: “Tùy tiện thay đổi cương vị quan trọng như vậy, lão gia tử sẽ không có ý kiến gì chứ?”
“Chuyện này thì anh không cần bận tâm.” Kha Minh thờ ơ bĩu môi: “Ai cũng biết, chút chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần phái tên Diêu lão nhị cáo già kia ra tay, đơn giản chỉ là muốn xếp mật thám bên cạnh tôi mà thôi, lý do nào cũng làm người ta tức giận cả, nói cấp dưới của tôi không có người tài giỏi đắc lực, trước đây thì đành phải nhịn; nhưng bây giờ không giống như trước nữa, hiện tại đã có anh rồi, lý do này tất nhiên không thể dùng được nữa.” Kha Minh ra hiệu cho Phạm Nghiêm Hoa lái xe: “Được rồi, chúng tôi còn vài việc nhỏ khác nữa, anh hãy yên tâm ở lại đây để nhanh chóng làm quen với công việc đi, cứ sẵn sàng nhận việc bất cứ lúc nào.”
Lý Nhất Đình gật đầu, ông mở cửa xe ra và ngồi xuống ghế phụ, lần này thì trợ lý Quân Tử không đi theo nên ông tạm thời đảm nhận vị trí trợ lý.
Xe việt dã Land Rover chạy về phía cầu tàu như một làn khói, rồi lại từ sườn dốc lái vào đường biển, không còn bóng dáng đâu nữa.
Đối với động tĩnh bên này, Nhị tổng quản Diêu Duẫn Thái từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến, chỉ nhàn nhã nhìn về phía bến tàu mà hút thuốc, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với tổng giám đốc Lý Hồng Huy, có vẻ như không hề coi sự tồn tại của Lý Nhất Đình ra gì.
Bây giờ, Lý Nhất Đình vẫn chưa bắt đầu mưu tính xem làm thế nào để tiếp cận họ, dù sao mình vẫn chưa chính thức tham gia chuyện làm ăn của đảo Quan Cẩm, chuyện cấp bách nhất là phải nắm chặt thời cơ giao chuyển quan trọng để gặp Trần Thiên Vũ, còn chuyện sau này thì đi bước nào tính bước đó vậy.
Sau một thoáng suy nghĩ, ông liền đi về phía hai người kia, dù thế nào đi nữa, ông cũng phải tìm một cái cớ để chuồn đi một thời gian mới được.